Kịch. Hồn Trương Ba - da hàng thịt
Chia sẻ bởi Trần Quốc Thành |
Ngày 12/10/2018 |
53
Chia sẻ tài liệu: Kịch. Hồn Trương Ba - da hàng thịt thuộc Tư liệu tham khảo
Nội dung tài liệu:
HỒN TRƯƠNG BA – DA HÀNG THỊT
Tác giả: Lưu Quang Vũ
NHÂN VẬT
(Theo thứ tự xuất hiện trên sân khấu)
BẮC ĐẨU
NAM TÀO
ĐẾ THÍCH
TRƯƠNG BA
VỢ TRƯƠNG BA
ANH CON TRAI
CHỊ CON DÂU
CÁI GÁI : (Cháu nội Trương Ba)
CU TỴ : (Bạn cái Gái)
TRƯỞNG HOẠT : (Hàng xóm của Trương Ba)
ANH HÀNG THỊT
VỢ ANH HÀNG THỊT
LÁI LỢN 1
LÁI LỚN 2
LÝ TRƯỞNG
TRƯƠNG TUẦN
CẢNH 1
CẢNH TRÊN THIÊN ĐÌNH
Một tòa lầu cột dát vàng, ngói bằng ngọc xanh. Vườn đào tiên thấp thoáng phía xa. Những đám mây ngũ sắc xếp thành những bậc thang lộng lẫy. Hai quan nhà giời – ông Nam Tào và ông Bắc Đẩu - bước ra. Ông Nam Tào tay ôm một tập sách dày to tướng. Ông Bắc Đẩu tay cầm bút và nghiên mực.
BẮC ĐẨU: (gọi to) Chư tiên đâu? (Quát) Chư tiên đâu? (Không thấy tiếng trả lời, lại quát to hơn) Thiên binh đâu? Thiên binh! (Lắc đầu) Chả có đứa nào, biến đâu hết cả?...
NAM TÀO: Các Tiên chắc mãi nô rỡn, hát múa bên vườn đào, hoặc lại sang cung cô Hằng nhờ may áo. Còn lũ thiên binh thì đừng nhắc đến còn hơn, chúng độ này mãi cờ bạc, rượu chè túy lúy, bỏ bê hết phận sự. Thiên đình gì mà như cái chợ, chẳng còn ra cung cách phép tắc gì nữa!
BẮC ĐẨU: Ít ra, cũng phải làm sao giữ lấy cái tôn nghiêm bên ngoài chứ! Đấy, như tôi với ông, tuy nghĩ đến việc thì cũng ngại lắm, nhưng sáng sáng, vẫn phải ra đây, giở sổ giở bút gạch gạch chép chép đôi chút, cho nó phải lẽ (Đặt bút, mực xuống cái đôn thấp, kê ghế, cầm cái chổi lông quét qua loa mặt thềm, bậc thang, chép miệng lắc đầu). Quét quay dọn dẹp cũng phải làm lấy thế này. Nam Tào, Bắc Đẩu, quan nhà giời mà khổ quá đứa ở!
NAM TÀO: (Thở dài thườn thượt) Chán lắm, chán lắm, ông Bắc Đẩu ạ! Cõi giời quanh quẩn lại vẫn chỉ có thế! Đào tiên ăn mãi cũng chán, vũ nhạc Nghê Thường xem mãi cũng nhạt trò…Tù túng, gò bó, lắm lúc lại nghĩ, thà cứ xuống mẹ nó hạ giới làm cái chân anh thổ địa có lẽ lại hơn!
BẮC ĐẨU: Đừng có nói quẩn! Chẳng hơn đâu! Mình đã quen cảnh an nhàn, oai vệ rồi, sa xuống hạ giới lầm lụi, đầu tro mặt muội, mình chịu sao nổi? Ở đây, chẳng gì cũng là giời.
NAM TÀO: Giời! Người dưới hạ giới, lúc nào khổ quá, buồn quá, họ còn biết kêu giời, chứ mình đây là giời rồi, thì mình còn biết kêu ai?
BẮC ĐẨU: Gớm cái ông nhà này, giữ mồm giữ miệng một tý chứ!... Thôi, giở sổ ra đi!
NAM TÀO: Nào thì giở! (Giở sổ, ngáp) Mới sáng ra mà đã díp cả mắt.
BẮC ĐẨU: Làm ào cho xong sớm, rồi nghỉ sớm. Trưa nay bên dinh Thái Thượng có tiệc đấy!
NAM TÀO: (Nhìn vào sổ) Xem nào…hôm nay họ phân cho ta phải bắt đi bao nhiêu người dưới hạ giới nhỉ?
BẮC ĐẨU: Cũng nhiều nhiều đấy! Thì ta làm đại khái như mọi hôm thôi. Rồi đây có lẽ cũng chẳng nên tính đếm chi li, cứ gạch đại cho đủ số là được chứ gì?
NAM TÀO: E rằng người ta lại kêu ca rằng ta không công, không biết phân biệt ai nên để lại, ai nên đưa đi, bởi nghe đâu có những đứa ta bắt đi sớm ngày nào, hạ giới họ mừng ngày nấy, có những người còn dở việc, phải để họ làm nốt. Lại có những người cũng tốt đấy, nhưng việc họ xong rồi, lộc giời họ hưởng cũng đủ rồi, chẳng còn lý do gì để họ ở lại…
BẮC ĐẨU: Ôi dào ôi, ngồi mà tính toán so đo thế có mà hết ngày!
NAM TÀO: Nhưng ông ạ, dân dưới hạ giới giờ không như trước đâu, họ cứng đầu cứng cổ, coi trời bằng vung. Làm sai là họ chửi. Không phải muốn bắt ai chết cũng được đâu! Đến rối trí điên đầu vì họ. Mà họ cũng gớm lắm, ma mãnh, quỷ quyệt, ngày một nghĩ thêm đủ loại thuốc thang, nhiều người ốm thập tử nhất sinh rồi mà vẫn không bắt đi được, mệnh giời có khi phải thua họ đấy!
BẮC ĐẨU: Kể cũng khó thật! (Thở dài) Còn đâu cái thời sung sướng ngày xưa nhỉ: cho ai sống mới được sống, bắt ai chết là phải chết! Thời buổi này, làm giời cũng chẳng dễ!
Tác giả: Lưu Quang Vũ
NHÂN VẬT
(Theo thứ tự xuất hiện trên sân khấu)
BẮC ĐẨU
NAM TÀO
ĐẾ THÍCH
TRƯƠNG BA
VỢ TRƯƠNG BA
ANH CON TRAI
CHỊ CON DÂU
CÁI GÁI : (Cháu nội Trương Ba)
CU TỴ : (Bạn cái Gái)
TRƯỞNG HOẠT : (Hàng xóm của Trương Ba)
ANH HÀNG THỊT
VỢ ANH HÀNG THỊT
LÁI LỢN 1
LÁI LỚN 2
LÝ TRƯỞNG
TRƯƠNG TUẦN
CẢNH 1
CẢNH TRÊN THIÊN ĐÌNH
Một tòa lầu cột dát vàng, ngói bằng ngọc xanh. Vườn đào tiên thấp thoáng phía xa. Những đám mây ngũ sắc xếp thành những bậc thang lộng lẫy. Hai quan nhà giời – ông Nam Tào và ông Bắc Đẩu - bước ra. Ông Nam Tào tay ôm một tập sách dày to tướng. Ông Bắc Đẩu tay cầm bút và nghiên mực.
BẮC ĐẨU: (gọi to) Chư tiên đâu? (Quát) Chư tiên đâu? (Không thấy tiếng trả lời, lại quát to hơn) Thiên binh đâu? Thiên binh! (Lắc đầu) Chả có đứa nào, biến đâu hết cả?...
NAM TÀO: Các Tiên chắc mãi nô rỡn, hát múa bên vườn đào, hoặc lại sang cung cô Hằng nhờ may áo. Còn lũ thiên binh thì đừng nhắc đến còn hơn, chúng độ này mãi cờ bạc, rượu chè túy lúy, bỏ bê hết phận sự. Thiên đình gì mà như cái chợ, chẳng còn ra cung cách phép tắc gì nữa!
BẮC ĐẨU: Ít ra, cũng phải làm sao giữ lấy cái tôn nghiêm bên ngoài chứ! Đấy, như tôi với ông, tuy nghĩ đến việc thì cũng ngại lắm, nhưng sáng sáng, vẫn phải ra đây, giở sổ giở bút gạch gạch chép chép đôi chút, cho nó phải lẽ (Đặt bút, mực xuống cái đôn thấp, kê ghế, cầm cái chổi lông quét qua loa mặt thềm, bậc thang, chép miệng lắc đầu). Quét quay dọn dẹp cũng phải làm lấy thế này. Nam Tào, Bắc Đẩu, quan nhà giời mà khổ quá đứa ở!
NAM TÀO: (Thở dài thườn thượt) Chán lắm, chán lắm, ông Bắc Đẩu ạ! Cõi giời quanh quẩn lại vẫn chỉ có thế! Đào tiên ăn mãi cũng chán, vũ nhạc Nghê Thường xem mãi cũng nhạt trò…Tù túng, gò bó, lắm lúc lại nghĩ, thà cứ xuống mẹ nó hạ giới làm cái chân anh thổ địa có lẽ lại hơn!
BẮC ĐẨU: Đừng có nói quẩn! Chẳng hơn đâu! Mình đã quen cảnh an nhàn, oai vệ rồi, sa xuống hạ giới lầm lụi, đầu tro mặt muội, mình chịu sao nổi? Ở đây, chẳng gì cũng là giời.
NAM TÀO: Giời! Người dưới hạ giới, lúc nào khổ quá, buồn quá, họ còn biết kêu giời, chứ mình đây là giời rồi, thì mình còn biết kêu ai?
BẮC ĐẨU: Gớm cái ông nhà này, giữ mồm giữ miệng một tý chứ!... Thôi, giở sổ ra đi!
NAM TÀO: Nào thì giở! (Giở sổ, ngáp) Mới sáng ra mà đã díp cả mắt.
BẮC ĐẨU: Làm ào cho xong sớm, rồi nghỉ sớm. Trưa nay bên dinh Thái Thượng có tiệc đấy!
NAM TÀO: (Nhìn vào sổ) Xem nào…hôm nay họ phân cho ta phải bắt đi bao nhiêu người dưới hạ giới nhỉ?
BẮC ĐẨU: Cũng nhiều nhiều đấy! Thì ta làm đại khái như mọi hôm thôi. Rồi đây có lẽ cũng chẳng nên tính đếm chi li, cứ gạch đại cho đủ số là được chứ gì?
NAM TÀO: E rằng người ta lại kêu ca rằng ta không công, không biết phân biệt ai nên để lại, ai nên đưa đi, bởi nghe đâu có những đứa ta bắt đi sớm ngày nào, hạ giới họ mừng ngày nấy, có những người còn dở việc, phải để họ làm nốt. Lại có những người cũng tốt đấy, nhưng việc họ xong rồi, lộc giời họ hưởng cũng đủ rồi, chẳng còn lý do gì để họ ở lại…
BẮC ĐẨU: Ôi dào ôi, ngồi mà tính toán so đo thế có mà hết ngày!
NAM TÀO: Nhưng ông ạ, dân dưới hạ giới giờ không như trước đâu, họ cứng đầu cứng cổ, coi trời bằng vung. Làm sai là họ chửi. Không phải muốn bắt ai chết cũng được đâu! Đến rối trí điên đầu vì họ. Mà họ cũng gớm lắm, ma mãnh, quỷ quyệt, ngày một nghĩ thêm đủ loại thuốc thang, nhiều người ốm thập tử nhất sinh rồi mà vẫn không bắt đi được, mệnh giời có khi phải thua họ đấy!
BẮC ĐẨU: Kể cũng khó thật! (Thở dài) Còn đâu cái thời sung sướng ngày xưa nhỉ: cho ai sống mới được sống, bắt ai chết là phải chết! Thời buổi này, làm giời cũng chẳng dễ!
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Trần Quốc Thành
Dung lượng: 295,58KB|
Lượt tài: 0
Loại file: rar
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)