KY UC

Chia sẻ bởi Đặng Thị Lệ Thu | Ngày 12/10/2018 | 56

Chia sẻ tài liệu: KY UC thuộc Bài giảng khác

Nội dung tài liệu:

THUTIM
Khi tôi ném bảng nằm ngang ngổn 
Thầy đến bên tôi vẻ ôn tồn 
Viết lên đôi chữ cười vui vẻ 
Bảng cũng như ta cũng có " hồn "...! 
Bụi rớt rơi trên dáng hao gầy 
Phấn chì bụi phủ tóc như mây 
Rớt bay hồn phấn tan từng mảnh 
Rơi xuống làm thêm bạc tóc thầy 
Người đi - lòng chẳng xa lòng 
Học trò, đồng nghiệp thủy chung một đời 

Hai mươi năm một giấc mơ 
Tuổi thơ ngày đó... bây giờ là đây 
Hai mươi năm được làm thầy 
Bao vinh quang, bao đắng cay cuộc đời 
Bạn bè còn lại mấy người 
Học trò mấy lớp ra đời thành nhân
Hai mươi năm kiếp phong trần 
Với các em sức thanh xuân vẫn còn 
Hai mươi năm tấm lòng son 
Như hoa sen đậm sắc hồng ban mai 
Con thuyền tách bến ra khơi 
Cánh buồm căng gió nửa đời lại đi 
Dù cho bão tố bất kỳ 
Tim hồng, phấn trắng ngại gì gió to 
Em ngồi đó, một khung trời để nhớ 
Mắt biết xôn xao, tinh nghịch má hồng 
Tà áo ngây thơ, nụ cười rạng rỡ 
Một - sáng - khai - trường, giờ đã xa xăm.
Ngày đầu tiên đi học 
Mẹ dắt tay đến trường 
Em vừa đi vừa khóc 
Mẹ dỗ dành bên em 
Ngày đầu tiên đi học 
Em mắt ướt nhạt nhòa 
Cô vỗ về an ủi 
Chao ôi ! sao thiết tha 
Ngày đầu như thế đó, 
Cô giáo như mẹ hiền 
Em bây giờ cứ ngỡ 
Cô giáo là cô Tiên 
Em bây giờ khôn lớn, 
Bỗng nhớ về ngày xưa 
Ngày đầu tiên đi học 
Mẹ cô cùng vỗ về...
Mỗi nghề có một lời ru
Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này
Lời ru của gió màu mây
Con sông của mẹ đường cày của cha

Ngó trời xanh thấy chim về chốn cũ 
Ta ước mình được trở lại trường xưa 
Qua bao năm bên xứ người xa lạ 
Trong cô đơn ao ước một ngày về. 

Khi vẫn biết người xưa không còn nữa 
Và bạn bè mỗi đứa một phương trời 
Thầy cô cũ dần rời xa bục giảng 
Tôi trở về với kỷ niệm thân thương.
Tôi lặng lẽ gởi vào những câu thơ 
Niềm yêu thương êm ái chẳng bến bờ 
Nét mực khô lệ chảy dài trên má 
Biết bao giờ được trở lại trường xưa.
Lặng xuôi năm tháng êm trôi 
Con đò kể chuyện một thời rất xưa
Rằng người chèo chống đón đưa
Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều

Bay lên tựa những cánh diều
Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên
Rời xa bến nước quên tên
Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười
Giọt sương rơi mặn bên đời
Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông
Mắt thầy mòn mỏi xa trông
Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian...
Ngẩn ngơ chiều khi nắng vàng phai 
Thương nhớ ngày xưa chất ngất hồn 
Một mình thơ thẩn đi tìm lại 
Một thoáng hương xưa dưới mái trường 

Cho dẫu xa rồi vẫn nhớ thương, 
Nầy bàn ghế cũ, nầy hàng me 
Bảng đen nằm nhớ người bạn trẻ 
Bụi phấn xa rồi... gửi chút hương! 
Một đời người - một dòng sông...
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
"Muốn qua sông phải lụy đò"
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa ... 

Tháng năm dầu dãi nắng mưa,
Con đò trí thức thầy đưa bao người.
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.

Con đò mộc - mái đầu sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,
Khúc sông ấy vẫn còn đây
Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông...
Tôi đâu phải người làm nông 
Cày xong đánh giấc say nồng một hơi 
Chuông reo tan buổi dạy rồi 
Còn nghe ray rứt nỗi đời chưa yên
Trách mình đứng trước các em 
Dửng dưng cả tiếng hồn nhiên gọi: Thầy! 
Rụng dần theo bụi phấn bay 
Ước mơ một thuở căng đầy tuổi xanh 

Dẫu là lời giảng của mình 
Cơn ho chợt đến vô tình cắt ngang 
Dẫu là tiết học vừa tan 
Bước qua cửa lớp đôi lần hụt hơi! 
Đừng nhé thời gian ơi ! 
Đừng phủ mờ kỷ niệm 
Đừng phủ lớp rong mờ 
Để còn mãi trong tôi
Lặng xuôi năm tháng êm trôi 
Con đò kể chuyện một thời rất xưa 
Rằng người chèo chống đón đưa 
Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều 

Bay lên tựa những cánh diều 
Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên 
Rời xa bến nước quên tên 
Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười 

Giọt sương rơi mặn bên đời 
Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông 
Mắt thầy mòn mỏi xa trông 
Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian... 
Em nghe thầy đọc bao ngày 
Tiếng thơ đỏ nắng xanh cây quê nhà 
Mái chèo nghe vọng sông xa 
Êm êm như tiếng của bà năm xưa 
Nghe trăng thuở động tàu dừa 
Rào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời 
Thêm yêu tiếng hát mẹ cười 
Yêu thơ em thấy đất trời đẹp ra… 
Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay 
Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng 
Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn 
Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi 

Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi ... 
Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại 
Mái chèo đó là những viên phấn trắng 
Và thầy là người đưa đò cần mẫn 
Cho chúng con định hướng tương lai 

Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi 
Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa 
Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu .
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...

Người chia sẻ: Đặng Thị Lệ Thu
Dung lượng: 3,80MB| Lượt tài: 1
Loại file: ppt
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)