Bai van de lai nhieu nuoc mat nhat
Chia sẻ bởi DƯơng Hồng Ngọc |
Ngày 14/10/2018 |
89
Chia sẻ tài liệu: Bai van de lai nhieu nuoc mat nhat thuộc Tư liệu tham khảo
Nội dung tài liệu:
Kính thưa các vị đại biểu!
Kính thưa các thầy giáo, cô giáo!
Thưa các bạn học sinh yêu quý!
Thật vinh dự và may mắn xiết bao khi em được thay mặt cho các bạn học sinh trong trường, đặc biệt là học sinh khối 12 phát biểu cảm tưởng, suy nghĩ của mình nhân ngày bế giảng năm học mà cũng là ngày khép lại cuộc đời học sinh hồn nhiên, tinh nghịch. Mới ngày nào vào lớp 10 còn có biết bao điều bỡ ngỡ. Thầy cô mới, bạn bè mới, môi trường học tập mới. Mỗi người dường như phải tự thay đổi để hoà mình vào tập thể. Vậy mà giờ đây… 3 năm đã trôi qua. Chúng em không biết mình đã lớn và cũng không muốn mình lớn. Chỉ muốn mãi bé thôi, mãi bé trong vòng tay thầy cô, trong vòng tay bạn bè, mãi bé để được chạy đuổi nhau hò hét khắp sân trường, mãi bé để được nũng nịu, vòi vĩnh thầy cô, để khóc, để cười, để tình cảm thất thường như tiết trời mùa hạ vừa mưa đấy mà lại hửng nắng lên ngay.
3 năm là 1 quãng thời gian không dài để chúng em hiểu rõ về thầy cô, hiểu rõ bạn bè nhưng cũng đã để lại trong lòng mỗi người những kỉ niệm không thể nào quên: vui có, buồn quá. Thầy cô ơi, cho chúng em xin lỗi. Có lẽ chúng em phải nói câu này quá nhiều lần rồi. Không ai trong số chúng em là chưa từng một lần mắc lỗi. Không phải chưa soạn văn thì cũng là chưa làm bài tập toán, không phải nói chuyện riêng thì cũng là chưa hăng hái xây dựng bài… Có nhiều lúc chúng em tự hỏi: mình đã bao nhiêu lần làm thầy cô giận mà sao thầy cô vẫn yêu quý mình, vẫn thứ tha cho lỗi lầm của đứa học trò nhỏ. Ngày chia tay, thầy cố hát một bài thật sôi nổi như động viên, như giục giã chúng em phải mạnh mẽ lên để vượt qua quãng đường đời còn rất dài ở phía trước khi không có thầy cô bên cạnh chỉ bảo nữa… nhưng có đứa nào không khóc. Nước mắt cứ trào ra. Bao điều chúc, bao lời muốn nói cứ nghẹn lại… Thầy cô ơi, ước gì tuổi 18 đừng bao giờ đến. Ước gì ngày mai lại được đến trường, lại được nũng nịu cô “cô ơi sao nhiều bài tập về nhà thế?”, lại được kêu trời kêu đất khi bài kiểm tra thật kinh khủng, lại được cùng nhau bàn kế hoạch câu giờ đòi thầy cô hát… Ngày mai… chúng em được người ta gọi là người lớn, ngày mai… chúng em bước vào đời. Chúng em cảm ơn thầy cô đã ân cần, kiên trì dạy dỗ tri thức, cách sống, cách làm người, cảm ơn thầy cô đã chắp cánh cho những ước mơ bé bỏng và có phần lãng mạn của chúng em bay xa, cảm ơn thầy cô đã yêu thương chúng em như những đứa con của Người, cảm ơn thầy cô đã không trách, không giận gì lũ quỷ sứ chỉ biết gây rắc rối… Cho chúng em cảm ơn vì tất cả, thầy cô ơi… Ngày mai xa… để lại trong tim mỗi người mãi là một nỗi nhớ diết da với trường, với lớp, với bạn bè và với cả thầy cô. Thầy cô có thể không nhớ hết mặt, thuộc hết tên học trò nhưng có đứa học trò nào lại không mang trong mình sự tri ân với người thầy, người cô lúc chia xa.
Ngày hôm nay rồi cũng sẽ qua đi bởi thời gian đâu có bao giờ ngừng lại. Không còn nữa những ngày đến lớp để học bao điều hay, để cùng nhau giải một bài toán khó, để kể cho nhau nghe bao chuyện trên trời dưới biển. Không còn nữa những tiết học nghĩ lại mà thấy giận chính mình đã có lúc muốn thời gian qua mau, đã có lúc làm thầy cô buồn. Không còn nữa những lúc chỉ cho nhau cảnh lá vàng rơi để thấy trường mình sao đẹp quá. Không còn nữa những trận chiến giữa con trai, con gái rộn rã cả sân trường… Tất cả chỉ còn là quá khứ. Ngày hôm nay có đứa học trò cuối cấp nào không buồn, không ôm nhau khóc để thầy cô cũng thấy mắt mình như nhoà đi. Hứa với thầy cô, hứa với bạn bè, hứa với cả lòng mình sau này dù có đi đâu về đâu, dù có làm nghề gì, thành đạt hay không thành đạt thì cũng sẽ luôn nhớ về mái trường này, mái trường Cao Bá Quát đầy kỉ niệm. Chúng em như con chim non đã đủ lông đủ cánh tự tin bay vút lên trời cao cho dù biết trước ở nơi đó có nhiều cạm bẫy, nhiều khó khăn thử thách để cất cao giọng hót, để khẳng định mình nhưng sẽ không bao giờ quên rằng mình từng có một tổ ấm, từng có một nơi để yêu thương và được yêu thương. Mái trường ơi, xin gửi lại một nỗi nhớ, một niềm yêu. Tạm biệt thầy cô, tạm biệt bạn bè, tạm biệt các em khối 10, 11. Hy vọng các em sẽ tiếp tục cố gắng nhiều hơn nữa để viết tiếp truyền thống của trường, hãy dành nhiều thời gian bên nhau để ngày chia xa không như các anh chị bây giờ phải nói 2 chữ “giá mà”
Phổ thông ơi Ta xa rồi ...! Ta chia tay với các thầy cô giáo Năm tháng trôi qua tóc bạc trên đầu Lòng nhân ái quên lỗi lầm con trẻ Nhịp cầu kiều bắc mãi những dòng sâu.
Ta chia tay với bạn bè cùng lứa tuổi Quen thân nhau trong chừng ấy năm trời Quen nét chữ, nụ cười, giọng nói Mọi buồn vui, giận hờn cũng chia đôi. Mười hai năm phổ thông khép lại rồi Đông vui thế mà sắp thành xa vắng Cả lớp ngồi bên nhau im lặng Mặt bàn nghiêng như tâm sự điều gì... Hoa bằng lăng tím ngát cả chiều hè Cánh hoa mỏng dịu dàng như kỷ niệm Ve trên cành cứ kêu hoài lưu luyến Để lòng ta lòng bạn mãi bâng khuâng...
Có lẽ những vần thơ trên đã phần nào nói hộ được tâm sự của những đứa học trò cuối cấp chúng em. Trong giờ phút này, không biết nói gì hơn, em chỉ xin chúc các thầy giáo, cô giáo, các vị đại biểu luôn hạnh phúc và thành công trong cuộc sống. Chúc các bạn học sinh lớp 12 sẽ vượt qua 2 kì thi quan trọng sắp tới với kết quả tốt nhất.
Em xin thay mặt cho học sinh toàn trường nói chung và học sinh khối 12 nói riêng, kính tặng thầy cô một bó hoa tươi thắm.
Em xin trân trọng kính mời thầy Lưu Văn Diêm - hiệu trưởng nhà trường lên nhận bó hoa của chúng em.
Kính thưa các thầy giáo, cô giáo!
Thưa các bạn học sinh yêu quý!
Thật vinh dự và may mắn xiết bao khi em được thay mặt cho các bạn học sinh trong trường, đặc biệt là học sinh khối 12 phát biểu cảm tưởng, suy nghĩ của mình nhân ngày bế giảng năm học mà cũng là ngày khép lại cuộc đời học sinh hồn nhiên, tinh nghịch. Mới ngày nào vào lớp 10 còn có biết bao điều bỡ ngỡ. Thầy cô mới, bạn bè mới, môi trường học tập mới. Mỗi người dường như phải tự thay đổi để hoà mình vào tập thể. Vậy mà giờ đây… 3 năm đã trôi qua. Chúng em không biết mình đã lớn và cũng không muốn mình lớn. Chỉ muốn mãi bé thôi, mãi bé trong vòng tay thầy cô, trong vòng tay bạn bè, mãi bé để được chạy đuổi nhau hò hét khắp sân trường, mãi bé để được nũng nịu, vòi vĩnh thầy cô, để khóc, để cười, để tình cảm thất thường như tiết trời mùa hạ vừa mưa đấy mà lại hửng nắng lên ngay.
3 năm là 1 quãng thời gian không dài để chúng em hiểu rõ về thầy cô, hiểu rõ bạn bè nhưng cũng đã để lại trong lòng mỗi người những kỉ niệm không thể nào quên: vui có, buồn quá. Thầy cô ơi, cho chúng em xin lỗi. Có lẽ chúng em phải nói câu này quá nhiều lần rồi. Không ai trong số chúng em là chưa từng một lần mắc lỗi. Không phải chưa soạn văn thì cũng là chưa làm bài tập toán, không phải nói chuyện riêng thì cũng là chưa hăng hái xây dựng bài… Có nhiều lúc chúng em tự hỏi: mình đã bao nhiêu lần làm thầy cô giận mà sao thầy cô vẫn yêu quý mình, vẫn thứ tha cho lỗi lầm của đứa học trò nhỏ. Ngày chia tay, thầy cố hát một bài thật sôi nổi như động viên, như giục giã chúng em phải mạnh mẽ lên để vượt qua quãng đường đời còn rất dài ở phía trước khi không có thầy cô bên cạnh chỉ bảo nữa… nhưng có đứa nào không khóc. Nước mắt cứ trào ra. Bao điều chúc, bao lời muốn nói cứ nghẹn lại… Thầy cô ơi, ước gì tuổi 18 đừng bao giờ đến. Ước gì ngày mai lại được đến trường, lại được nũng nịu cô “cô ơi sao nhiều bài tập về nhà thế?”, lại được kêu trời kêu đất khi bài kiểm tra thật kinh khủng, lại được cùng nhau bàn kế hoạch câu giờ đòi thầy cô hát… Ngày mai… chúng em được người ta gọi là người lớn, ngày mai… chúng em bước vào đời. Chúng em cảm ơn thầy cô đã ân cần, kiên trì dạy dỗ tri thức, cách sống, cách làm người, cảm ơn thầy cô đã chắp cánh cho những ước mơ bé bỏng và có phần lãng mạn của chúng em bay xa, cảm ơn thầy cô đã yêu thương chúng em như những đứa con của Người, cảm ơn thầy cô đã không trách, không giận gì lũ quỷ sứ chỉ biết gây rắc rối… Cho chúng em cảm ơn vì tất cả, thầy cô ơi… Ngày mai xa… để lại trong tim mỗi người mãi là một nỗi nhớ diết da với trường, với lớp, với bạn bè và với cả thầy cô. Thầy cô có thể không nhớ hết mặt, thuộc hết tên học trò nhưng có đứa học trò nào lại không mang trong mình sự tri ân với người thầy, người cô lúc chia xa.
Ngày hôm nay rồi cũng sẽ qua đi bởi thời gian đâu có bao giờ ngừng lại. Không còn nữa những ngày đến lớp để học bao điều hay, để cùng nhau giải một bài toán khó, để kể cho nhau nghe bao chuyện trên trời dưới biển. Không còn nữa những tiết học nghĩ lại mà thấy giận chính mình đã có lúc muốn thời gian qua mau, đã có lúc làm thầy cô buồn. Không còn nữa những lúc chỉ cho nhau cảnh lá vàng rơi để thấy trường mình sao đẹp quá. Không còn nữa những trận chiến giữa con trai, con gái rộn rã cả sân trường… Tất cả chỉ còn là quá khứ. Ngày hôm nay có đứa học trò cuối cấp nào không buồn, không ôm nhau khóc để thầy cô cũng thấy mắt mình như nhoà đi. Hứa với thầy cô, hứa với bạn bè, hứa với cả lòng mình sau này dù có đi đâu về đâu, dù có làm nghề gì, thành đạt hay không thành đạt thì cũng sẽ luôn nhớ về mái trường này, mái trường Cao Bá Quát đầy kỉ niệm. Chúng em như con chim non đã đủ lông đủ cánh tự tin bay vút lên trời cao cho dù biết trước ở nơi đó có nhiều cạm bẫy, nhiều khó khăn thử thách để cất cao giọng hót, để khẳng định mình nhưng sẽ không bao giờ quên rằng mình từng có một tổ ấm, từng có một nơi để yêu thương và được yêu thương. Mái trường ơi, xin gửi lại một nỗi nhớ, một niềm yêu. Tạm biệt thầy cô, tạm biệt bạn bè, tạm biệt các em khối 10, 11. Hy vọng các em sẽ tiếp tục cố gắng nhiều hơn nữa để viết tiếp truyền thống của trường, hãy dành nhiều thời gian bên nhau để ngày chia xa không như các anh chị bây giờ phải nói 2 chữ “giá mà”
Phổ thông ơi Ta xa rồi ...! Ta chia tay với các thầy cô giáo Năm tháng trôi qua tóc bạc trên đầu Lòng nhân ái quên lỗi lầm con trẻ Nhịp cầu kiều bắc mãi những dòng sâu.
Ta chia tay với bạn bè cùng lứa tuổi Quen thân nhau trong chừng ấy năm trời Quen nét chữ, nụ cười, giọng nói Mọi buồn vui, giận hờn cũng chia đôi. Mười hai năm phổ thông khép lại rồi Đông vui thế mà sắp thành xa vắng Cả lớp ngồi bên nhau im lặng Mặt bàn nghiêng như tâm sự điều gì... Hoa bằng lăng tím ngát cả chiều hè Cánh hoa mỏng dịu dàng như kỷ niệm Ve trên cành cứ kêu hoài lưu luyến Để lòng ta lòng bạn mãi bâng khuâng...
Có lẽ những vần thơ trên đã phần nào nói hộ được tâm sự của những đứa học trò cuối cấp chúng em. Trong giờ phút này, không biết nói gì hơn, em chỉ xin chúc các thầy giáo, cô giáo, các vị đại biểu luôn hạnh phúc và thành công trong cuộc sống. Chúc các bạn học sinh lớp 12 sẽ vượt qua 2 kì thi quan trọng sắp tới với kết quả tốt nhất.
Em xin thay mặt cho học sinh toàn trường nói chung và học sinh khối 12 nói riêng, kính tặng thầy cô một bó hoa tươi thắm.
Em xin trân trọng kính mời thầy Lưu Văn Diêm - hiệu trưởng nhà trường lên nhận bó hoa của chúng em.
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: DƯơng Hồng Ngọc
Dung lượng: 29,00KB|
Lượt tài: 1
Loại file: doc
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)