Truyen ngan
Chia sẻ bởi Đàm Thanh Bình |
Ngày 10/10/2018 |
69
Chia sẻ tài liệu: truyen ngan thuộc Kể chuyện 5
Nội dung tài liệu:
Truyện ngắn : Câu chuyện tình bạn
Trong khu rừng Thanh Bình, nhím Tây Tây và gấu truc Bối Bối chơi rất thân với nhau, tưởng như không gì tách nổi tình cảm này của họ. Một hôm nhim Tây Tây đi hái hoa trong rừng găp thỏ Oai Oai xinh xắn. Vốn có tính trăng hoa và thực ra hàng ngày Tây Tây chơi với Bối Bối chỉ để Bối Bối cho nhiều kẹo và nước cam thôi nên hôm nay nó đã nhơi rất vui với thỏ Oai Oai và đã quên những kí ức đẹp về Bối Bối.
Một ngày qua đi, không thấy Tây Tây đâu, Bối Bối buồn lắm. Bối Bối nghĩ:”Không lẽ Tây Tây bị ốm.”Nghĩ vậy, nó chạy đến nhà thăm Tây Tây. Chẳng thấy Tây Tây đâu, cửa khoá, Bối Bối càng buồn hơn. Chính vì sự ngây thơ và dại khờ của Bối Bối cùng với tình cảm của Bối Bối dành cho Tây Tây, nó đã nghĩ:”Chắc là Tây Tây đi đến chơi nhà ai đó, mình thử tìm xem.”
Bối Bối đến nhà cô sóc Hảo Hảo, cô Hảo Hảo nói :
Tây Tây không có ở đây đâu! À, mà cháu thử đến chỗ cô chim Ca Ca tìm xem, cô ấy bay đi khắp nơi, có lẽ cô ấy sẽ biết.
Bối Bối lại vội vàng chạy đến nhà cô chim Ca Ca,cô chim vừa thở dốc vừa quác quác nói :
- Cả ngày nay, cô có bay được đến chỗ nào đâu! Vừa đẻ trứng xong, cô còn mải ấp trứng nho nhúng nở thành chim,mà bạn Tây Tây, đến Bối Bối còn không biết sao cô biết được! Cháu đến nhà bác quạ Vệ Vệ xem, bác ấy vừa bay dọc khu rừng kiếm ăn về xong đấy.
Bối Bối lại lât đật chạy đến nhà bác Vệ Vệ, bác Vệ Vệ mừng rỡ nói :
- Có! Có thấy! Nó chơi với con bé Oai Oai ởngôi nhà Sô cô la của bác rồng Uy Uy đấy. Cháu đến đáy tìm đi!
Tim Bối Bối thắt lại khi biết Tây Tây đã phản bội mình, nó vừa lê những bước chân mệt mỏi, rã rời trong làn tuyết dày đặc, mồ hôi đầm đìa. Má Bối Bối lạnh buốt, cái má lạnh không phải vì tuyết, không phải vì trời lạnh mà vì những giọt nước mắt tuyệt vọng. Và “Uỵch…”, Bối Bối ngã lăn dài trên nền tuyết lạnh căm. Gió thổi như vuốt ve má cậu.
Trong khi ấy, Tây Tây và thỏ Oai Oai vẫn nô đùa rất vui. Tây Tây không còn nghĩ gì về Bối Bối nữa, cậu ta như hăng hái tăng thêm tình bạn giữa hai người. Chơi chán họ lại đi ăn kem ốcquế ở quán”Tình bạn.”Mãi đến lúc trời đã sẩm tối, Tây Tây mới trở về nhà.Trên đường về nhà, Tây Tây đi qua một rừng trúc rậm. Bỗng, Tây Tây nhớ ra: Đúng rồi, Bối Bối…gấu... trúc…Nghĩ thế, Tây Tây vừa hớt hải chạy thật nhanh về nhà miệng vừa gọi:”Bối Bối…Bối Bối.” Đang chạy, không hiểu Tây Tây vấp phải cái gì mà ngã lăn quay ra đất. À hình như cái Tây Tây vấp phải mềm mềm. Như có tình cảm gì đó với Tây Tây, như có ai lôi kéo, Tây Tây bật dậy chạm vào vật đó. Bỗng vật đó cử động. Ồ thì ra đó là Bối Bối. Tây Tây đỡ bạn dậy và hỏi:
Bối Bối, cậu có sao không?
Tây Tây…cậu…
Bối Bối ngất lịm. Tây Tây cõng bạn về nhà, chăm lo thuốc thang, từng thìa cháo cho bạn. Những giọt mồ hôi đầm đìa trên chán cậu. Lúc ấy, nó mới hiểu cảm giác mệt mỏi vì bạn như thế nào nhưng nó cũng thật vui.” À không! Cả buồn nữa chứ.Không biết Bối Bối có tha thứ cho mình không. Mình đã phản bội bạn ấy, mặc dù bạn ấy rất đau khổ nhưng vẫn cố đi tìm mình.Mình thật đáng trách.”Tây Tây hối hận vô cùng.Nó chỉ mong Bối Bối khoẻ lại, thế thôi. Nó đã khóc, nước mắt nó rơi vào ngực Bối Bối. Như một phép màu,mặt Bối Bối hồng hào trở
lại. Tây Tây vui mừng ôm chầm lấy Bối Bối. Mắt Bối Bối mở dần rồi ấp úng :
Tây…Tây…cậu…về rồi…đấy…ư?
Tớ về rồi, tớ xin lỗi cậu nhiều lắm, nhiều lắm. Cậu không trách tớ sao?
Không…đâu…từ nay chúng…mình là…bạn tốt nhé!
Tây Tây nở một nụ cười :
Tất nhiên rồi! Cho cả Oai Oai làm bạn với nhé!
Được, được chứ!
* * *
Từ đấy trở đi, ba người bạn chơi rất thân với nhau. Sao tình bạn đẹp và đáng yêu đến thế?
Trong khu rừng Thanh Bình, nhím Tây Tây và gấu truc Bối Bối chơi rất thân với nhau, tưởng như không gì tách nổi tình cảm này của họ. Một hôm nhim Tây Tây đi hái hoa trong rừng găp thỏ Oai Oai xinh xắn. Vốn có tính trăng hoa và thực ra hàng ngày Tây Tây chơi với Bối Bối chỉ để Bối Bối cho nhiều kẹo và nước cam thôi nên hôm nay nó đã nhơi rất vui với thỏ Oai Oai và đã quên những kí ức đẹp về Bối Bối.
Một ngày qua đi, không thấy Tây Tây đâu, Bối Bối buồn lắm. Bối Bối nghĩ:”Không lẽ Tây Tây bị ốm.”Nghĩ vậy, nó chạy đến nhà thăm Tây Tây. Chẳng thấy Tây Tây đâu, cửa khoá, Bối Bối càng buồn hơn. Chính vì sự ngây thơ và dại khờ của Bối Bối cùng với tình cảm của Bối Bối dành cho Tây Tây, nó đã nghĩ:”Chắc là Tây Tây đi đến chơi nhà ai đó, mình thử tìm xem.”
Bối Bối đến nhà cô sóc Hảo Hảo, cô Hảo Hảo nói :
Tây Tây không có ở đây đâu! À, mà cháu thử đến chỗ cô chim Ca Ca tìm xem, cô ấy bay đi khắp nơi, có lẽ cô ấy sẽ biết.
Bối Bối lại vội vàng chạy đến nhà cô chim Ca Ca,cô chim vừa thở dốc vừa quác quác nói :
- Cả ngày nay, cô có bay được đến chỗ nào đâu! Vừa đẻ trứng xong, cô còn mải ấp trứng nho nhúng nở thành chim,mà bạn Tây Tây, đến Bối Bối còn không biết sao cô biết được! Cháu đến nhà bác quạ Vệ Vệ xem, bác ấy vừa bay dọc khu rừng kiếm ăn về xong đấy.
Bối Bối lại lât đật chạy đến nhà bác Vệ Vệ, bác Vệ Vệ mừng rỡ nói :
- Có! Có thấy! Nó chơi với con bé Oai Oai ởngôi nhà Sô cô la của bác rồng Uy Uy đấy. Cháu đến đáy tìm đi!
Tim Bối Bối thắt lại khi biết Tây Tây đã phản bội mình, nó vừa lê những bước chân mệt mỏi, rã rời trong làn tuyết dày đặc, mồ hôi đầm đìa. Má Bối Bối lạnh buốt, cái má lạnh không phải vì tuyết, không phải vì trời lạnh mà vì những giọt nước mắt tuyệt vọng. Và “Uỵch…”, Bối Bối ngã lăn dài trên nền tuyết lạnh căm. Gió thổi như vuốt ve má cậu.
Trong khi ấy, Tây Tây và thỏ Oai Oai vẫn nô đùa rất vui. Tây Tây không còn nghĩ gì về Bối Bối nữa, cậu ta như hăng hái tăng thêm tình bạn giữa hai người. Chơi chán họ lại đi ăn kem ốcquế ở quán”Tình bạn.”Mãi đến lúc trời đã sẩm tối, Tây Tây mới trở về nhà.Trên đường về nhà, Tây Tây đi qua một rừng trúc rậm. Bỗng, Tây Tây nhớ ra: Đúng rồi, Bối Bối…gấu... trúc…Nghĩ thế, Tây Tây vừa hớt hải chạy thật nhanh về nhà miệng vừa gọi:”Bối Bối…Bối Bối.” Đang chạy, không hiểu Tây Tây vấp phải cái gì mà ngã lăn quay ra đất. À hình như cái Tây Tây vấp phải mềm mềm. Như có tình cảm gì đó với Tây Tây, như có ai lôi kéo, Tây Tây bật dậy chạm vào vật đó. Bỗng vật đó cử động. Ồ thì ra đó là Bối Bối. Tây Tây đỡ bạn dậy và hỏi:
Bối Bối, cậu có sao không?
Tây Tây…cậu…
Bối Bối ngất lịm. Tây Tây cõng bạn về nhà, chăm lo thuốc thang, từng thìa cháo cho bạn. Những giọt mồ hôi đầm đìa trên chán cậu. Lúc ấy, nó mới hiểu cảm giác mệt mỏi vì bạn như thế nào nhưng nó cũng thật vui.” À không! Cả buồn nữa chứ.Không biết Bối Bối có tha thứ cho mình không. Mình đã phản bội bạn ấy, mặc dù bạn ấy rất đau khổ nhưng vẫn cố đi tìm mình.Mình thật đáng trách.”Tây Tây hối hận vô cùng.Nó chỉ mong Bối Bối khoẻ lại, thế thôi. Nó đã khóc, nước mắt nó rơi vào ngực Bối Bối. Như một phép màu,mặt Bối Bối hồng hào trở
lại. Tây Tây vui mừng ôm chầm lấy Bối Bối. Mắt Bối Bối mở dần rồi ấp úng :
Tây…Tây…cậu…về rồi…đấy…ư?
Tớ về rồi, tớ xin lỗi cậu nhiều lắm, nhiều lắm. Cậu không trách tớ sao?
Không…đâu…từ nay chúng…mình là…bạn tốt nhé!
Tây Tây nở một nụ cười :
Tất nhiên rồi! Cho cả Oai Oai làm bạn với nhé!
Được, được chứ!
* * *
Từ đấy trở đi, ba người bạn chơi rất thân với nhau. Sao tình bạn đẹp và đáng yêu đến thế?
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Đàm Thanh Bình
Dung lượng: 6,26KB|
Lượt tài: 0
Loại file: rar
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)