THONG DIEP GUI CAC BAN
Chia sẻ bởi Lê Quang Minh |
Ngày 12/10/2018 |
60
Chia sẻ tài liệu: THONG DIEP GUI CAC BAN thuộc Tư liệu tham khảo
Nội dung tài liệu:
nạn ở VN: làm sao để xã hội tốt hơn
Hồi học ở Anh thích thật, đi đâu cũng được nhường nhịn vì mình là con gái, "lady first" mà. Thế mà bây giờ về VN, ra đường thấy chả có ai nhường ai cả, tất cả đều muốn mình là người đầu tiên. (Thúy Anh) > Chuyện khen thưởng
Sáng nay đi làm, bụng chửa vượt mặt, chồng đã dặn rất kỹ, đi đứng cho cẩn thận, lái xe cấm được vượt quá 30 km/h. Vừa ra cầu thang máy chung cư đã gặp 4 thanh niên cao to lực lưỡng, hình như là những hàng xóm mới đến. Ai dè thang máy mở, vừa bước 1 chân vào, thì bất ngờ cả 4 chàng trai len nhanh vào trước. Sợ quá, mình phải ôm bụng lùi lại, đi thang máy chung cư được xem là hiện đại nhất thành phố mà cũng chen nhau, sợ thật. Mà họ chẳng nhìn thấy mình là phụ nữ hay sao nhỉ?
Đi đến gần cây cầu hôm nào cũng xảy ra tắc nghẽn, mình đang chống chân chờ một con Kia Morning cố lấn vào dòng xe máy để vượt trước, một chị chở con đi học phía sau bấm còi inh ỏi, rồi lớn tiếng quát: Đi đê! Trời ơi, chẳng còn cho nào để tiến thì đi sao hả giời. Mình đành giả điếc đứng im chờ cho đến khi chị ta vượt lên đi trước rồi mới nổ máy chạy. Chị ấy đi vội vàng như thế chẳng biết bé con ngồi sau cảm giác thế nào nhỉ?
Nơi gửi xe máy công ty khá chật chội vì có nhiều đơn vị thuê chung. Chỉ còn một bánh xe nữa là mình để được con xe vào chỗ mà các bác bảo vệ vẫn ngầm ưu tiên cho bà bầu vì dễ dắt, dễ lấy, thì bất ngờ một anh chàng đi xe SH láng bóng lượt vèo vào đỗ uỵch. Bực mình nhưng vẫn đành bấm bụng lủi thủi dắt xe xuống cái dốc dựng đứng của nhà xe. Mặt anh chàng lạnh te, chẳng biết có nghĩ gì không nhỉ?
Cứ tưởng bỏ xe buýt đi làm bằng xe máy thấy hạnh phúc hơn. Suốt mấy tháng trời ngồi trên xe buýt mình ngán đến tận cổ: cảnh chen chúc nhau lên xe, rồi đẩy nhau xuống bến, cảnh móc túi, tài xe quát tháo, cùng với mấy bác cao tuổi, em bé đứng mỏi chân chùn gối trong khi nhiều thanh niên trai tráng cứ tỉnh bơ ngồi ghế...
Ảnh minh họa
Nhớ hồi học ở Anh thích thật. Mấy năm sống bên đó, cũng được nhường nhịn vì mình là con gái, "lady first" mà. Người già, trẻ em, phụ nữ, đặc biệt là những người tàn tật, bà bầu, ở nơi công cộng họ luôn được ưu tiên số 1. Đi cầu thang máy nhá, mình được họ chìa tay, nháy mắt mời em vào trước. Đi bộ muốn băng qua đường, ôtô phanh kít mời em qua. Chả phải bầu, thấy phụ nữ khuân đồ nặng, đàn ông luôn tỏ ý bê giúp. Đi xem hòa nhạc, xếp hàng 1 lặng lẽ, thấy người tàn tật họ ưu tiên lên trước. Đâu đâu mình cũng thấy người ta nhường nhịn lẫn nhau, đàn ông nhường phụ nữ, trẻ nhường già, lớn nhường bé....
Thế mà bây giờ về nhà, ra đường mình thấy chả có ai nhường ai cả, tất cả đều muốn mình là người đầu tiên. Tự nhủ, mai mốt bài học đầu tiên phải dạy con từ thưở còn thơ là đức tính nhường nhịn mới được.
Hồi học ở Anh thích thật, đi đâu cũng được nhường nhịn vì mình là con gái, "lady first" mà. Thế mà bây giờ về VN, ra đường thấy chả có ai nhường ai cả, tất cả đều muốn mình là người đầu tiên. (Thúy Anh) > Chuyện khen thưởng
Sáng nay đi làm, bụng chửa vượt mặt, chồng đã dặn rất kỹ, đi đứng cho cẩn thận, lái xe cấm được vượt quá 30 km/h. Vừa ra cầu thang máy chung cư đã gặp 4 thanh niên cao to lực lưỡng, hình như là những hàng xóm mới đến. Ai dè thang máy mở, vừa bước 1 chân vào, thì bất ngờ cả 4 chàng trai len nhanh vào trước. Sợ quá, mình phải ôm bụng lùi lại, đi thang máy chung cư được xem là hiện đại nhất thành phố mà cũng chen nhau, sợ thật. Mà họ chẳng nhìn thấy mình là phụ nữ hay sao nhỉ?
Đi đến gần cây cầu hôm nào cũng xảy ra tắc nghẽn, mình đang chống chân chờ một con Kia Morning cố lấn vào dòng xe máy để vượt trước, một chị chở con đi học phía sau bấm còi inh ỏi, rồi lớn tiếng quát: Đi đê! Trời ơi, chẳng còn cho nào để tiến thì đi sao hả giời. Mình đành giả điếc đứng im chờ cho đến khi chị ta vượt lên đi trước rồi mới nổ máy chạy. Chị ấy đi vội vàng như thế chẳng biết bé con ngồi sau cảm giác thế nào nhỉ?
Nơi gửi xe máy công ty khá chật chội vì có nhiều đơn vị thuê chung. Chỉ còn một bánh xe nữa là mình để được con xe vào chỗ mà các bác bảo vệ vẫn ngầm ưu tiên cho bà bầu vì dễ dắt, dễ lấy, thì bất ngờ một anh chàng đi xe SH láng bóng lượt vèo vào đỗ uỵch. Bực mình nhưng vẫn đành bấm bụng lủi thủi dắt xe xuống cái dốc dựng đứng của nhà xe. Mặt anh chàng lạnh te, chẳng biết có nghĩ gì không nhỉ?
Cứ tưởng bỏ xe buýt đi làm bằng xe máy thấy hạnh phúc hơn. Suốt mấy tháng trời ngồi trên xe buýt mình ngán đến tận cổ: cảnh chen chúc nhau lên xe, rồi đẩy nhau xuống bến, cảnh móc túi, tài xe quát tháo, cùng với mấy bác cao tuổi, em bé đứng mỏi chân chùn gối trong khi nhiều thanh niên trai tráng cứ tỉnh bơ ngồi ghế...
Ảnh minh họa
Nhớ hồi học ở Anh thích thật. Mấy năm sống bên đó, cũng được nhường nhịn vì mình là con gái, "lady first" mà. Người già, trẻ em, phụ nữ, đặc biệt là những người tàn tật, bà bầu, ở nơi công cộng họ luôn được ưu tiên số 1. Đi cầu thang máy nhá, mình được họ chìa tay, nháy mắt mời em vào trước. Đi bộ muốn băng qua đường, ôtô phanh kít mời em qua. Chả phải bầu, thấy phụ nữ khuân đồ nặng, đàn ông luôn tỏ ý bê giúp. Đi xem hòa nhạc, xếp hàng 1 lặng lẽ, thấy người tàn tật họ ưu tiên lên trước. Đâu đâu mình cũng thấy người ta nhường nhịn lẫn nhau, đàn ông nhường phụ nữ, trẻ nhường già, lớn nhường bé....
Thế mà bây giờ về nhà, ra đường mình thấy chả có ai nhường ai cả, tất cả đều muốn mình là người đầu tiên. Tự nhủ, mai mốt bài học đầu tiên phải dạy con từ thưở còn thơ là đức tính nhường nhịn mới được.
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Lê Quang Minh
Dung lượng: 127,10KB|
Lượt tài: 0
Loại file: rar
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)