Truyen ngan so 1 viet nam (giai nhat )
Chia sẻ bởi Lê Thanh Đan |
Ngày 12/10/2018 |
45
Chia sẻ tài liệu: truyen ngan so 1 viet nam (giai nhat ) thuộc Tư liệu tham khảo
Nội dung tài liệu:
Reng………Reng…….Reng…………….
Nó choàng dậy trong sự hoảng hốt. 7 giờ kém 15. Thay đồ vội vàng, nó nhanh chóng chạy ra khỏi nhà cùng chiếc xe đạp và mẩu bánh mì đang nhai dỡ. Mọi tình toán của nó hôm qua đều hỏng hết. Sáng tinh mơ nó thức dậy thật sớm tập thể dục, chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, trang điểm thật nhẹ để chào đón ngày Valentine 14-2. Sự lãng mạn đó có lẽ nó được thừa hưởng từ bố mẹ nó. Mẹ nó là một thợ nữ trang yêu ca hát. Bố nó là một nghệ nhân làm gốm, ông sống rất lãng mạn, hay làm thơ và đọc cả thơ nữa. Tuy được thừa hưởng sự lãng mạn đó nhưng nó không thích ca hát cũng không thích làm thơ, nó lãng mạn theo kiểu khác- làm gốm. Mỗi khi rãnh nó thường đến nơi làm việc của bố dùng đôi bàn tay khéo léo của nó thổi hồn cho đất sét, thổi vào đất những tâm trạng vui buồn của nó. Nó yêu đồ gốm đến mức phòng nó chẳng có một chú gấu bông nào như phòng của bao đứa con gái khác mà chỉ toàn là đồ gốm… Ngoài ra nó còn thích viết nhật kí, thích được mọi người chăm sóc, nó thích có người san sẻ với nó niềm vui, thích có một bờ vai để nương tựa những khi yếu mềm cũng như lúc nước mắt rơi,…
Nó ghi trong nhật kí rằng cuộc đời nó có 5 mảnh ghép, 4 mảnh ghép trắng và 1 mảnh ghép đen : 2 mảnh ghép trắng đầu tiên là bố và mẹ nó, mảnh ghép trắng thứ 3 là người mà nó thần tượng bấy lâu nay-Khoa, học giỏi, hát hay, đẹp trai với nụ cười toả sáng. Nó “đổ đứ đừ” Khoa ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng không chỉ riêng mình nó mà cả đám con gái trong lớp đều “say” anh chàng này. Nhưng Khoa chưa hề đồng ý “kết thân” với một ai, điều này càng làm cho nó nuôi hy vọng… Mảnh ghép trắng còn lại là người mà nó chưa biết tên và chưa từng gặp mặt nhưng lại gửi hoa tặng nó vào những dịp đặc biệt cũng như khi lòng nó đầy tâm trạng, điều đó khiến nó không khỏi thắc mắc, nhưng nó đã đưa người ấy vào mảnh ghép trắng với cái tên “người tặng hoa hồng tím” vì hoa nó nhận được từ người ấy bao giờ cũng là hoa hồng tím, màu tím của yêu thương pha lẫn một nỗi buồn man mác. Còn mảnh ghép cuối cùng, mảnh ghép đen duy nhất, là “kẻ thù” của nó. Nó đã từng nghĩ rằng cuộc đời nó chỉ có mảnh ghép trắng. Đến khi nó gặp Khang, nó nhận ra rằng cuộc đời nó không chỉ toàn là mảnh ghép trắng. Nó luôn bị Khang đối đầu trong mọi hoạt động ở trường. Mỗi lần nó phát biểu bài, Khang luôn cố bắt lỗi nó, sữa chữa rồi trêu nó. Khang còn hay giật cái bím tóc mà đó kì công sửa soạn trước khi đến lớp. Ngặc một nỗi 2 đứa ngồi chung bàn, cãi nhau như cơm bữa, nên thường bị giáo viên nhắc nhở với mỗi một tội mất trật tự trong giờ học. Ác cảm với “kẻ thủ” khiến nó không ngần ngại cho Khang vào mảnh ghép đen.
Nó đến trường kịp giờ. Mọi thứ vẫn như thường ngày nhưng lạ ở chỗ 2 tiết đầu Khang không chọc phá nó. Có lẽ còn đang buồn ngủ nên không còn hơi sức đâu mà gây rối với Khang .
Giờ ra chơi, người giao hoa đến mang theo một đoá hoa hồng tím
- Làm phiền cho tui gặp bạn Duy!
Trong tiếng nhốn nháo của cả lớp, Duy bước ra ôm lấy hoa kèm theo một hộp sôcôla. Nó nhẹ nhàng nâng bó hoa lên mũi hít một hơi thật sâu và cho ngay một viên sôcôla vào miệng. Hương hoa hồng tím dịu nhẹ cùng vị ngọt nhân nhẫn của sôcôla khiến nó lâng lâng
Không hiểu ai khùng hết chuyện tặng hoa cho bà.- vừa nói Khang vừa lấy một viên sôcôla cho vào miệng
Kệ tui……
Nó chưa nói hết câu thì Khang đã giật hộp sôcôla bỏ chạy.
Đứng lại! Ông đừng để tui bắt được. Nếu mà tui bắt được ông thì đừng hòng sống sót!
Nó vừa chạy theo vừa hét lớn, lát sau nó mệt nhoài, ngồi thờ hổn hển, mà vẫn chưa bắt được Khang, nó tức lắm. Mà thôi! Dù sao nó cũng quen rồi, đi học bao nhiệu ngày là bấy nhiêu cuộc rượt đuổi à có lần nào nó bắt được Khang đâu.
Trả nè! Khang vừa nói vừa chìa hộp sôcôla ra trước mặt nó.
Trong hộp chỉ còn duy nhất một viên. Nó nén sự giận dữ cầm hộp sôcôla đi vào lớp. 2 tiết liền nó ngồi im lặng không nói không rằng. Nó thấy nhớ Khoa, nhớ da diết nhưng làm sao bây giờ, chỉ là tình cảm đơn phương. Đối với nó, được Khoa tặng sôcôla ngày
Nó choàng dậy trong sự hoảng hốt. 7 giờ kém 15. Thay đồ vội vàng, nó nhanh chóng chạy ra khỏi nhà cùng chiếc xe đạp và mẩu bánh mì đang nhai dỡ. Mọi tình toán của nó hôm qua đều hỏng hết. Sáng tinh mơ nó thức dậy thật sớm tập thể dục, chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, trang điểm thật nhẹ để chào đón ngày Valentine 14-2. Sự lãng mạn đó có lẽ nó được thừa hưởng từ bố mẹ nó. Mẹ nó là một thợ nữ trang yêu ca hát. Bố nó là một nghệ nhân làm gốm, ông sống rất lãng mạn, hay làm thơ và đọc cả thơ nữa. Tuy được thừa hưởng sự lãng mạn đó nhưng nó không thích ca hát cũng không thích làm thơ, nó lãng mạn theo kiểu khác- làm gốm. Mỗi khi rãnh nó thường đến nơi làm việc của bố dùng đôi bàn tay khéo léo của nó thổi hồn cho đất sét, thổi vào đất những tâm trạng vui buồn của nó. Nó yêu đồ gốm đến mức phòng nó chẳng có một chú gấu bông nào như phòng của bao đứa con gái khác mà chỉ toàn là đồ gốm… Ngoài ra nó còn thích viết nhật kí, thích được mọi người chăm sóc, nó thích có người san sẻ với nó niềm vui, thích có một bờ vai để nương tựa những khi yếu mềm cũng như lúc nước mắt rơi,…
Nó ghi trong nhật kí rằng cuộc đời nó có 5 mảnh ghép, 4 mảnh ghép trắng và 1 mảnh ghép đen : 2 mảnh ghép trắng đầu tiên là bố và mẹ nó, mảnh ghép trắng thứ 3 là người mà nó thần tượng bấy lâu nay-Khoa, học giỏi, hát hay, đẹp trai với nụ cười toả sáng. Nó “đổ đứ đừ” Khoa ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng không chỉ riêng mình nó mà cả đám con gái trong lớp đều “say” anh chàng này. Nhưng Khoa chưa hề đồng ý “kết thân” với một ai, điều này càng làm cho nó nuôi hy vọng… Mảnh ghép trắng còn lại là người mà nó chưa biết tên và chưa từng gặp mặt nhưng lại gửi hoa tặng nó vào những dịp đặc biệt cũng như khi lòng nó đầy tâm trạng, điều đó khiến nó không khỏi thắc mắc, nhưng nó đã đưa người ấy vào mảnh ghép trắng với cái tên “người tặng hoa hồng tím” vì hoa nó nhận được từ người ấy bao giờ cũng là hoa hồng tím, màu tím của yêu thương pha lẫn một nỗi buồn man mác. Còn mảnh ghép cuối cùng, mảnh ghép đen duy nhất, là “kẻ thù” của nó. Nó đã từng nghĩ rằng cuộc đời nó chỉ có mảnh ghép trắng. Đến khi nó gặp Khang, nó nhận ra rằng cuộc đời nó không chỉ toàn là mảnh ghép trắng. Nó luôn bị Khang đối đầu trong mọi hoạt động ở trường. Mỗi lần nó phát biểu bài, Khang luôn cố bắt lỗi nó, sữa chữa rồi trêu nó. Khang còn hay giật cái bím tóc mà đó kì công sửa soạn trước khi đến lớp. Ngặc một nỗi 2 đứa ngồi chung bàn, cãi nhau như cơm bữa, nên thường bị giáo viên nhắc nhở với mỗi một tội mất trật tự trong giờ học. Ác cảm với “kẻ thủ” khiến nó không ngần ngại cho Khang vào mảnh ghép đen.
Nó đến trường kịp giờ. Mọi thứ vẫn như thường ngày nhưng lạ ở chỗ 2 tiết đầu Khang không chọc phá nó. Có lẽ còn đang buồn ngủ nên không còn hơi sức đâu mà gây rối với Khang .
Giờ ra chơi, người giao hoa đến mang theo một đoá hoa hồng tím
- Làm phiền cho tui gặp bạn Duy!
Trong tiếng nhốn nháo của cả lớp, Duy bước ra ôm lấy hoa kèm theo một hộp sôcôla. Nó nhẹ nhàng nâng bó hoa lên mũi hít một hơi thật sâu và cho ngay một viên sôcôla vào miệng. Hương hoa hồng tím dịu nhẹ cùng vị ngọt nhân nhẫn của sôcôla khiến nó lâng lâng
Không hiểu ai khùng hết chuyện tặng hoa cho bà.- vừa nói Khang vừa lấy một viên sôcôla cho vào miệng
Kệ tui……
Nó chưa nói hết câu thì Khang đã giật hộp sôcôla bỏ chạy.
Đứng lại! Ông đừng để tui bắt được. Nếu mà tui bắt được ông thì đừng hòng sống sót!
Nó vừa chạy theo vừa hét lớn, lát sau nó mệt nhoài, ngồi thờ hổn hển, mà vẫn chưa bắt được Khang, nó tức lắm. Mà thôi! Dù sao nó cũng quen rồi, đi học bao nhiệu ngày là bấy nhiêu cuộc rượt đuổi à có lần nào nó bắt được Khang đâu.
Trả nè! Khang vừa nói vừa chìa hộp sôcôla ra trước mặt nó.
Trong hộp chỉ còn duy nhất một viên. Nó nén sự giận dữ cầm hộp sôcôla đi vào lớp. 2 tiết liền nó ngồi im lặng không nói không rằng. Nó thấy nhớ Khoa, nhớ da diết nhưng làm sao bây giờ, chỉ là tình cảm đơn phương. Đối với nó, được Khoa tặng sôcôla ngày
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Lê Thanh Đan
Dung lượng: 73,50KB|
Lượt tài: 0
Loại file: doc
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)