Mưa mùa hạ
Chia sẻ bởi Trần Thị Mai Anh |
Ngày 10/10/2018 |
99
Chia sẻ tài liệu: Mưa mùa hạ thuộc Đạo đức 5
Nội dung tài liệu:
Mưa mùa hạ
Trời lại mưa xối xả. Con đường tới trường nước đọng thành từng vũng lớn. Trống điểm giờ vào lớp đã lâu mà lớp 2B vẫn chưa có giáo viên vào lớp và cuối cùng thì Mận cũng đến.
Nhìn dáng điệu luộm thuộm của cô giáo trẻ chậm giờ với bộ đồ mưa mỏng tanh, bùng nhùng. Một hiệu trưởng nghiêm khắc như tôi không khỏi bực tức. Tôi làm động tác giơ tay nhìn đồng hồ trước mặt Mận rồi quay lưng đột ngột đi vào phòng, trong lòng ngổn ngang bao điều trăn trở. Một phút của cô giáo bằng 30 phút của cả lớp học sinh cộng lại, vậy mà…“ Chấn chỉnh lề lối làm việc” buổi họp hội đồng sư phạm nào tôi cũng nhắc nhở thế nhưng…Trường lớp khang trang, học sịnh đồng phục sáng sủa, đã thông cảm cho điều kiện chung của giáo viên nên không yêu cầu mặc áo dài khi lên lớp nhưng quần áo phải gọn gàng, đẹp đẽ, đằng này…
Càng nghĩ, lòng tôi lại càng thấy ấm ức, chiếc bút bi trong tay tôi tự nhiên lại nghẽn mực làm rách tờ giấy khi tôi viết chữ (C) vào bảng chấm công cho cô Mận. Tháng trước tôi đã kỷ luật khiển trách, xếp Mận vào đối tượng giáo viên cá biệt. Ngày mai lại đến kỳ họp hội đồng, không xử lý nghiêm trường hợp này để làm gương cho những giáo viên khác thì không ổn.
Tôi đang bực bội đi lại trong phòng thì bỗng có tiếng gõ cửa, một nhóm học sinh ướt như chuột lột vừa thở vừa nói: thầy ơi! cô em... cô em ngã... Không kịp nghe hết câu, linh cảm có điều gì chẳng lành, tôi chạy thẳng xuống lớp học. Mận đang nằm bất động trên bục giảng, đám học sinh nhao nhác vây quanh. Theo phản xạ tự nhiên tôi vội nói: Tất cả các em lùi xa ra, lớp trưởng chạy sang nói cô Hiền gọi xe cấp cứu. Những em có áo ấm cởi hết đưa cho thầy. Bằng kiến thức của một đợt tập huấn sơ cứu người ngắn hạn, tôi đã dùng áo khoác học sinh ủ ấm cho Mận. Một lát sau Mận được đưa đến trung tâm y tế Huyện trong trạng thái hôn mê.
Tổ công đoàn đã đi thăm và thông báo Mận đã đỡ. Song, hai ngày trôi qua, hình ảnh gương mặt gầy gò với hai quầng mắt thâm tím cứ ám ảnh tôi mãi. Tôi quyết định đi thăm Mận.
Nằm trên giường bệnh, mắt khép hờ, quầng mắt Mận vẫn còn thâm tím. Ngồi bên Mận là một bé trai khoảng chừng 13 tuổi. Nhìn em bé gầy gò và giống chị như đúc, tôi biết đó là em ruột của Mận.
Em nhìn tôi, nước mắt tuôn trào, thổn thức: Mẹ em ốm nặng, tối qua chị Mận đi Vinh mua thuốc, xe hỏng nên rất khuya mới về. Sáng nay chị dậy sớm, trời mưa to cháu thấy chị còn hí hoáy viết giáo án. Chị nói: “ Muộn giờ rồi nhưng không có giáo án lên lớp là vi phạm quy chế”. Đêm qua chị không ngủ, chị đã sắc thuốc, nấu cháo cho bà và giặt quần áo cho các em rồi”. Chú ơi ! cháu thương chị Mận lắm! hu hu.
Tôi thấy lòng mình nghẹn đắng, hai khóe mắt cay cay, tôi móc ví đưa cho em bé tờ 50 ngàn để em chăm sóc Mận nhưng em một mực từ chối.
Em vừa khóc vừa nói: “ Cháu muốn nhận nhưng sợ chị mắng, thường ngày chị vẫn nói: Tiền là gạch, ngãi là vàng, người nào không quan tâm đến mình, thân thiết với gia đình mình mà cho tiền thì tuyệt đối không được lấy”.
Trời vẫn mưa! tôi để lại món quà nhỏ bên gối Mận rồi ra về. Lời thằng bé vẫn còn văng vẳng bên tai: “Tiền là gạch, ngãi là vàng ”. Tôi liên tưởng đến người hiệu trưởng quá cố lúc tôi mới về trường. Giọng ông ôn tồn và nhỏ nhẹ: Em ạ! Thầy biết, em là một giáo viên trẻ, đầy năng lực và nhiệt huyết, lại là cán bộ nguồn của ngành song thầy nhắc em một điều: cái nghiệp quản lý phải thật sự thấu hiểu, làm đúng cái tình trong cái lý, phải luôn nhớ tiền tài là phấn thổ, đạo ngại là thiên kim”.
Từng hạt mưa tàn nhẫn quất vào mặt tôi ran rát. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy vui khi hiểu được một thất bại lớn không dễ gì nhìn thấy được trong công tác quản lý giáo dục./.
Người viết: Trần Thị Mai Anh
Chức vụ: Hiệu trưởng
Đơn vị công tác: Trường Tiểu học Đức Yên - Đức Thọ - Hà Tĩnh
Điện thoại: 0985 336 711
Trời lại mưa xối xả. Con đường tới trường nước đọng thành từng vũng lớn. Trống điểm giờ vào lớp đã lâu mà lớp 2B vẫn chưa có giáo viên vào lớp và cuối cùng thì Mận cũng đến.
Nhìn dáng điệu luộm thuộm của cô giáo trẻ chậm giờ với bộ đồ mưa mỏng tanh, bùng nhùng. Một hiệu trưởng nghiêm khắc như tôi không khỏi bực tức. Tôi làm động tác giơ tay nhìn đồng hồ trước mặt Mận rồi quay lưng đột ngột đi vào phòng, trong lòng ngổn ngang bao điều trăn trở. Một phút của cô giáo bằng 30 phút của cả lớp học sinh cộng lại, vậy mà…“ Chấn chỉnh lề lối làm việc” buổi họp hội đồng sư phạm nào tôi cũng nhắc nhở thế nhưng…Trường lớp khang trang, học sịnh đồng phục sáng sủa, đã thông cảm cho điều kiện chung của giáo viên nên không yêu cầu mặc áo dài khi lên lớp nhưng quần áo phải gọn gàng, đẹp đẽ, đằng này…
Càng nghĩ, lòng tôi lại càng thấy ấm ức, chiếc bút bi trong tay tôi tự nhiên lại nghẽn mực làm rách tờ giấy khi tôi viết chữ (C) vào bảng chấm công cho cô Mận. Tháng trước tôi đã kỷ luật khiển trách, xếp Mận vào đối tượng giáo viên cá biệt. Ngày mai lại đến kỳ họp hội đồng, không xử lý nghiêm trường hợp này để làm gương cho những giáo viên khác thì không ổn.
Tôi đang bực bội đi lại trong phòng thì bỗng có tiếng gõ cửa, một nhóm học sinh ướt như chuột lột vừa thở vừa nói: thầy ơi! cô em... cô em ngã... Không kịp nghe hết câu, linh cảm có điều gì chẳng lành, tôi chạy thẳng xuống lớp học. Mận đang nằm bất động trên bục giảng, đám học sinh nhao nhác vây quanh. Theo phản xạ tự nhiên tôi vội nói: Tất cả các em lùi xa ra, lớp trưởng chạy sang nói cô Hiền gọi xe cấp cứu. Những em có áo ấm cởi hết đưa cho thầy. Bằng kiến thức của một đợt tập huấn sơ cứu người ngắn hạn, tôi đã dùng áo khoác học sinh ủ ấm cho Mận. Một lát sau Mận được đưa đến trung tâm y tế Huyện trong trạng thái hôn mê.
Tổ công đoàn đã đi thăm và thông báo Mận đã đỡ. Song, hai ngày trôi qua, hình ảnh gương mặt gầy gò với hai quầng mắt thâm tím cứ ám ảnh tôi mãi. Tôi quyết định đi thăm Mận.
Nằm trên giường bệnh, mắt khép hờ, quầng mắt Mận vẫn còn thâm tím. Ngồi bên Mận là một bé trai khoảng chừng 13 tuổi. Nhìn em bé gầy gò và giống chị như đúc, tôi biết đó là em ruột của Mận.
Em nhìn tôi, nước mắt tuôn trào, thổn thức: Mẹ em ốm nặng, tối qua chị Mận đi Vinh mua thuốc, xe hỏng nên rất khuya mới về. Sáng nay chị dậy sớm, trời mưa to cháu thấy chị còn hí hoáy viết giáo án. Chị nói: “ Muộn giờ rồi nhưng không có giáo án lên lớp là vi phạm quy chế”. Đêm qua chị không ngủ, chị đã sắc thuốc, nấu cháo cho bà và giặt quần áo cho các em rồi”. Chú ơi ! cháu thương chị Mận lắm! hu hu.
Tôi thấy lòng mình nghẹn đắng, hai khóe mắt cay cay, tôi móc ví đưa cho em bé tờ 50 ngàn để em chăm sóc Mận nhưng em một mực từ chối.
Em vừa khóc vừa nói: “ Cháu muốn nhận nhưng sợ chị mắng, thường ngày chị vẫn nói: Tiền là gạch, ngãi là vàng, người nào không quan tâm đến mình, thân thiết với gia đình mình mà cho tiền thì tuyệt đối không được lấy”.
Trời vẫn mưa! tôi để lại món quà nhỏ bên gối Mận rồi ra về. Lời thằng bé vẫn còn văng vẳng bên tai: “Tiền là gạch, ngãi là vàng ”. Tôi liên tưởng đến người hiệu trưởng quá cố lúc tôi mới về trường. Giọng ông ôn tồn và nhỏ nhẹ: Em ạ! Thầy biết, em là một giáo viên trẻ, đầy năng lực và nhiệt huyết, lại là cán bộ nguồn của ngành song thầy nhắc em một điều: cái nghiệp quản lý phải thật sự thấu hiểu, làm đúng cái tình trong cái lý, phải luôn nhớ tiền tài là phấn thổ, đạo ngại là thiên kim”.
Từng hạt mưa tàn nhẫn quất vào mặt tôi ran rát. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy vui khi hiểu được một thất bại lớn không dễ gì nhìn thấy được trong công tác quản lý giáo dục./.
Người viết: Trần Thị Mai Anh
Chức vụ: Hiệu trưởng
Đơn vị công tác: Trường Tiểu học Đức Yên - Đức Thọ - Hà Tĩnh
Điện thoại: 0985 336 711
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Trần Thị Mai Anh
Dung lượng: 26,50KB|
Lượt tài: 3
Loại file: doc
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)