Luyện nói lớp 7
Chia sẻ bởi Nguyễn Công Quốc |
Ngày 12/10/2018 |
44
Chia sẻ tài liệu: Luyện nói lớp 7 thuộc Tư liệu tham khảo
Nội dung tài liệu:
CẢM NGHĨ VỀ THẦY CÔ
Ai rồi cũng đến lúc trưởng thành và chọn cho mình một nghề để nuôi sống bản thân, gia đình. Trong xã hội, không có nghề nào gọi là cao sang hay thấp hèn vì chính mình đã chọn, lao động bằng mồ hôi nước mắt của bản thân thì đồng tiền đó có nghĩa không ai có quyền khinh miệt hay bôi nhọ. Đó là một người lao công quét đường với tiếng chổi khuya ru giấc ngủ êm đềm của mọi người. Hay một bàn tay nhân ái đang từng giây, từng phút đối mặt giữa sự sống và cái chết của nhiều người, để rồi nụ cười nở trên môi khi họ thành công trong việc cứu sống một mạng người. Dù cho chúng ta là ai, ở bất cứ địa vị nào thì chúng ta cũng lớn lên trong sự dạy dỗ của bậc cha mẹ và thầy cô. Có thể nói rằng ai cũng từng một lần được lớn lên trong sự dìu dắt của người thầy, người cô. Ai cũng biết được nghề giáo là thế nào nhưng mấy ai biết hết ý nghĩa và những việc làm thầm lặng của những người đáng kính ấy.
Nghề giáo thường được nói đến như nghề lái đò và thầy cô được ví như những người đưa đò. Những chuyến đò âm thầm chở từng lớp người, từng lớp học trò ngày ngày đến bến bờ tri thức. Con đò cứ lặng lẽ theo dòng thời gian mang người lữ khách đến nơi họ cần đến. Trên con đường bến bờ ấy không phải lúc nào cũng được suôn sẻ, đôi khi họ gặp phải sóng dữ, khó khăn, trở ngại. Vì tình thương yêu bao la của chính mình như ngọn lửa ấm áp sưởi ấm trái tim đã giúp người lái họ vững tay chèo tiếp tục cầm lái. Người Thầy còn như một nhà làm vườn, đêm ngày ươm trồng chăm sóc cẩn thận cho hạt giống của mình mong sao chúng có thể lớn nhanh, khỏe mạnh để là thứ gì đó có ích cho đời. Điều nhà làm vườn đang gieo trồng ở đây là hạt giống tâm hồn – sự nghiệp trồng người. Họ đã cung cấp cho chúng ta một hành trang vững chắc, một kiến thức vững vàng. Đó là thứ tài sản vô giá để chúng ta chập chững bước từng bước vào cuộc sống đầy chông gai và thử thách.
Niềm vui sướng khi thấy lũ học trò tung tăng cắp sách đến trường, hí hoáy làm tốt bài kiểm tra và hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao. Niềm vui của người học trò cũng chính là niềm vui của người Thầy. Rồi những nỗi buồn vì các cô cậu học trò hư, quậy phá, chịu đựng cảnh học sinh vô lễ với những lời lẽ và hành động không hay nếu mình quá nghiêm khắc. Thử hỏi, người Thầy đã phải trải qua biết bao nhiêu tình huống khó xử để khắc phục nhiều trường hợp tiêu cực, uốn nắn chúng ta thành những người công dân tốt. Đó là sự tự kiểm điểm, chất vấn bản thân với hàng trăm câu hỏi đặt ra. Một sự đấu tranh tư tưởng và cần khoảng thời gian dài để suy nghĩ, xem xét và giải quyết. Và rồi khóe mi kia là những giọt nước mắt, giọt nước mắt khóc cho đàn con nghịch ngợm gây ra biết bao nhiêu điều phiền lòng. Giờ đây nghĩ lại tôi thấy mình thật quá vô tư, nhiều lúc còn tự giận bản thân vì lỗi lầm của ngày nào. Hình ảnh người Thầy giữa đêm khuya ngồi bên bàn làm việc với từng xấp bài kiểm tra cùng với giáo án để ngày mai lên lớp thật đáng kính biết bao. Ôi! Thương thay và kính trọng biết mấy dáng cặm cụi, chăm chú vì nghề vì người ấy. Làm sao để có thể diễn tả hết được dòng cảm xúc lúc này đây của tôi?
Những con đò lặng lẽ ấy có biết rằng người lữ khách hôm nào mấy ai nhớ về mình không? Hay chỉ là người đi đò qua sông rồi lại quên ngay bến sông với người lái đò ngày nào? Trong tâm tư của những con người đáng kính này lúc nào cũng chuẩn bị sẵn, mỗi nhà giáo đều biết và chấp nhận sự thật đó. Đó là cái khác nhau về nét đặc trưng của nghề giáo và nghề khác. Người đưa đò không đòi hỏi người đi đò phải nhớ công ơn của mình mà họ nhận ra rằng trách nhiệm của họ là phải đưa lữ khách cặp bến an toàn. Trong bước đường tương lai sau này khi gặp lại nhau chỉ cần chúng ta gật đầu chào hỏi với một nụ cười thân thiết với người, thế là họ cũng đủ ấm áp. Với bao lớp học trò qua nhiều cấp dạy thì mấy ai nhớ hết nhưng trong lòng họ biết rằng ta là đứa học trò cũ ngày nào. Sự diễn biến tâm lý trong tâm trí của người Thầy là thế đó - những hy sinh thầm lặng mà lũ học trò chúng ta nào hay biết.
Đến cách truyền đạt mang cái cần thiết đến với chúng ta thật quan trọng. Làm thế nào để chúng ta có thể dễ dàng tiếp thu, chấp nhận và vận dụng tốt thứ hành trang chuẩn bị cho cuộc sống
Ai rồi cũng đến lúc trưởng thành và chọn cho mình một nghề để nuôi sống bản thân, gia đình. Trong xã hội, không có nghề nào gọi là cao sang hay thấp hèn vì chính mình đã chọn, lao động bằng mồ hôi nước mắt của bản thân thì đồng tiền đó có nghĩa không ai có quyền khinh miệt hay bôi nhọ. Đó là một người lao công quét đường với tiếng chổi khuya ru giấc ngủ êm đềm của mọi người. Hay một bàn tay nhân ái đang từng giây, từng phút đối mặt giữa sự sống và cái chết của nhiều người, để rồi nụ cười nở trên môi khi họ thành công trong việc cứu sống một mạng người. Dù cho chúng ta là ai, ở bất cứ địa vị nào thì chúng ta cũng lớn lên trong sự dạy dỗ của bậc cha mẹ và thầy cô. Có thể nói rằng ai cũng từng một lần được lớn lên trong sự dìu dắt của người thầy, người cô. Ai cũng biết được nghề giáo là thế nào nhưng mấy ai biết hết ý nghĩa và những việc làm thầm lặng của những người đáng kính ấy.
Nghề giáo thường được nói đến như nghề lái đò và thầy cô được ví như những người đưa đò. Những chuyến đò âm thầm chở từng lớp người, từng lớp học trò ngày ngày đến bến bờ tri thức. Con đò cứ lặng lẽ theo dòng thời gian mang người lữ khách đến nơi họ cần đến. Trên con đường bến bờ ấy không phải lúc nào cũng được suôn sẻ, đôi khi họ gặp phải sóng dữ, khó khăn, trở ngại. Vì tình thương yêu bao la của chính mình như ngọn lửa ấm áp sưởi ấm trái tim đã giúp người lái họ vững tay chèo tiếp tục cầm lái. Người Thầy còn như một nhà làm vườn, đêm ngày ươm trồng chăm sóc cẩn thận cho hạt giống của mình mong sao chúng có thể lớn nhanh, khỏe mạnh để là thứ gì đó có ích cho đời. Điều nhà làm vườn đang gieo trồng ở đây là hạt giống tâm hồn – sự nghiệp trồng người. Họ đã cung cấp cho chúng ta một hành trang vững chắc, một kiến thức vững vàng. Đó là thứ tài sản vô giá để chúng ta chập chững bước từng bước vào cuộc sống đầy chông gai và thử thách.
Niềm vui sướng khi thấy lũ học trò tung tăng cắp sách đến trường, hí hoáy làm tốt bài kiểm tra và hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao. Niềm vui của người học trò cũng chính là niềm vui của người Thầy. Rồi những nỗi buồn vì các cô cậu học trò hư, quậy phá, chịu đựng cảnh học sinh vô lễ với những lời lẽ và hành động không hay nếu mình quá nghiêm khắc. Thử hỏi, người Thầy đã phải trải qua biết bao nhiêu tình huống khó xử để khắc phục nhiều trường hợp tiêu cực, uốn nắn chúng ta thành những người công dân tốt. Đó là sự tự kiểm điểm, chất vấn bản thân với hàng trăm câu hỏi đặt ra. Một sự đấu tranh tư tưởng và cần khoảng thời gian dài để suy nghĩ, xem xét và giải quyết. Và rồi khóe mi kia là những giọt nước mắt, giọt nước mắt khóc cho đàn con nghịch ngợm gây ra biết bao nhiêu điều phiền lòng. Giờ đây nghĩ lại tôi thấy mình thật quá vô tư, nhiều lúc còn tự giận bản thân vì lỗi lầm của ngày nào. Hình ảnh người Thầy giữa đêm khuya ngồi bên bàn làm việc với từng xấp bài kiểm tra cùng với giáo án để ngày mai lên lớp thật đáng kính biết bao. Ôi! Thương thay và kính trọng biết mấy dáng cặm cụi, chăm chú vì nghề vì người ấy. Làm sao để có thể diễn tả hết được dòng cảm xúc lúc này đây của tôi?
Những con đò lặng lẽ ấy có biết rằng người lữ khách hôm nào mấy ai nhớ về mình không? Hay chỉ là người đi đò qua sông rồi lại quên ngay bến sông với người lái đò ngày nào? Trong tâm tư của những con người đáng kính này lúc nào cũng chuẩn bị sẵn, mỗi nhà giáo đều biết và chấp nhận sự thật đó. Đó là cái khác nhau về nét đặc trưng của nghề giáo và nghề khác. Người đưa đò không đòi hỏi người đi đò phải nhớ công ơn của mình mà họ nhận ra rằng trách nhiệm của họ là phải đưa lữ khách cặp bến an toàn. Trong bước đường tương lai sau này khi gặp lại nhau chỉ cần chúng ta gật đầu chào hỏi với một nụ cười thân thiết với người, thế là họ cũng đủ ấm áp. Với bao lớp học trò qua nhiều cấp dạy thì mấy ai nhớ hết nhưng trong lòng họ biết rằng ta là đứa học trò cũ ngày nào. Sự diễn biến tâm lý trong tâm trí của người Thầy là thế đó - những hy sinh thầm lặng mà lũ học trò chúng ta nào hay biết.
Đến cách truyền đạt mang cái cần thiết đến với chúng ta thật quan trọng. Làm thế nào để chúng ta có thể dễ dàng tiếp thu, chấp nhận và vận dụng tốt thứ hành trang chuẩn bị cho cuộc sống
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Nguyễn Công Quốc
Dung lượng: 53,00KB|
Lượt tài: 0
Loại file: doc
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)