Thương cho một số phận
Chia sẻ bởi Vũ Đăng Khoa |
Ngày 14/10/2018 |
46
Chia sẻ tài liệu: Thương cho một số phận thuộc Đạo đức 5
Nội dung tài liệu:
Thắp sáng ước mơ cho em
CÓ NHỮNG SỐ PHẬN
Một ngày giáp Tết buồn bã, một ngày mà sau này đã trở thành bước ngoặt đau thương trong cuộc đời em đó là ngày bố em qua đời. Khi hàng xóm láng giềng đang rộn ràng sửa soạn cho bữa tất niên sum họp tiễn năm cũ qua đi,mừng một năm mới lại đến, khi bạn bè nô đùa cùng nhau khoe những bộ áo quần mới, những chiếc bánh và cả những chùm bong bóng đủ màu sắc trong tiếng nô đùa thì trong căn nhà xiêu vẹo, 4 anh em côi cút và ông bà nội đã già , mắt đã mờ đục ngồi lặng lẽ bên xác người con trai, người bố xấu số chưa đầy 40 tuổi vì căn bệnh ung thư. Đứa con đầu - mẹ của bốn đứa cháu đang nằm ở bệnh viện tỉnh vì mắc bệnh tiểu đường.Vậy là tết 2009 và có lẽ cả những cái tết sau này của 4 anh em sẽ chẳng bao giờ được trọn vẹn, được sum họp bình thường như bao gia đình khác.
Nhà không có một đồng,không một lon gạo, những ngày tết làng xóm lại đem đến mấy bát cơm để trước là cúng bố em và sau là để 4 anh em ăn tạm cho qua những ngày chưa biết vay mượn vào đâu và có lẽ với tuổi của chúng nó cũng chưa biết vay mượn hay chạy bữa ăn là gì. Nỗi đau còn đó, chiếc khăn trắng trên đầu chưa hạ, nén nhang trên bàn thờ bố đang cháy thì người mẹ hiền của em lại ra đi trong nỗi tuyệt vọng của 4 anh em. Giờ đây, các em như cánh lục bình trôi dạt giữa dòng nước xiết không một cành cây để mong bấu víu .Chỉ cách nhau chưa đầy 1 tháng mà chúng bỗng mồ côi cả bố lẫn mẹ .
Còn cha còn mẹ thì hơn. Không cha không mẹ như đờn đứt dây. Đờn đứt dây còn xoay còn nối. Cha mẹ mất rồi con phải mồ côi. Mồ côi tội lắm ai ơi! Đói cơm lỡ bước biết người nào lo…( lời bài hát) Tiếng hát day dứt như xé lòng của em làm tan nát lòng người .Rồi đây ai sẽ thương yêu dạy bảo các em, ai lo cho các em từng miếng cơm , giấc ngủ.Lúc ốm đau ai chăm sóc vỗ về. Mỗi khi đông về lạnh giá biết lần tìm hơi ấm của mẹ ở đâu; mỗi khi sức cùng lực kiệt không có cha ai sẽ dìu các em đi trên con đường đời chông gai: ai sẽ nâng các em lúc các em va vấp trên đường đời?
Cha mẹ mất rồi con phải mồ côi.
Mồ côi tội lắm ai ơi!
Đói cơm lỡ bước biết người nào lo…
Giờ đây anh Phương, chị Nghĩa sẽ là cha, là mẹ của các em lo cho các em từ miếng cơm manh áo và bù đắp sự thiếu vắng tình thương yêu của cha mẹ cho các em. Với những đứa trẻ 13,15 tuổi dầu liệu chúng có kham nổi không? Đôi vai nhỏ bé của các em có gánh nổi cả những nỗi đau mất mát nặng nề này và cả những nỗi đau thương cho số phận mình, thương cho các em còn quá thơ dại . Số phận của các em rồi sẽ về đâu? Mới 13 tuổi đầu nhưng nhìn khuôn mặt khắc khổ, trầm tư u buồn và đôi vai gầy của em, dáng tảo tần của em như nói lên tất cả.
Chị Nghĩa , anh Phương giờ đây sẽ thay cha, thay mẹ lo cho em ăn học , lo cho tương lai của các em để các em bớt tủi thân khi không có cha có mẹ
Còn Vẽ , khi tâm sự cùng em tôi hỏi: Em có muốn đi học không, có thích xe đạp mới không thì em nói rằng : Cô ơi em muốn đi học cho đến khi không thể được nữa nhưng có lẽ lên lớp 6 em phải bỏ học mất thôi vì nghe nói lên cấp hai phải đóng góp nhiều tiền lắm mà em thì không có và không muốn vì anh Phương , anh Cương, chị Nghĩa em vất vả lắm sợ không biết lấy gì ăn nữa là .Từ ngày ba mẹ em mất đi ,anh Phương, anh Cương , chị Nghĩa em cực lắm ,tất cả mọi thứ đều đặt lên vai các anh chị nên dù có muốn gì em cũng chẳng dám đòi. Còn xe đạp thì em chẳng dám mơ đâu.
Nếu được đi học là điều em ước mơ lắm rồi. Em sẽ đi bộ tới trường.Tôi không cầm được nước mắt, tôi thiết nghĩ một ước mơ nhỏ nhoi mà bất cứ một trẻ em nào cũng có quyền được hưởng .Vậy mà đối với em đó là cả một giấc mơ dài mà cho đến khi tỉnh dậy vẫn còn thấy tiếc nuối .
. Trong căn nhà nhỏ - ngôi nhà tình thương mà Ngân hàng nông nghiệp và phát triển nông thôn huyện Cam Lộ trao tặng cho các em đồ dùng tư trang của các em thậy quá khiêm tốn, những tấm chăn cũ nát, những chiếc màn hoen ố và cả những đồ dùng chẳng đáng giá.
Bởi khi còn sống những đồ dùng trong nhà đã lần lượt ra đi để chạy chữa thuốc men cho ba mẹ. Thế nhưng chẳng cứu vãn được gì . Bố mẹ vẫn cứ ra đi để cho đàn con thơ dại phải sống lay lắt vì nhớ thương.Khi còn sống, những chiếc cày, chiếc bừa , con bò, con trâu là nguồn lao động chính nuôi sống cả gia đình. Giờ đây bố mẹ đã ra đi nhưng các em vẫn muốn giữ lại những gì gần gủi nhất để những khi chiều về như ngày ba mẹ còn sống các em lại ra ngõ đón ba, chờ mẹ để được níu vai bá cổ và để được yêu thương. Đến thăm nhà em , trong xóm nhỏ gặp bữa cơm trưa các em đang cúng cơm cho ba mẹ. Trên bàn thờ mấy bát cơm một bát ruốc , một dĩa dưa chấm với một bát canh bên 2 chiếc lư khói hương nghi ngút và hai tấm ảnh còn chưa ráo mực.
Ba mẹ ơi! Hãy về đây chứng kiến cho lòng thành của chúng con, chúng con nhớ ba mẹ nhiều lắm.
Có lẽ ba mẹ các em cũng đang về chứng kiến cho lòng thành của những đứa con hiếu thảo. Chúng tôi không ai cầm được nước mắt khi chứng kiến gia cảnh của các em nhưng đừng trách các em vì các em đã cố gắng lắm rồi mới có được những bữa cơm như vậy.Nhìn vào mắt em tôi thấy nỗi buồn chồng chất khi không thể có được gì tốt hơn thế để cúng cho ba mẹ .Những giọt nước mắt giờ đây đã khô cạn , đã chảy vào con tim , nỗi đau mỗi khi quá lớn sẽ trở thành câm lặng. Các em Phương, nghĩa, Cương, Vẽ đều là học trò của chúng tôi nên khi thấy các em lâm vào hoàn cảnh này tất cả chúng tôi những ai đang chứng kiến không sao cầm được nước mắt, những nỗi buồn sâu thẳm tự đáy lòng.
Còn em vẫn được đến trường, vẫn chăm ngoan, học giỏi bởi nhà trường đã miễn hoàn toàn các khoản tiền đóng góp, nhà trường , cô giáo chủ nhiệm còn cho em sách vở, Đội tặng em
đồ dùng học tập, sách báo, truyện thiếu nhi…
Vượt lên nỗi đau , hằng ngày em vẫn đến trường , vẫn vô tư cười đùa hồn nhiên với các bạn , cũng áo quần đồng phục , cũng sách vở, áo quần, đồ dùng học tập , cũng say sưa ca hát như các bạn bè bởi chỉ có đến trường em mới cảm nhận hết được niềm vui cuộc sống , em mới có được tình yêu thương đồng cảm của thầy cô và các bạn.
Em có được hy vọng vào cuộc sống , có được niềm tin như vậy là nhờ sự quan tâm giúp đỡ của Ban Giám Hiệu nhà trường, Công đoàn, các thầy cô giáo, Hội cha mẹ học sinh
Ngoài ra em còn được học bổng CI. Học bỗng đỡ đàu dài hạn do các thầy cô giáo tự đóng tiền lương của mình hằng tháng để giúp đỡ .học bổng của hội khuyến học huyện trị giá1.000,000đồng.
Chúng tôi , những giáo viên trực tiếp dạy dỗ em thấy chạnh lòng và luôn luôn gíup đỡ em coi em như con của mình là lẽ thường nhưng cô giáo hiệu trưởng lại rất đặc biệt quan tâmvà rất thương em , cô đã từng nói trong Hội đồng sư phạm rằng : “ Dù nhà trường , Hội phụ huynh có khó khăn thì đối với em Nguyễn Thị Vẽ không thu bất cứ một khoản tiền nào và nếu có những chế độ gì đều dành ưu tiên hàng đầu cho em. Để em có áo quần mới đón Tết như các bạn cô còn tặng cho em chiếc áo ấm mới mà em không dám mơ đến .
ảnh cô ht tặng áo
Thế mới biết tình yêu thương, lòng nhân đạo là cao cả hơn mọi vật chất tầm thường của con người, như người xưa từng nói :
“ Lợi danh như bóng mây chìm nổi
Chỉ có tình thương để lại đời ”
Không chỉ có nhà trường, Hội phụ nữ xã Cam Thành và các chi hội phụ nữ thôn cũng đã quyên góp mỗi gia đình mỗi tháng một lon gạo để giúp các em có thêm cái ăn trong những ngày các em còn non dại.
Với nỗi lòng xót thương cho những số phận như chị em em Trần Thị Vẽ có lẽ không ai trong chúng ta không khỏi mũi lòng khi biết về gia cảnh của em. Thay mặt cho tập thể giáo viên và học sinh trường Tiểu học Trần Thị Tâm tôi tha thiết mong sự giúp đỡ của các cấp, các ngành, các tổ chức cá nhân, xã hội có thể giúp đỡ em, giúp đỡ những số phận đang cần cưu mang , cần tồn tại và có thể phát triển. Giờ đây, trước sự thách thức mới liệu em có vượt qua? Em giờ đây như cây non đang cần ánh bình minh, đang cần gió , cần nắng, cần những hạt sương để nuôi dưỡng. Vậy nên chúng ta hãy là ánh bình minh, là nắng, là gió, là hạt sương quý giá để cho cuộc đời các em được vươn tới ánh sáng...
Chúng ta hãy chung tay để góp cho đời những niềm hy vọng để cây xanh có những mùa quả ngọt và hơn thế nữa là để các em có niềm tin , niềm hy vọng vào cuộc đời tươi đẹp mà chúng ta đang dành cho các em. Chắc có lẽ mỗi chúng ta đang có mặt ở đây không nỡ thờ ơ trước những cảnh đời bất hạnh này. Tôi tin rằng không ai trong chúng ta từ chối được lòng mình trước những nỗi đau của những em thơ như các em. Mỗi sự giúp đỡ của quý vị trong lúc này là quý giá hơn bất cứ việc làm, lời nói nào về lòng nhân đạo cao cả của mình.
Ôi em tôi mồ côi khi còn bé
Cánh lục bình trôi dạt về đâu ?
Dáng tảo tần đôi vai gầy chị thay mẹ
Tấm thân trần anh che chở thay cha
Em bé quá tuổi thơ còn khờ dại
Phải mồ côi không cha mẹ nâng niu
Thế gian ơi ! Cho em tôi niềm hi vọng
Để em thấy cuộc đời vẫn sáng trong
Xin chia sớt chút ân tình nhân ái
Cám ơn đời đã nhớ đến em tôi!
CÓ NHỮNG SỐ PHẬN
Một ngày giáp Tết buồn bã, một ngày mà sau này đã trở thành bước ngoặt đau thương trong cuộc đời em đó là ngày bố em qua đời. Khi hàng xóm láng giềng đang rộn ràng sửa soạn cho bữa tất niên sum họp tiễn năm cũ qua đi,mừng một năm mới lại đến, khi bạn bè nô đùa cùng nhau khoe những bộ áo quần mới, những chiếc bánh và cả những chùm bong bóng đủ màu sắc trong tiếng nô đùa thì trong căn nhà xiêu vẹo, 4 anh em côi cút và ông bà nội đã già , mắt đã mờ đục ngồi lặng lẽ bên xác người con trai, người bố xấu số chưa đầy 40 tuổi vì căn bệnh ung thư. Đứa con đầu - mẹ của bốn đứa cháu đang nằm ở bệnh viện tỉnh vì mắc bệnh tiểu đường.Vậy là tết 2009 và có lẽ cả những cái tết sau này của 4 anh em sẽ chẳng bao giờ được trọn vẹn, được sum họp bình thường như bao gia đình khác.
Nhà không có một đồng,không một lon gạo, những ngày tết làng xóm lại đem đến mấy bát cơm để trước là cúng bố em và sau là để 4 anh em ăn tạm cho qua những ngày chưa biết vay mượn vào đâu và có lẽ với tuổi của chúng nó cũng chưa biết vay mượn hay chạy bữa ăn là gì. Nỗi đau còn đó, chiếc khăn trắng trên đầu chưa hạ, nén nhang trên bàn thờ bố đang cháy thì người mẹ hiền của em lại ra đi trong nỗi tuyệt vọng của 4 anh em. Giờ đây, các em như cánh lục bình trôi dạt giữa dòng nước xiết không một cành cây để mong bấu víu .Chỉ cách nhau chưa đầy 1 tháng mà chúng bỗng mồ côi cả bố lẫn mẹ .
Còn cha còn mẹ thì hơn. Không cha không mẹ như đờn đứt dây. Đờn đứt dây còn xoay còn nối. Cha mẹ mất rồi con phải mồ côi. Mồ côi tội lắm ai ơi! Đói cơm lỡ bước biết người nào lo…( lời bài hát) Tiếng hát day dứt như xé lòng của em làm tan nát lòng người .Rồi đây ai sẽ thương yêu dạy bảo các em, ai lo cho các em từng miếng cơm , giấc ngủ.Lúc ốm đau ai chăm sóc vỗ về. Mỗi khi đông về lạnh giá biết lần tìm hơi ấm của mẹ ở đâu; mỗi khi sức cùng lực kiệt không có cha ai sẽ dìu các em đi trên con đường đời chông gai: ai sẽ nâng các em lúc các em va vấp trên đường đời?
Cha mẹ mất rồi con phải mồ côi.
Mồ côi tội lắm ai ơi!
Đói cơm lỡ bước biết người nào lo…
Giờ đây anh Phương, chị Nghĩa sẽ là cha, là mẹ của các em lo cho các em từ miếng cơm manh áo và bù đắp sự thiếu vắng tình thương yêu của cha mẹ cho các em. Với những đứa trẻ 13,15 tuổi dầu liệu chúng có kham nổi không? Đôi vai nhỏ bé của các em có gánh nổi cả những nỗi đau mất mát nặng nề này và cả những nỗi đau thương cho số phận mình, thương cho các em còn quá thơ dại . Số phận của các em rồi sẽ về đâu? Mới 13 tuổi đầu nhưng nhìn khuôn mặt khắc khổ, trầm tư u buồn và đôi vai gầy của em, dáng tảo tần của em như nói lên tất cả.
Chị Nghĩa , anh Phương giờ đây sẽ thay cha, thay mẹ lo cho em ăn học , lo cho tương lai của các em để các em bớt tủi thân khi không có cha có mẹ
Còn Vẽ , khi tâm sự cùng em tôi hỏi: Em có muốn đi học không, có thích xe đạp mới không thì em nói rằng : Cô ơi em muốn đi học cho đến khi không thể được nữa nhưng có lẽ lên lớp 6 em phải bỏ học mất thôi vì nghe nói lên cấp hai phải đóng góp nhiều tiền lắm mà em thì không có và không muốn vì anh Phương , anh Cương, chị Nghĩa em vất vả lắm sợ không biết lấy gì ăn nữa là .Từ ngày ba mẹ em mất đi ,anh Phương, anh Cương , chị Nghĩa em cực lắm ,tất cả mọi thứ đều đặt lên vai các anh chị nên dù có muốn gì em cũng chẳng dám đòi. Còn xe đạp thì em chẳng dám mơ đâu.
Nếu được đi học là điều em ước mơ lắm rồi. Em sẽ đi bộ tới trường.Tôi không cầm được nước mắt, tôi thiết nghĩ một ước mơ nhỏ nhoi mà bất cứ một trẻ em nào cũng có quyền được hưởng .Vậy mà đối với em đó là cả một giấc mơ dài mà cho đến khi tỉnh dậy vẫn còn thấy tiếc nuối .
. Trong căn nhà nhỏ - ngôi nhà tình thương mà Ngân hàng nông nghiệp và phát triển nông thôn huyện Cam Lộ trao tặng cho các em đồ dùng tư trang của các em thậy quá khiêm tốn, những tấm chăn cũ nát, những chiếc màn hoen ố và cả những đồ dùng chẳng đáng giá.
Bởi khi còn sống những đồ dùng trong nhà đã lần lượt ra đi để chạy chữa thuốc men cho ba mẹ. Thế nhưng chẳng cứu vãn được gì . Bố mẹ vẫn cứ ra đi để cho đàn con thơ dại phải sống lay lắt vì nhớ thương.Khi còn sống, những chiếc cày, chiếc bừa , con bò, con trâu là nguồn lao động chính nuôi sống cả gia đình. Giờ đây bố mẹ đã ra đi nhưng các em vẫn muốn giữ lại những gì gần gủi nhất để những khi chiều về như ngày ba mẹ còn sống các em lại ra ngõ đón ba, chờ mẹ để được níu vai bá cổ và để được yêu thương. Đến thăm nhà em , trong xóm nhỏ gặp bữa cơm trưa các em đang cúng cơm cho ba mẹ. Trên bàn thờ mấy bát cơm một bát ruốc , một dĩa dưa chấm với một bát canh bên 2 chiếc lư khói hương nghi ngút và hai tấm ảnh còn chưa ráo mực.
Ba mẹ ơi! Hãy về đây chứng kiến cho lòng thành của chúng con, chúng con nhớ ba mẹ nhiều lắm.
Có lẽ ba mẹ các em cũng đang về chứng kiến cho lòng thành của những đứa con hiếu thảo. Chúng tôi không ai cầm được nước mắt khi chứng kiến gia cảnh của các em nhưng đừng trách các em vì các em đã cố gắng lắm rồi mới có được những bữa cơm như vậy.Nhìn vào mắt em tôi thấy nỗi buồn chồng chất khi không thể có được gì tốt hơn thế để cúng cho ba mẹ .Những giọt nước mắt giờ đây đã khô cạn , đã chảy vào con tim , nỗi đau mỗi khi quá lớn sẽ trở thành câm lặng. Các em Phương, nghĩa, Cương, Vẽ đều là học trò của chúng tôi nên khi thấy các em lâm vào hoàn cảnh này tất cả chúng tôi những ai đang chứng kiến không sao cầm được nước mắt, những nỗi buồn sâu thẳm tự đáy lòng.
Còn em vẫn được đến trường, vẫn chăm ngoan, học giỏi bởi nhà trường đã miễn hoàn toàn các khoản tiền đóng góp, nhà trường , cô giáo chủ nhiệm còn cho em sách vở, Đội tặng em
đồ dùng học tập, sách báo, truyện thiếu nhi…
Vượt lên nỗi đau , hằng ngày em vẫn đến trường , vẫn vô tư cười đùa hồn nhiên với các bạn , cũng áo quần đồng phục , cũng sách vở, áo quần, đồ dùng học tập , cũng say sưa ca hát như các bạn bè bởi chỉ có đến trường em mới cảm nhận hết được niềm vui cuộc sống , em mới có được tình yêu thương đồng cảm của thầy cô và các bạn.
Em có được hy vọng vào cuộc sống , có được niềm tin như vậy là nhờ sự quan tâm giúp đỡ của Ban Giám Hiệu nhà trường, Công đoàn, các thầy cô giáo, Hội cha mẹ học sinh
Ngoài ra em còn được học bổng CI. Học bỗng đỡ đàu dài hạn do các thầy cô giáo tự đóng tiền lương của mình hằng tháng để giúp đỡ .học bổng của hội khuyến học huyện trị giá1.000,000đồng.
Chúng tôi , những giáo viên trực tiếp dạy dỗ em thấy chạnh lòng và luôn luôn gíup đỡ em coi em như con của mình là lẽ thường nhưng cô giáo hiệu trưởng lại rất đặc biệt quan tâmvà rất thương em , cô đã từng nói trong Hội đồng sư phạm rằng : “ Dù nhà trường , Hội phụ huynh có khó khăn thì đối với em Nguyễn Thị Vẽ không thu bất cứ một khoản tiền nào và nếu có những chế độ gì đều dành ưu tiên hàng đầu cho em. Để em có áo quần mới đón Tết như các bạn cô còn tặng cho em chiếc áo ấm mới mà em không dám mơ đến .
ảnh cô ht tặng áo
Thế mới biết tình yêu thương, lòng nhân đạo là cao cả hơn mọi vật chất tầm thường của con người, như người xưa từng nói :
“ Lợi danh như bóng mây chìm nổi
Chỉ có tình thương để lại đời ”
Không chỉ có nhà trường, Hội phụ nữ xã Cam Thành và các chi hội phụ nữ thôn cũng đã quyên góp mỗi gia đình mỗi tháng một lon gạo để giúp các em có thêm cái ăn trong những ngày các em còn non dại.
Với nỗi lòng xót thương cho những số phận như chị em em Trần Thị Vẽ có lẽ không ai trong chúng ta không khỏi mũi lòng khi biết về gia cảnh của em. Thay mặt cho tập thể giáo viên và học sinh trường Tiểu học Trần Thị Tâm tôi tha thiết mong sự giúp đỡ của các cấp, các ngành, các tổ chức cá nhân, xã hội có thể giúp đỡ em, giúp đỡ những số phận đang cần cưu mang , cần tồn tại và có thể phát triển. Giờ đây, trước sự thách thức mới liệu em có vượt qua? Em giờ đây như cây non đang cần ánh bình minh, đang cần gió , cần nắng, cần những hạt sương để nuôi dưỡng. Vậy nên chúng ta hãy là ánh bình minh, là nắng, là gió, là hạt sương quý giá để cho cuộc đời các em được vươn tới ánh sáng...
Chúng ta hãy chung tay để góp cho đời những niềm hy vọng để cây xanh có những mùa quả ngọt và hơn thế nữa là để các em có niềm tin , niềm hy vọng vào cuộc đời tươi đẹp mà chúng ta đang dành cho các em. Chắc có lẽ mỗi chúng ta đang có mặt ở đây không nỡ thờ ơ trước những cảnh đời bất hạnh này. Tôi tin rằng không ai trong chúng ta từ chối được lòng mình trước những nỗi đau của những em thơ như các em. Mỗi sự giúp đỡ của quý vị trong lúc này là quý giá hơn bất cứ việc làm, lời nói nào về lòng nhân đạo cao cả của mình.
Ôi em tôi mồ côi khi còn bé
Cánh lục bình trôi dạt về đâu ?
Dáng tảo tần đôi vai gầy chị thay mẹ
Tấm thân trần anh che chở thay cha
Em bé quá tuổi thơ còn khờ dại
Phải mồ côi không cha mẹ nâng niu
Thế gian ơi ! Cho em tôi niềm hi vọng
Để em thấy cuộc đời vẫn sáng trong
Xin chia sớt chút ân tình nhân ái
Cám ơn đời đã nhớ đến em tôi!
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Vũ Đăng Khoa
Dung lượng: 49,59MB|
Lượt tài: 3
Loại file: ppt
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)