Một số câu chuyện dành cho thiếu nhi
Chia sẻ bởi Trịnh Duy Vân |
Ngày 05/10/2018 |
56
Chia sẻ tài liệu: một số câu chuyện dành cho thiếu nhi thuộc Lớp 5 tuổi
Nội dung tài liệu:
Truyện kể thiếu nhi
Cá Rô Ron không vâng lời mẹ
Văn Hồng
Trời mưa, Rô mẹ dặn Rô con:
Mẹ đi kiếm mồi, con ở nhà, chỉ nên chơi ở gần nhà, chớ đi đâu xa kẻo lạc đường, con nhé!
Trời vừa tạnh, Rô Ron và Cá Cờ cùng lượn chơi trước cửa hang. Thấy một dòng nước róc rách chảy xuống hồ, Rô Ron bảo bạn:
Chúng mình cùng vượt dòng nước nhé!
Cá Cờ ngắm dòng nước lóng lánh như bạc đang lách qua những búi cỏ xanh chảy rì rào rồi vẫy đuôi nói:
Nhưng mẹ tớ dặn không được rong chơi xa. Hay là chúng ta chơi quanh đây thôi.
Thế thì cậy hãy xem tớ rạch lên bờ đây này!
Vừa nói Rô Ron vừa giương vây, nhún mình lấy đà, phóng lên. Lên khỏi bờ, Rô Ron bơi theo dòng nước và say mê ngắm cảnh trời mây, đồng lúa… Rô Ron nhìn thấy một cô Bướm có đôi cánh màu tím biếc. Rô Ron liền bơi theo và hỏi:
Bướm ơi! Bạn bay có nhanh bằng tôi bơi không?
Cứ thế, Rô Ron mải bơi theo Bướm. Nào ngờ, dòng nước cạn dần rồi rút kiệt. Rô Ron bị mắc cạn.
Chú cố hết sức mình lao đi, nhưng vẫn chẳng ăn thua gì. Mệt quá, Rô Ron ffanhf phải nằm phơi mình trên mặt đất. Nghĩ đến mẹ, Rô Ron tủi thân muốn khóc.
May thay, chị Gió Nhẹ lướt qua. Thấy Rô Ron bị mắc cạn, chị dừng lại và nói:
Để chị giúp em!
Nói rồi chị Gió Nhẹ bay đi tìm chị Gió Mạnh báo tin. Hai chị Gió đập cánh gọi các cô Mây về. Những cô Mây đang bay lang thang bỗng ùn ùn kéo đến. Bầu trời đen kịt lại. Chị Gió Mạnh vẫn đập cánh liên hồi. Các cô Mây biến thành những giọt nước mưa. Trời mưa to, nước tràn qua các bụi bờ tạo nên những dòng nước chảy xuống hồ. Rô Ron mừng rỡ, theo dòng nước bơi về.
Khi Rô Ron về đến hồ thì gặp Cá Cờ đang dẫn Rô mẹ đi tìm. Lo cho con, Rô mẹ đã khóc đỏ cả mắt. Rô Ron hối hận dụi đầu vào lòng mẹ.
Gà cánh tiên
Thùy Linh
Trời vừa sáng, bác Gà Trống đã đánh thức cả xóm gà: “Ò, ó, o! Hãy dậy đi thôi, hãy dậy đi thôi!” Gà mẹ “cục cục” gọi các con đi kiếm mồi. Các chú gà con líu ríu ra khỏi chuồng và chạy theo mẹ. Riêng Cánh Tiên vẫn nằm yên không nhúc nhích.
Ông Mặt Trời đã lặn quá ngọn cây, ngó nhìn vào chỗ Cánh Tiên nằm. “Ối chao! Chói mắt quá!” – Cánh Tiên vừa nói vừa vươn vai dậy. Bên ngoài, Trâu, Chó, Thỏ, Lợn đã dậy từ bao giờ. Cánh Tiên bèn lững thững đi ra vườn. Chim Sâu trông thấy Cánh Tiên liền bay đến hỏi:
Cánh Tiên đi bắt giun đấy à?
Cánh Tiên xòe bộ lông cánh trả lời:
Tớ còn phải rỉa cánh cho đẹp chứ! Tớ chẳng cần phải kiếm giun, mẹ sẽ mang giun về cho tớ.
Chim Sâu vỗ cánh bay đi bắt sâu. Cánh Tiên đành đứng chơi một mình rồi xòe cánh ra ngắm. Một lúc sau, Cánh Tiên thấy đói bụng liền đi tìm mẹ và mếu máo:
Mẹ ơi! Con đói quá!
Thương con, Gà mẹ vội th ít giun về cho Cánh Tiên ăn.
Sáng hôm sau, mẹ ốm nên không dậy được. Mẹ giục Cánh Tiên đi theo các anh chị kiếm ăn. Cánh Tiên khong chịu đi kiếm mồi, nó ra vườn ngắm hoa, xuống rìa ao soi bóng. Một lúc sau, Cánh Tiên thấy đói bụng nên đành bới đất tìm giun. Đất rắn như đá, lại có bao nhiêu gai và mảnh sành. Cánh Tiên vừa bới được vài cái đã vội rụt chân lại và khóc:
Hu! Hu! Đau chân quá mẹ ơi!
Gần đó là hang của Rắn. Nghe thất tiếng Cánh Tiên, Rắn liền bò ra dỗ ngon dỗ ngọt.
Cánh Tiên ơi, về nhà chị đi, cho cho ăn nhiều mồi ngon mà chẳng phải làm gì cả!
Cánh Tiên nghe vậy, thích quá liền đi theo Rắn về hang. Về đến hang, Cánh Tiên hỏi Rắn:
Chị Rắn ơi! Mồi của em đâu?
Rắn cười khanh khách, lưỡi thè dài:
Mồi ấy à? Mồi chính là cô mìnhđấy! Ta cũng đang đói đây!
Cánh Tiên hoảng sợ chạy vội ra khỏi hang. Rằn liền quăng mình đuổi theo Cánh Tiên. May quá, lúc ấy Chim Sâu bay ngang qua. Thấy Cánh Tiên gặp nguy hiểm, Chim Sâu gọi các bạn Chó, Lợn tới. Các bạn lao đến và đuổi Rắn để bảo vệ Cánh Tiên. Rắn sợ quá vội cút về hang.
Thế là Cánh Tiên thoát nạn, nhưng
Cá Rô Ron không vâng lời mẹ
Văn Hồng
Trời mưa, Rô mẹ dặn Rô con:
Mẹ đi kiếm mồi, con ở nhà, chỉ nên chơi ở gần nhà, chớ đi đâu xa kẻo lạc đường, con nhé!
Trời vừa tạnh, Rô Ron và Cá Cờ cùng lượn chơi trước cửa hang. Thấy một dòng nước róc rách chảy xuống hồ, Rô Ron bảo bạn:
Chúng mình cùng vượt dòng nước nhé!
Cá Cờ ngắm dòng nước lóng lánh như bạc đang lách qua những búi cỏ xanh chảy rì rào rồi vẫy đuôi nói:
Nhưng mẹ tớ dặn không được rong chơi xa. Hay là chúng ta chơi quanh đây thôi.
Thế thì cậy hãy xem tớ rạch lên bờ đây này!
Vừa nói Rô Ron vừa giương vây, nhún mình lấy đà, phóng lên. Lên khỏi bờ, Rô Ron bơi theo dòng nước và say mê ngắm cảnh trời mây, đồng lúa… Rô Ron nhìn thấy một cô Bướm có đôi cánh màu tím biếc. Rô Ron liền bơi theo và hỏi:
Bướm ơi! Bạn bay có nhanh bằng tôi bơi không?
Cứ thế, Rô Ron mải bơi theo Bướm. Nào ngờ, dòng nước cạn dần rồi rút kiệt. Rô Ron bị mắc cạn.
Chú cố hết sức mình lao đi, nhưng vẫn chẳng ăn thua gì. Mệt quá, Rô Ron ffanhf phải nằm phơi mình trên mặt đất. Nghĩ đến mẹ, Rô Ron tủi thân muốn khóc.
May thay, chị Gió Nhẹ lướt qua. Thấy Rô Ron bị mắc cạn, chị dừng lại và nói:
Để chị giúp em!
Nói rồi chị Gió Nhẹ bay đi tìm chị Gió Mạnh báo tin. Hai chị Gió đập cánh gọi các cô Mây về. Những cô Mây đang bay lang thang bỗng ùn ùn kéo đến. Bầu trời đen kịt lại. Chị Gió Mạnh vẫn đập cánh liên hồi. Các cô Mây biến thành những giọt nước mưa. Trời mưa to, nước tràn qua các bụi bờ tạo nên những dòng nước chảy xuống hồ. Rô Ron mừng rỡ, theo dòng nước bơi về.
Khi Rô Ron về đến hồ thì gặp Cá Cờ đang dẫn Rô mẹ đi tìm. Lo cho con, Rô mẹ đã khóc đỏ cả mắt. Rô Ron hối hận dụi đầu vào lòng mẹ.
Gà cánh tiên
Thùy Linh
Trời vừa sáng, bác Gà Trống đã đánh thức cả xóm gà: “Ò, ó, o! Hãy dậy đi thôi, hãy dậy đi thôi!” Gà mẹ “cục cục” gọi các con đi kiếm mồi. Các chú gà con líu ríu ra khỏi chuồng và chạy theo mẹ. Riêng Cánh Tiên vẫn nằm yên không nhúc nhích.
Ông Mặt Trời đã lặn quá ngọn cây, ngó nhìn vào chỗ Cánh Tiên nằm. “Ối chao! Chói mắt quá!” – Cánh Tiên vừa nói vừa vươn vai dậy. Bên ngoài, Trâu, Chó, Thỏ, Lợn đã dậy từ bao giờ. Cánh Tiên bèn lững thững đi ra vườn. Chim Sâu trông thấy Cánh Tiên liền bay đến hỏi:
Cánh Tiên đi bắt giun đấy à?
Cánh Tiên xòe bộ lông cánh trả lời:
Tớ còn phải rỉa cánh cho đẹp chứ! Tớ chẳng cần phải kiếm giun, mẹ sẽ mang giun về cho tớ.
Chim Sâu vỗ cánh bay đi bắt sâu. Cánh Tiên đành đứng chơi một mình rồi xòe cánh ra ngắm. Một lúc sau, Cánh Tiên thấy đói bụng liền đi tìm mẹ và mếu máo:
Mẹ ơi! Con đói quá!
Thương con, Gà mẹ vội th ít giun về cho Cánh Tiên ăn.
Sáng hôm sau, mẹ ốm nên không dậy được. Mẹ giục Cánh Tiên đi theo các anh chị kiếm ăn. Cánh Tiên khong chịu đi kiếm mồi, nó ra vườn ngắm hoa, xuống rìa ao soi bóng. Một lúc sau, Cánh Tiên thấy đói bụng nên đành bới đất tìm giun. Đất rắn như đá, lại có bao nhiêu gai và mảnh sành. Cánh Tiên vừa bới được vài cái đã vội rụt chân lại và khóc:
Hu! Hu! Đau chân quá mẹ ơi!
Gần đó là hang của Rắn. Nghe thất tiếng Cánh Tiên, Rắn liền bò ra dỗ ngon dỗ ngọt.
Cánh Tiên ơi, về nhà chị đi, cho cho ăn nhiều mồi ngon mà chẳng phải làm gì cả!
Cánh Tiên nghe vậy, thích quá liền đi theo Rắn về hang. Về đến hang, Cánh Tiên hỏi Rắn:
Chị Rắn ơi! Mồi của em đâu?
Rắn cười khanh khách, lưỡi thè dài:
Mồi ấy à? Mồi chính là cô mìnhđấy! Ta cũng đang đói đây!
Cánh Tiên hoảng sợ chạy vội ra khỏi hang. Rằn liền quăng mình đuổi theo Cánh Tiên. May quá, lúc ấy Chim Sâu bay ngang qua. Thấy Cánh Tiên gặp nguy hiểm, Chim Sâu gọi các bạn Chó, Lợn tới. Các bạn lao đến và đuổi Rắn để bảo vệ Cánh Tiên. Rắn sợ quá vội cút về hang.
Thế là Cánh Tiên thoát nạn, nhưng
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Trịnh Duy Vân
Dung lượng: 719,50KB|
Lượt tài: 1
Loại file: doc
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)
