Truyện ngắn hay cực
Chia sẻ bởi Hoàng Công Thảo |
Ngày 12/10/2018 |
47
Chia sẻ tài liệu: Truyện ngắn hay cực thuộc Bài giảng khác
Nội dung tài liệu:
Truyện ngắn của Đặng Ngọc Hùng-
Phó phòng Hành Chính- Trường Cao đẳng cộng đồng Bình Thuận
1. Ú…ú…ú…Những đợt gió đuổi nhau thét loạn trong khu vườn côi cút. Phía sau nhà có hai cây dừa còi cọc. Tàu dừa quặt lên quặt xuống sần sật sần sật nghe như tiếng khóc khóc lúc nghẹn lúc oà. Ở xứ biển này, tháng giêng vẫn là tháng gió. Ban ngày là nắng và gió. Ban đêm vẫn gió. Gần nửa đêm còn gió. Phải chăng gió mạnh quá khiến cho hai người đàn bà đẫy đà vì tuổi tác không ngủ được ? Một người bận chiếc váy ngủ màu hồng phấn. Một người bận bộ bà bà ba màu nâu sồng. Chiéc màn tuyn cũng màu nâu sồng. Cả hai đều vắt tay lên trán nhìn chòng chọc lên đỉnh màn như để tìm câu trả lời mà dù đúng hay sai cũng chẳng để làm gì. Bởi vì cả hai đều biết ngay cả câu hỏi đặt ra cũng chẳng để làm gì cả.
Căn phòng lờ mờ. Bóng đèn hình trái ớt dường như cũng phảng phất màu nâu sồng.
Bỗng người mặc đồ hồng quay sang vồ lấy người mặc đồ nâu lắc mạnh :
- Này, chẳng lẽ mọi chuyện đều có thật sao ?
Người hỏi giọng hổn hển run, lại có phần gay gắt nghe như bà mẹ cật vấn đứa con hư trốn học.
- Tao xưa nay chưa bao giờ nói dối, Tú à – Người mặc bà ba nâu vẫn nhìn trân trối lên đỉnh màn chép miệng, sau đó quay mặt vô vách. Trong chớp mắt, tiếng ngáy khàn khàn nhè nhẹ đượm cả căn phòng.
Tú thở hắt ra. Ngột quá. Muốn đẩy hé cửa sổ nhưng sợ gió lại thôi. Lạ thật. Cái cảm giác ngồn ngột này có từ mấy bữa trước. Tự dưng Tú xin nghỉ mấy hôm để đi thăm hai vợ chồng người bạn đã ngót hai mươi năm chưa gặp. Cả hai bên đều “nhác thư bẩm sinh” và vì một lí do nào đó không biết nữa như ma xui quỷ khiến mà hai mươi năm qua họ – những người từng coi nhau như ruột thịt - không biết gì về nhau cả. Hôm kia, lúc xếp quần áo vô vali cho mẹ, nhỏ Lệ còn hấp háy mắt đưa đẩy với Tú : “Mẹ quyết định viễn du thiệt hả ? Đừng có mà…Hai cha con con giết mẹ đó nghen !”. Tú trợn mắt nạt yêu con gái : “Giỡn hoài ! Sinh viên rồi mà như con nít. Tôi già rồi…”. Nói rồi phì cười. Nụ cười rỡ ràng lạ lẫm của tuổi hồi xuân. Lạ thay, từ lúc đó, một cảm giác trĩu trịt thiết chặt lồng ngực Tú, ngột muốn chết nhưng lại nóng lòng ra đi. Một dự cảm ? Hay một sự vang ứng của kí ức mơ hồ ? Chịu. Đưa mẹ lên xe, bé Lệ còn nhí nhảnh đùa một câu sặc mùi kiếm hiệp : “Chúc sư mẫu du vãng cố hương khoái lạc. Đồ nhi xin cáo lui”. Cố hương. Phải. Phố biển hiền hoà ấy là quê hương thứ hai của Tú. Lồng ngực cứ tưng tức phát nghẹn từ lúc đó…
Lúc này Tú đang thao thức trong ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô phố biển. Gió hình như loãng bớt. Tiếng ngáy đều đều của Giao – người đàn bà mặc đồ nâu - thấm qua Tú. Mắt Tú bắt đầu ríu
Căn phòng lờ mờ nâu.
2. Hình như Tú ngủ được một chút. Trời không một gợn gió. Tú cố mở đôi mắt cay xè.
Tự quy y tăng, đương nguyện chúng sanh, thống lí đại chúng, nhứt thiết vô ngại…
Có tiếng gà khúc khắc gáy xa xa.
Nam mô bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Tú chịu không nổi nữa, vớ một góc chăn cắn mạnh. Tiếng mõ cuối cùng mỏng dần, mỏng dần rồi tan hẳn trong ngôi nhà u tịch. Giao đứng dậy, cởi chiếc áo dài : áo màu nâu. Tú ngáp thành tiếng.
- Mày đến với Phật từ lúc nào vậy Giao ?
- Lâu rồi, nói chính xác là nửa năm sau kể từ cái ngày Trung dắt Dung về.
- Giao à, tao muốn coi mặt con nhỏ đó.
- Lo gì Tú, không chừng Trung và nó sẽ làm tiệc mời mày nữa đó chớ ! – Giao kéo dài giọng rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Nếu mình là Giao, mình vượt qua nổi cái đoạn trường hãi hùng đó không ? Tú lại nhìn lên đỉnh màn nâu để tìm câu trả lời cho cái câu hỏi giả định rợn người.
Hai mươi năm trước… Tú lại thấy buồn ngủ. Tú không quen thức khuya. Mắt ríu. Tú lạc vào hồi ức , lạc vào câu chuyện của Giao.
Hai mươi năm trước. Tú, Giao và Trung là bộ ba. Trước đó, Tú và
Phó phòng Hành Chính- Trường Cao đẳng cộng đồng Bình Thuận
1. Ú…ú…ú…Những đợt gió đuổi nhau thét loạn trong khu vườn côi cút. Phía sau nhà có hai cây dừa còi cọc. Tàu dừa quặt lên quặt xuống sần sật sần sật nghe như tiếng khóc khóc lúc nghẹn lúc oà. Ở xứ biển này, tháng giêng vẫn là tháng gió. Ban ngày là nắng và gió. Ban đêm vẫn gió. Gần nửa đêm còn gió. Phải chăng gió mạnh quá khiến cho hai người đàn bà đẫy đà vì tuổi tác không ngủ được ? Một người bận chiếc váy ngủ màu hồng phấn. Một người bận bộ bà bà ba màu nâu sồng. Chiéc màn tuyn cũng màu nâu sồng. Cả hai đều vắt tay lên trán nhìn chòng chọc lên đỉnh màn như để tìm câu trả lời mà dù đúng hay sai cũng chẳng để làm gì. Bởi vì cả hai đều biết ngay cả câu hỏi đặt ra cũng chẳng để làm gì cả.
Căn phòng lờ mờ. Bóng đèn hình trái ớt dường như cũng phảng phất màu nâu sồng.
Bỗng người mặc đồ hồng quay sang vồ lấy người mặc đồ nâu lắc mạnh :
- Này, chẳng lẽ mọi chuyện đều có thật sao ?
Người hỏi giọng hổn hển run, lại có phần gay gắt nghe như bà mẹ cật vấn đứa con hư trốn học.
- Tao xưa nay chưa bao giờ nói dối, Tú à – Người mặc bà ba nâu vẫn nhìn trân trối lên đỉnh màn chép miệng, sau đó quay mặt vô vách. Trong chớp mắt, tiếng ngáy khàn khàn nhè nhẹ đượm cả căn phòng.
Tú thở hắt ra. Ngột quá. Muốn đẩy hé cửa sổ nhưng sợ gió lại thôi. Lạ thật. Cái cảm giác ngồn ngột này có từ mấy bữa trước. Tự dưng Tú xin nghỉ mấy hôm để đi thăm hai vợ chồng người bạn đã ngót hai mươi năm chưa gặp. Cả hai bên đều “nhác thư bẩm sinh” và vì một lí do nào đó không biết nữa như ma xui quỷ khiến mà hai mươi năm qua họ – những người từng coi nhau như ruột thịt - không biết gì về nhau cả. Hôm kia, lúc xếp quần áo vô vali cho mẹ, nhỏ Lệ còn hấp háy mắt đưa đẩy với Tú : “Mẹ quyết định viễn du thiệt hả ? Đừng có mà…Hai cha con con giết mẹ đó nghen !”. Tú trợn mắt nạt yêu con gái : “Giỡn hoài ! Sinh viên rồi mà như con nít. Tôi già rồi…”. Nói rồi phì cười. Nụ cười rỡ ràng lạ lẫm của tuổi hồi xuân. Lạ thay, từ lúc đó, một cảm giác trĩu trịt thiết chặt lồng ngực Tú, ngột muốn chết nhưng lại nóng lòng ra đi. Một dự cảm ? Hay một sự vang ứng của kí ức mơ hồ ? Chịu. Đưa mẹ lên xe, bé Lệ còn nhí nhảnh đùa một câu sặc mùi kiếm hiệp : “Chúc sư mẫu du vãng cố hương khoái lạc. Đồ nhi xin cáo lui”. Cố hương. Phải. Phố biển hiền hoà ấy là quê hương thứ hai của Tú. Lồng ngực cứ tưng tức phát nghẹn từ lúc đó…
Lúc này Tú đang thao thức trong ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô phố biển. Gió hình như loãng bớt. Tiếng ngáy đều đều của Giao – người đàn bà mặc đồ nâu - thấm qua Tú. Mắt Tú bắt đầu ríu
Căn phòng lờ mờ nâu.
2. Hình như Tú ngủ được một chút. Trời không một gợn gió. Tú cố mở đôi mắt cay xè.
Tự quy y tăng, đương nguyện chúng sanh, thống lí đại chúng, nhứt thiết vô ngại…
Có tiếng gà khúc khắc gáy xa xa.
Nam mô bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Tú chịu không nổi nữa, vớ một góc chăn cắn mạnh. Tiếng mõ cuối cùng mỏng dần, mỏng dần rồi tan hẳn trong ngôi nhà u tịch. Giao đứng dậy, cởi chiếc áo dài : áo màu nâu. Tú ngáp thành tiếng.
- Mày đến với Phật từ lúc nào vậy Giao ?
- Lâu rồi, nói chính xác là nửa năm sau kể từ cái ngày Trung dắt Dung về.
- Giao à, tao muốn coi mặt con nhỏ đó.
- Lo gì Tú, không chừng Trung và nó sẽ làm tiệc mời mày nữa đó chớ ! – Giao kéo dài giọng rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Nếu mình là Giao, mình vượt qua nổi cái đoạn trường hãi hùng đó không ? Tú lại nhìn lên đỉnh màn nâu để tìm câu trả lời cho cái câu hỏi giả định rợn người.
Hai mươi năm trước… Tú lại thấy buồn ngủ. Tú không quen thức khuya. Mắt ríu. Tú lạc vào hồi ức , lạc vào câu chuyện của Giao.
Hai mươi năm trước. Tú, Giao và Trung là bộ ba. Trước đó, Tú và
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Hoàng Công Thảo
Dung lượng: 48,89KB|
Lượt tài: 1
Loại file: rar
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)