KÝ ỨC SIA - HỌC KỲ QUÂN ĐỘI BÌNH ĐỊNH 2011
Chia sẻ bởi Phan Đình Chiến |
Ngày 12/10/2018 |
41
Chia sẻ tài liệu: KÝ ỨC SIA - HỌC KỲ QUÂN ĐỘI BÌNH ĐỊNH 2011 thuộc Tư liệu tham khảo
Nội dung tài liệu:
KÝ ỨC SIA – HỌC KỲ QUÂN ĐỘI BÌNH ĐỊNH 2011
Tích tắc…tích tắc…Reng…Reng…Tiếng chuông đồng hồ vang lên, điểm đúng 5 giờ sáng. Nó bừng tỉnh giấc, thẫn thờ nhìn ra ngoài trời tối, lòng nó thắt lại… Vậy là đã gần một tháng rồi, nó vẫn giữ thói quen dậy lúc 5 giờ để tập thể dục. Nhưng giờ đây, chẳng còn ai tập chung với nó nữa, nó thấy nhớ các bạn một cách kinh khủng, nhớ những thời khắc vui vẻ…
Tựa người vào thành giường, nó nhớ lại cái ngày cách đây một tháng, cái ngày mà nó trải qua bao thăng trầm của cảm xúc. Ngày hội quân đến, mới sáng sớm, mẹ nó đã lôi nó khỏi giường, bắt nó phải đi. Nó muốn khóc mà khóc cũng không được, tự lấy lại tinh thần nó nêu cao quyết tâm: nó nhất định sẽ vượt qua mười ngày khổ ải một cách xuất sắc.”Cố lên! Cố lên”- Nó tự nghĩ trong lòng. Một ngày trôi qua, nó cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hai chân nó vì tập dân vũ mà trở nên nhức mỏi, nó chán ghét SIA.
Ngày hôm sau xuất quân, nó dần thay đổi, không biết tại sao nhưng những người bạn cùng tiểu đội đã làm nó không còn thấy lo lắng và sợ hãi nữa. Nó nói chuyện với các bạn nhiều hơn, không còn dè dặt như trước kia nữa.
Tới nơi mà trong mười ngày nó phải ở, nó không hề thấy sợ hãi mà chỉ cảm thấy bỡ ngỡ như lần đầu vào lớp một vậy. Mọi chyện qua đi, nhưng có một sự kiện đánh dấu trong nó, nhắc nhở nó là phải mạnh mẽ lên.Trong phòng nó có một người bạn bị hen suyễn nhưng bạn ấy vẫn đi khiến nó cảm thấy bản thân thật hèn nhát. Lúc nó tận măt chứng kiến cảnh Châu lên cơn suyễn, nó cảm thấy rất lo lắng bởi nó cũng có một người bạn cũng bị bệnh hen. Nó quyết định nó sẽ mạnh mẽ lên bằng cách giao tiếp thật tốt với các bạn và cái miệng của nó được phát huy tác dung một cách triệt để. Ui, thích quá! Bây giờ nó không còn sợ cũng chẳng còn thấy bỡ ngỡ nữa mà nó cảm thấy tự tin vô cùng. Nó thương chị Thưởng vô cùng, giờ đây tuy xa ba mẹ nhưng nó lại sống trong ngập tràn yêu thương của các bạn trong tiểu đội và cả mấy cưng cùng phòng nữa (nhất là bé Châu kute). Nó yêu mọi người vô cùng. Mười ngày ở đây thật quá ngắn ngủi. Nó nhớ những đêm nằm ngủ chung với Châu và mấy bé cùng phòng, những giờ luyện tập mệt nhoài, những lúc thét ra lửa,…Bao nhiêu kỉ niệm đẹp ngập tràn trong đầu nó… Nó cảm ơn mẹ nhiều vì nhờ mẹ mà nó mới tham gia SIA và cảm ơn SIA đã cho nó bao cảm xúc tuyệt diệu…
Đúng như mẹ nó đã từng nói với nó trong đêm trước ngày xuất quân, nó đã trưởng thành hơn, có nhiều bạn bè hơn và một điều quan trọng hơn tất thảy đó chính là nó đã biết quí trọng những gì nó đang có trong tay… Nó yêu gia đình của nó, yêu gia đình SIA….
Phan Hoàng Lưu Ly, HS THCS Ngô Mây, Quy Nhơn – Hè 2011
Tích tắc…tích tắc…Reng…Reng…Tiếng chuông đồng hồ vang lên, điểm đúng 5 giờ sáng. Nó bừng tỉnh giấc, thẫn thờ nhìn ra ngoài trời tối, lòng nó thắt lại… Vậy là đã gần một tháng rồi, nó vẫn giữ thói quen dậy lúc 5 giờ để tập thể dục. Nhưng giờ đây, chẳng còn ai tập chung với nó nữa, nó thấy nhớ các bạn một cách kinh khủng, nhớ những thời khắc vui vẻ…
Tựa người vào thành giường, nó nhớ lại cái ngày cách đây một tháng, cái ngày mà nó trải qua bao thăng trầm của cảm xúc. Ngày hội quân đến, mới sáng sớm, mẹ nó đã lôi nó khỏi giường, bắt nó phải đi. Nó muốn khóc mà khóc cũng không được, tự lấy lại tinh thần nó nêu cao quyết tâm: nó nhất định sẽ vượt qua mười ngày khổ ải một cách xuất sắc.”Cố lên! Cố lên”- Nó tự nghĩ trong lòng. Một ngày trôi qua, nó cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hai chân nó vì tập dân vũ mà trở nên nhức mỏi, nó chán ghét SIA.
Ngày hôm sau xuất quân, nó dần thay đổi, không biết tại sao nhưng những người bạn cùng tiểu đội đã làm nó không còn thấy lo lắng và sợ hãi nữa. Nó nói chuyện với các bạn nhiều hơn, không còn dè dặt như trước kia nữa.
Tới nơi mà trong mười ngày nó phải ở, nó không hề thấy sợ hãi mà chỉ cảm thấy bỡ ngỡ như lần đầu vào lớp một vậy. Mọi chyện qua đi, nhưng có một sự kiện đánh dấu trong nó, nhắc nhở nó là phải mạnh mẽ lên.Trong phòng nó có một người bạn bị hen suyễn nhưng bạn ấy vẫn đi khiến nó cảm thấy bản thân thật hèn nhát. Lúc nó tận măt chứng kiến cảnh Châu lên cơn suyễn, nó cảm thấy rất lo lắng bởi nó cũng có một người bạn cũng bị bệnh hen. Nó quyết định nó sẽ mạnh mẽ lên bằng cách giao tiếp thật tốt với các bạn và cái miệng của nó được phát huy tác dung một cách triệt để. Ui, thích quá! Bây giờ nó không còn sợ cũng chẳng còn thấy bỡ ngỡ nữa mà nó cảm thấy tự tin vô cùng. Nó thương chị Thưởng vô cùng, giờ đây tuy xa ba mẹ nhưng nó lại sống trong ngập tràn yêu thương của các bạn trong tiểu đội và cả mấy cưng cùng phòng nữa (nhất là bé Châu kute). Nó yêu mọi người vô cùng. Mười ngày ở đây thật quá ngắn ngủi. Nó nhớ những đêm nằm ngủ chung với Châu và mấy bé cùng phòng, những giờ luyện tập mệt nhoài, những lúc thét ra lửa,…Bao nhiêu kỉ niệm đẹp ngập tràn trong đầu nó… Nó cảm ơn mẹ nhiều vì nhờ mẹ mà nó mới tham gia SIA và cảm ơn SIA đã cho nó bao cảm xúc tuyệt diệu…
Đúng như mẹ nó đã từng nói với nó trong đêm trước ngày xuất quân, nó đã trưởng thành hơn, có nhiều bạn bè hơn và một điều quan trọng hơn tất thảy đó chính là nó đã biết quí trọng những gì nó đang có trong tay… Nó yêu gia đình của nó, yêu gia đình SIA….
Phan Hoàng Lưu Ly, HS THCS Ngô Mây, Quy Nhơn – Hè 2011
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Phan Đình Chiến
Dung lượng: 24,50KB|
Lượt tài: 0
Loại file: doc
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)