Gui me than yeu
Chia sẻ bởi Nguyễn Thế Hùng |
Ngày 12/10/2018 |
63
Chia sẻ tài liệu: Gui me than yeu thuộc Tư liệu tham khảo
Nội dung tài liệu:
Mẹ!
Gửi tặng mẹ thân yêu
Đã lâu rồi con không để ý
Dáng mẹ ngủ trưa lúc ở nhà
Hôm nay bỗng con bừng nhận thấy
Dáng mẹ nằm khác hẳn hôm qua
Có phải nắng mưa làm biến đổi màu da
Đem nhuộm nó trở thành màu tê tái thế
Có phải tuổi già đang bước lê gần mẹ
Mà vết chân chim chằng chịt đã nổi đầy
Ôi nhìn kìa thương quá đôi bàn tay
Làm lụng sớm khuya đã trở thành khô héo
Tuy chẳng bao giờ hết phần khéo léo
Những gân xanh chằng chịt đã nổi đây.
Đôi chân kia có ai biết ai hay
Đã từng đi những đêm dài lạnh cóng.
Đã từng phơi những trưa hè nóng bỏng
Để bây giờ tế bào chết dày thêm.
Sợi tóc kia có phải vì thức đêm
Mà nhuộm nó trở thành màu sương muối
Đã baolần mái tóc kia bù rối
Có lần nào như lòng mẹ lúc này không?
Có phải tháng năm lận đận long đong
Ép lưng mẹ ngày càng gầy thêm mãi
Những nấc xương sườn như bậc thang nhẫn nại
Đưa chúng con chập chững bước vào đợi.
Nếu bây giờ ông tiên bảo
Ta cho cháu xin 3 điều ước
Tôi sẽ ước cho tất cả người thân
Nhưng trước hết là người mẹ kính yêu
Tôi cầu cho mưa gió đời thường
Không lai vãng đến quãng đời còn lại
Của mẹ tôi một đời gặt hai
Vất vả cho mình , hạnh phúc để chồng con
Tôi cầu cho tất cả trẻ con
Trên trái đất này sinh ra đều có mẹ
Và điều này điều mong ước nhỏ bé.
Xin ai đừng vô tâm với mẹ như tôi”
“Xin tặng những các bà, các mẹ , các chị và các bạn nữ bài thơ này.”
Không biết bài thơ đó con đọc được ở đâu nhưng con thuộc lắm mẹ ạ, bởi đọc nó con như giải tỏa được nỗi niềm của minh, như gửi được lời tâm sự của mình vào bài thơ. Nhà thơ nào đó, hay là ai đó khi viết lên bài thơ đó cũng chắc phải trải qua nhiều cung bậc của cảm xúc, là một người con có hiếu mới hiểu được tất cả những gì mẹ phải chụi đựng. Đọc bài thơ con lại liên tưởng tới mẹ, mẹ của con cũng đã trải qua những nhọc nhằn vất vả của cuộc đời.
Tính đến nay đã 32 năm làm vợ, làm mẹ nhưng chưa bao giờ mẹ được nghỉ ngơi. Mẹ luôn bận rộn với những lo toan thường ngày của cuộc sống, khi chúng con còn nhỏ thì mẹ lo miếng ăn, lo áo quần mặc, lo sách vở học hành. Lớn lên một chút rồi con đi học cấp 3 phải ở trọ, mẹ lại lo con của mẹ ngủ không ngon, ăn không hợp khẩu vị, lo phải tự giặt áo quần phải dậy sớm, mỗi lần về mẹ lại hỏi con thiếu gì để mẹ chuẩn bị ngày mai con mang đi. Khi con đi học đại học xa nhà mẹ lại lo con trai mình có thể đứng vững trước cuộc sống đầy cảm dỗ nơi đô thị, phồn hoa, mẹ dặn con đủ điều con nghe mà phát ngán. Nhưng sau này rời khỏi vòng tay mẹ con mới thấy được những gì mẹ nói ngày xưa thật đúng. Khi không có mẹ ở bên con thiếu mạnh mẽ đi rất nhiều, đã có lúc con tưởng như mình không thể vượt qua được, bởi trước thách thức của cuộc sống con không biết phải bắt đầu từ đâu và phải giải quyết như thế nào?
Mẹ thương yêu của con!
Nhà chỉ có 2 thằng con trai nên mọi công việc nội trợ mẹ đều phải làm từ những bữa cơm thường ngày đến giặt giũ áo quần... đều qua bàn tay mẹ cả. Nhưng lúc đó chúng con không hiểu hết được những ghánh nặng trên đôi vai nhỏ bé của mẹ, mà chỉ biết ăn học tối ngày, cũng may không giúp gì được mẹ nhưng chúng con có học hành và trưởng thành hơn mẹ nhỉ? Có lẽ đó là món quà mà 2 anh em chúng con có thể gửi đến mẹ coi như an ủi phần nào sự nhọc nhằn cả cuộc đời của mẹ.
Đến bây giờ là một con người trưởng thành, có một cuộc sống riêng nhưng mẹ cũng chưa bao giờ hết lo cho con cả. Chưa bao giờ mẹ đòi hỏi cho mình một cái gì, dù mẹ biết cái đó mẹ đáng được hưởng trăm hay một nghìn lần. Ngày mai là ngày 20/10, ngày cả nước Việt Nam tôn vinh những người mẹ, những người phụ nữ đã cống hiến cho đất nước này cả tuổi xuân của mình và cho cả những người con thân yêu.
Nhưng mẹ ạ! con không có gì để tặng cho mẹ cả, con thấy mình thật bất hiếu . Con chỉ có bài thơ này để tặng Mẹ , gửi một chút nỗi niềm trăn trở của con vào bài thơ. Xin chúc mẹ kính yêu luôn luôn mạnh khỏe, hạnh phúc.
Gửi tặng mẹ thân yêu
Đã lâu rồi con không để ý
Dáng mẹ ngủ trưa lúc ở nhà
Hôm nay bỗng con bừng nhận thấy
Dáng mẹ nằm khác hẳn hôm qua
Có phải nắng mưa làm biến đổi màu da
Đem nhuộm nó trở thành màu tê tái thế
Có phải tuổi già đang bước lê gần mẹ
Mà vết chân chim chằng chịt đã nổi đầy
Ôi nhìn kìa thương quá đôi bàn tay
Làm lụng sớm khuya đã trở thành khô héo
Tuy chẳng bao giờ hết phần khéo léo
Những gân xanh chằng chịt đã nổi đây.
Đôi chân kia có ai biết ai hay
Đã từng đi những đêm dài lạnh cóng.
Đã từng phơi những trưa hè nóng bỏng
Để bây giờ tế bào chết dày thêm.
Sợi tóc kia có phải vì thức đêm
Mà nhuộm nó trở thành màu sương muối
Đã baolần mái tóc kia bù rối
Có lần nào như lòng mẹ lúc này không?
Có phải tháng năm lận đận long đong
Ép lưng mẹ ngày càng gầy thêm mãi
Những nấc xương sườn như bậc thang nhẫn nại
Đưa chúng con chập chững bước vào đợi.
Nếu bây giờ ông tiên bảo
Ta cho cháu xin 3 điều ước
Tôi sẽ ước cho tất cả người thân
Nhưng trước hết là người mẹ kính yêu
Tôi cầu cho mưa gió đời thường
Không lai vãng đến quãng đời còn lại
Của mẹ tôi một đời gặt hai
Vất vả cho mình , hạnh phúc để chồng con
Tôi cầu cho tất cả trẻ con
Trên trái đất này sinh ra đều có mẹ
Và điều này điều mong ước nhỏ bé.
Xin ai đừng vô tâm với mẹ như tôi”
“Xin tặng những các bà, các mẹ , các chị và các bạn nữ bài thơ này.”
Không biết bài thơ đó con đọc được ở đâu nhưng con thuộc lắm mẹ ạ, bởi đọc nó con như giải tỏa được nỗi niềm của minh, như gửi được lời tâm sự của mình vào bài thơ. Nhà thơ nào đó, hay là ai đó khi viết lên bài thơ đó cũng chắc phải trải qua nhiều cung bậc của cảm xúc, là một người con có hiếu mới hiểu được tất cả những gì mẹ phải chụi đựng. Đọc bài thơ con lại liên tưởng tới mẹ, mẹ của con cũng đã trải qua những nhọc nhằn vất vả của cuộc đời.
Tính đến nay đã 32 năm làm vợ, làm mẹ nhưng chưa bao giờ mẹ được nghỉ ngơi. Mẹ luôn bận rộn với những lo toan thường ngày của cuộc sống, khi chúng con còn nhỏ thì mẹ lo miếng ăn, lo áo quần mặc, lo sách vở học hành. Lớn lên một chút rồi con đi học cấp 3 phải ở trọ, mẹ lại lo con của mẹ ngủ không ngon, ăn không hợp khẩu vị, lo phải tự giặt áo quần phải dậy sớm, mỗi lần về mẹ lại hỏi con thiếu gì để mẹ chuẩn bị ngày mai con mang đi. Khi con đi học đại học xa nhà mẹ lại lo con trai mình có thể đứng vững trước cuộc sống đầy cảm dỗ nơi đô thị, phồn hoa, mẹ dặn con đủ điều con nghe mà phát ngán. Nhưng sau này rời khỏi vòng tay mẹ con mới thấy được những gì mẹ nói ngày xưa thật đúng. Khi không có mẹ ở bên con thiếu mạnh mẽ đi rất nhiều, đã có lúc con tưởng như mình không thể vượt qua được, bởi trước thách thức của cuộc sống con không biết phải bắt đầu từ đâu và phải giải quyết như thế nào?
Mẹ thương yêu của con!
Nhà chỉ có 2 thằng con trai nên mọi công việc nội trợ mẹ đều phải làm từ những bữa cơm thường ngày đến giặt giũ áo quần... đều qua bàn tay mẹ cả. Nhưng lúc đó chúng con không hiểu hết được những ghánh nặng trên đôi vai nhỏ bé của mẹ, mà chỉ biết ăn học tối ngày, cũng may không giúp gì được mẹ nhưng chúng con có học hành và trưởng thành hơn mẹ nhỉ? Có lẽ đó là món quà mà 2 anh em chúng con có thể gửi đến mẹ coi như an ủi phần nào sự nhọc nhằn cả cuộc đời của mẹ.
Đến bây giờ là một con người trưởng thành, có một cuộc sống riêng nhưng mẹ cũng chưa bao giờ hết lo cho con cả. Chưa bao giờ mẹ đòi hỏi cho mình một cái gì, dù mẹ biết cái đó mẹ đáng được hưởng trăm hay một nghìn lần. Ngày mai là ngày 20/10, ngày cả nước Việt Nam tôn vinh những người mẹ, những người phụ nữ đã cống hiến cho đất nước này cả tuổi xuân của mình và cho cả những người con thân yêu.
Nhưng mẹ ạ! con không có gì để tặng cho mẹ cả, con thấy mình thật bất hiếu . Con chỉ có bài thơ này để tặng Mẹ , gửi một chút nỗi niềm trăn trở của con vào bài thơ. Xin chúc mẹ kính yêu luôn luôn mạnh khỏe, hạnh phúc.
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Nguyễn Thế Hùng
Dung lượng: 29,50KB|
Lượt tài: 0
Loại file: doc
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)