Van viet ve ngay 20-11

Chia sẻ bởi Trần Ngọc Ánh | Ngày 11/10/2018 | 26

Chia sẻ tài liệu: van viet ve ngay 20-11 thuộc Ngữ văn 7

Nội dung tài liệu:

Lá thu rơi đón người trở lại Lá úa trải vàng trên lối cũ lang thang. Mưa chẳng rơi sao lòng buồn trống trải Mắt nhạt nhòa tìm lại những ngày xưa….. Ngày ấy, chúng em vô tư quá đỗi, nghĩ đến ngày ra trường vào đại học là trong lòng cứ nôn nao và tự vẽ ra bao chuỗi ngày tuyệt vời phiá trước, có lẽ điều làm chúng em tiếc nuối duy nhất lúc bấy giờ là sẽ không còn gặp được nhau và cũng có lẽ chưa bao giờ em nghĩ đến trường lớp và… thầy cô! Một chút suy nghĩ vụng về lúc bấy giờ , trường là một tổ ấm nhưng tổ ấm này hằng năm lại có biết bao nhiêu người con mới và em rồi sẽ bị lãng quên cũng như em rồi cũng sẽ lãng quên tất cả chỉ vì… thời gian cứ mãi trôi… Ngày tháng đi qua, em cứ ngày ngày đi về trên con đường đó, ngồi trên chiếc bàn đó và…học, vui buồn và đôi khi còn có những giọt nước mắt, em cứ vô tâm trải qua tất cả, đâu biết được rằng một ngày không xa nào đó, trong những ngày mà em đang mong đợi, em sẽ mãi nhớ về những ngày mà bây giờ mình đang cố gắn qua mau. Nhớ lắm những khi vào lớp, chúng em cứ nghịch ngợm mong sao thầy cô đừng đến, đôi khi còn có những điều ước thật là ngu ngốc dại khờ, để bây giờ em chỉ mong sao những điều ước đó sẽ không bao giờ xảy ra và không bao giờ được lập lại… Giờ em đang bước trên con đường mà em mong muốn nhưng sao bước chân em cứ khập khễnh trên đường, em thắc mắc tại sao con đướng này không bằng phẳng như con đường lúc trước, có phải vì em không còn là một cô bé nữa hay tại vì… ở đây không còn có thầy cô!?! Giờ em phải đối diện với bao điều mà em quên vẽ ra trong bức tranh ngày trước, em không chạy trốn, nhưng chỉ mong sao những lúc vui buồn em sẽ tìm gặp đâu đó quanh mình một ánh mắt thân quen, ánh mắt từng buổn khi chúng em “nổi loạn” và cũng từng vui cười khi em chạy vội vào báo tin mình thi đậu… Một chiều cuối thu em đã về lại trường, giờ sao bước chân em như xa lạ, về đây em chỉ mong tìm lại những kỷ niệm vì sợ rằng màu thời gian sẽ xóa nhòa tất cả. Ngồi một mình trong sân trừơng vắng vẻ những ngày xưa cứ hiện về thầy cô và các bạn và … nhưng rồi em lại gặp cô, vui hay buồn sao em lặng lẽ nhìn cô từ xa và cố gắn ngăn những dòng nước mắt mà không biết tại sao mình lại khóc. Rồi cô cũng thấy em, em cui đầu chào cô và cũng để giấu đi hai hàng nước mắt chẳng nghe lời, cô mỉm cười nhìn đứa học trò mà đối với cô mãi là cô bé.. Em thầm nói trong nước mắt: như thế với em đã đủ rồi, cô ơi!…

* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...

Người chia sẻ: Trần Ngọc Ánh
Dung lượng: 24,00KB| Lượt tài: 0
Loại file: doc
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)