BỒI DƯỠNG VĂN LỚP 5
Chia sẻ bởi Trần Đức Tuấn |
Ngày 12/10/2018 |
42
Chia sẻ tài liệu: BỒI DƯỠNG VĂN LỚP 5 thuộc Bài giảng khác
Nội dung tài liệu:
Tiết 13 : Em hãy tả lại người em thương yêu nhất
Người mẹ vất vả hôm sớm
1. Mở bài: Tham khảo bài (108,107, 110, 111-Trong 207 bài van Trang108-112)
- Mở bài gián tiếp:
+ Ngoài hiên nh?ng giọt mưa rơi mỗi lúc như một mạnh hơn, bên ngọn đèn dầu, mẹ vẫn đang cặm cụi với công việc của mỡnh. Nam nay mẹ đã ngoài ba mươi tuổi rồi. Cái tuổi đã qua thời xuân xanh. Nhỡn dáng mẹ em thấy thương mẹ hơn lúc nào hết
+ Như bao trẻ thơ khác, tôi cũng có một gia đỡnh. Một gia đỡnh luôn luôn tràn đầy hạnh phúc. Trong ngôi nhà hạnh phúc ấy luôn vọng ra bao tiếng cười hồn nhiên, trong sáng của chúng tôi, nh?ng lời ru ngọt ngào chứa đựng bao t/c của mẹ. Cũng ở ngôi nhà này chúng tôi được sống trong sự đùm bọc che chở của cha mẹ nhưng t/c mà mẹ giành cho anh em chúng tôi vẫn là tuyệt vời nhất.
+ Cuộc sống của tôi không được hạnh phúc như bao bạn khác là có đủ tỡnh thương yêu của cả cha và mẹ bởi v khi tôi chào đời cũng là lúc mẹ tôi ra đi mãi mãi. nhưng h/a của mẹ luôn luôn trong trái tim tôi tuy chỉ qua lời kể của bà ngoại thôi nhưng tôi chẳng thể nào quên từ dáng đi, lời nói tất cả đều chỉ là tưởng tượng thôi nhưng nó chứa đựng bao t/c của tôi. tôi xin kể về mẹ mỡnh trong nh?ng người tôi thương yêu nhất
Hình ảnh bác nông dân trên
đồng ruộng
2. Thân bài:
- Tả hỡnh dáng của mẹ:
+ Dáng vẻ, tuổi, khuôn mặt, ánh mắt, đôi bàn tay, trang phục quần áo, mái tóc, nụ cười, hàm rang...
+ Mẹ em người dong dỏng cao và có phần hơi ốm yếu. Gương mặt trái xoan với nh?ng nét thanh tú đã dần mờ đi theo thời gian. Dôi mắt dịu hiền với cái nhỡn xa thẳm gợn buồn làm tang thêm vẻ quyến rũ của mẹ. Nhưng nổi bật hơn cả là đôi môi đỏ như luôn đang mỉm cười với mọi người mang vẻ thân thiện. Trùm lên khuôn mặt gợi cảm ấy là mái tóc dài đen mịn buông xoã đến ngang lưng. Nam tháng qua đi làn da trắng hồng mịn màng của mẹ đã nhường chỗ cho nước da hơi rám nắng, phảng phất đâu đó của tuổi ba mươi. Dôi cánh tay của mẹ tròn trịa, hai bàn tay nhỏ nhắn xinh xinh, có nhiều vết sần lên, chai lại v? công việc quanh nam vất vả
+ Mẹ tôi tuy đã ngoài ba mươi tuổi nhưng mẹ vẫn còn đẹp và duyên dáng. Mẹ không cao lắm như nh?ng cô người mẫu nhưng lại rất vừa vặn với chiếc áo dài truyền thống, mỗi khi mẹ mặc vào trông mẹ giống nh?ng thiếu niờn mười tám đôi mươi, trẻ lại đến hơn mười tuổi. Nổi bật hơn cả vẫn là đôi mắt bồ câu long lanh của mẹ, trong đó chứa cả một t/y vô hạn với h/s và với nh?ng người thân. Dặc biệt là khi mẹ nở nụ cười để lộ ra hàm rang trắng đều như răng giả. Mọi người thường trêu rằng: Dó là nụ cười chết người và làn da mê hồn, chẳng thế mà bố tôi đã theo mẹ bao nam trời. Mỗi lúc ngồi bên mẹ tôi lại mân mê đôi bàn tay búp măng của mẹ, các ngón tay thon dài, mỏng mảnh nhưng lại ẩn chứa trong đó bao nhiêu sự khéo léo, uyển chuyển, và đặc biệt là nh?ng nét cha mẹ viết trên bảng đen
Hình ảnh nông dân vất vả một nắng hai sương
- Tả tính tỡnh :
+Nh?ng đêm đông giá lạnh chị em tôi đã thiu thiu trong chan ấm thỡ mẹ vẫn cặm cụi bên chiếc máy khâu. Khi em bị ốm mẹ quên an, nấu cháo cho em. Sáng ra mẹ giặt giũ rồi lên lớp, đi chợ. Trưa về nấu cho chúng em an xong lại tiếp tục công việc buổi chiều. Tối về không quên.
- Việc làm hàng ngày
- Tỡnh cảm mẹ dành cho em
+ Có lần em hỏi me : Mẹ ơi mẹ làm gỡ nhiều cho vất vả. Mẹ cười mà nói rằng
Hôm nay mẹ vất vả, để ngày mai con được sung sướng thỡ dù có vất vả bao nhiêu mẹ cũng làm, khổ cực bao nhiêu mẹ cũng chịu đựng được. Qua câu nói của mẹ em thấy mẹ đã dành hết tỡnh yêu thương của mẹ cho chúng em. Em tự hứa bản thân là : Sẽ cham chỉ học thật giỏi để không phụ lòng mong mỏi của mẹ
Người xưa đã nói quả không sai tý nào cả " Công cha như núi thái sơn - Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra"
Cảnh nông thôn Việt Nam
- Em giúp mẹ điều gỡ?
+ Em giúp mẹ rửa rau, đun nước
+ Em giúp mẹ phơi quần áo, rửa ấm chén, quết nhà
+ Em học cách nấu cơm, nấu thức an ngon giống mẹ
+ Từng ngày từng giờ chúng tôi được sống trong sự cham sóc ân cần của mẹ càng cho chúng tôi quyết tâm học cho giỏi, nh?ng điểm 10 là phần đền đáp công lao
3. Kết bài: Nói lên t/c của em với mẹ và nh?ng ước mơ đền đáp công lao của mẹ
Trong cuộc đời ai cũng có một - bà ngoại. Tuổi thơ và cuộc sống của mỗi người không giống nhau nên hình ảnh bà ngoại cũng vậy. Nhưng dù ai có ra sao, đối với mình, hình ảnh bà ngoại và cái danh từ bà ngoại là những thứ thiêng liêng nhất mà mình gìn giữ trong suốt cuộc đời mình.
Với mình, người thứ nhất quan trọng trong cuộc đời mình là bà ngoại. Mình tự hào mỗi khi kể với bất cứ ai về ngoại và có lẽ bà cũng là người ảnh hưởng nhiều trong nguyên tắc sống của mình từ nhỏ đến bây giờ .Nói đến bà ngoại, trong mình có cả một ký ức tuổi thơ gắn liền với bà mà đến bây giờ lẫn sau này mình chắc mình sẽ không bao giờ quên được .Từ lúc mình còn nhỏ mình đã ngủ chung với bà ngoại, vì vậy, mình lớn lên từ những lời ru câu hát của mẹ mình thì ít mà của ngoại mình thì nhiều. Bà ngoại mình rất thương mình, khi mình còn nhỏ và cho đến sau này bà chưa đánh mình một roi nào cả khi mình lầm lỗi, những lần như vậy mình được bà dạy cho những đều hay lẽ phải, những cách sống làm người. Mình nhớ nhất bà đã dạy mình làm người phải biết yêu thương, phải biết quan tâm đến người chung quanh mình, khi đến nhà bất cứ ai thân quen đừng ngại giúp đở họ làm bất cứ những đều mình có thể làm, cầm 1 cây chổi quét nhà, lao 1 cái bàn đang dơ, hay chỉ đơn giản là sắp xếp lại một vài cuốn sách đang bề bộn trên bàn. Bà bảo rằng hãy vì mọi người đi, mọi người sẽ không bao giờ quay lưng lại với mình..
Thật sự mình rất nhớ Ngoại nhớ những lúc còn bé dc ở bên Ngoại dc Ngoại dạy những diều hay lẽ phải , ngoại còn rất khéo tay trong việc gia chánh.Mình còn nhớ lúc nhỏ, mỗi tuần vào ngày chủ nhật là cả nhà ít khi ăn cơm vì ngoại làm các loại bánh để ăn và cũng để dạy cho con cháu cách làm: nào là bánh lá mít, lá dứa, bánh ít trần, bánh gói, bánh khọt, bánh xèo.
Mình thích ăn nhất là bánh xèo và bánh canh. Bánh xèo mình thích không phải bánh xèo thường, mình thích ăn bánh xèo mà làm nhưng bằng tép với thịt gà. Thế là mỗi lần mình về mà đòi ăn bánh xèo là ngốn mất của bà ngoại mình hẳn mấy con gà. Còn đối với món bánh canh, mình thích món bánh canh nấu bằng bột gạo, tép bạc .Mình nhớ bà ngoại mình và mình, hai bà cháu đi vô vườn ( quê mình còn gọi là đi rẫy) chặt nhiều lá chuối non, sau đó mình về xay bột gạo giúp bà, sau đó làm cho bột đặc lại rồi dùng là chúôi để cắt bột ra thành những lọn nhỏ làm bánh canh.
Ngoại rất khéo tay, bánh nào cũng ngon, nước cốt dừa ngon lắm… nói ra phát thèm và càng nhớ lại những ngày cuối tuần của thời ấy. Không những thế, ngoại còn biết làm các loại mứt và gói bánh.
Mình vẫn không quên những dịp tết khi mình còn nhỏ. Chuẩn bị tết, ngoại mua trái mãng cầu về làm mứt, chùm ruột, mứt dừa , bánh lỗ tai heo, đậu phộng da cá… các loại bánh mứt dịp tết là chính tay ngoại chuẩn bị. Và tết năm nào nhà mình cũng có nồi bánh tết nấu trước sân nhà vào đêm 30
Mình rất thích và ngưỡng mộ bà bởi vì trong con mắt của mình bà là một người đa tài, cái gì bà cũng biết, làm ăn cũng giỏi, thương người và hay giúp đở người khác.
Mẹ em
Thế mà một Một năm trước Ngoại mình trong cơn bệnh đứt mạch máu não Ngoại vẫn điều trị ở bệnh viện vì ba mẹ , cậu dì tôi nói còn 1 chút hi vọng cứa sống Ngoại mình thì vẫn hi vọng dù biết Ngoại tôi sẽ k quan khỏi .Ngoại nằm ở bệnh viện gần 2 tháng ngày nào mình cũng vào với Ngoại nắm lấy đôi tay chỉ còn xương với da của Ngoại mình cũng cảm thấy vui mỗi lần Ngoại lên cơn mệt mình rất sợ sợ sẽ mất Ngoại vĩnh viễn . Thế là 1 ngày mình k mong đợi đã đến Ngoại đã nhắm mắt ra đi bỏ lại những đứa cháu mà Ngoại yêu thương nhất . Lúc ấy mình như người mất hồn tâm trạng suy sụp rất nhiều ,mình chỉ muốn ôm lấy Ngoại nhưng mẹ và mấy dì mình k cho mình dc đến gần vì sợ nước mắt của mình rơi vào người của Ngoại .Vẫn còn nhớ như in ngày ngoại mình ra đi vĩnh viễn có mặt đầy đủ con cháu bên Ngoại .Lúc Ngoại bệnh mê man vẫn gọi tên của mình .
Mình rất cảm ơn cuộc đời đã cho mình được làm cháu của bà. Mình hạnh phúc có được bà ngoại tài ba và tuyệt vời. Bà chính là người đã dạy mình nên người và có ý chí sống kiên cường kể cả những lúc hoàn cảnh rất khó khăn.
Bà ngoại mình đã mất dc một năm 6 tháng 17 ngày mỗi ngày mình đều viết 1 dòng là con nhớ ngoại lắm , k hiểu sao mình cảm thấy buồn và nhớ Ngoại quá nhớ vô cùng ..
Nỗi vất vả của mẹ em
Hình dáng của bà nội rất là thấp được hai mét rưỡi dáng đi rất chậm chạp, mắt thì lừ đừ ít thấy gì nữa… Tính tình cụ già rất là bực bội… Khi bà nội cười liền nhe mầm răng ra còn được ba bốn cái gì mà thôi.
Con mắt của bà tròn như hòn bi, mũi có hai cái lỗ, miệng cụ già có hai cái tai, tóc của bà đã bạc phơ. Cổ ngắn gọn, thân của bà 2, 3 thước, bà có hai cái tay, có hai cái chân.
Bà cụ ngoài 40 tuổi. Hình dáng bình thường, chiều rộng ba mươi, chiều cao một mét sáu.
Khi cười miệng bà em móm mém như miệng cá hố.
Hình dáng của ông ấy rất bình thường chiều rộng một mét, chiều cao hai mét.
Mỗi khi ông cười hàm răng của ông không còn trắng và chắc như trước nữa mà đã gãy bốn cái răng. Khuôn mặt của ông không còn đẹp trai như trước nữa mà rất nhăn nhó, ông cười cũng như là ông giận
Khuôn mặt ông bầu bĩnh; đôi mắt ông như mắt bồ câu trắng; dáng đi của ông rất hoang thai và cái miệng của ông như trái tim rất mảnh liệt.
Ông của em dài thì bằng 1 mét và không mập.
Ông em cao khoảng 1m, khung mặt của ông như trái song.
Người mẹ vất vả hôm sớm
1. Mở bài: Tham khảo bài (108,107, 110, 111-Trong 207 bài van Trang108-112)
- Mở bài gián tiếp:
+ Ngoài hiên nh?ng giọt mưa rơi mỗi lúc như một mạnh hơn, bên ngọn đèn dầu, mẹ vẫn đang cặm cụi với công việc của mỡnh. Nam nay mẹ đã ngoài ba mươi tuổi rồi. Cái tuổi đã qua thời xuân xanh. Nhỡn dáng mẹ em thấy thương mẹ hơn lúc nào hết
+ Như bao trẻ thơ khác, tôi cũng có một gia đỡnh. Một gia đỡnh luôn luôn tràn đầy hạnh phúc. Trong ngôi nhà hạnh phúc ấy luôn vọng ra bao tiếng cười hồn nhiên, trong sáng của chúng tôi, nh?ng lời ru ngọt ngào chứa đựng bao t/c của mẹ. Cũng ở ngôi nhà này chúng tôi được sống trong sự đùm bọc che chở của cha mẹ nhưng t/c mà mẹ giành cho anh em chúng tôi vẫn là tuyệt vời nhất.
+ Cuộc sống của tôi không được hạnh phúc như bao bạn khác là có đủ tỡnh thương yêu của cả cha và mẹ bởi v khi tôi chào đời cũng là lúc mẹ tôi ra đi mãi mãi. nhưng h/a của mẹ luôn luôn trong trái tim tôi tuy chỉ qua lời kể của bà ngoại thôi nhưng tôi chẳng thể nào quên từ dáng đi, lời nói tất cả đều chỉ là tưởng tượng thôi nhưng nó chứa đựng bao t/c của tôi. tôi xin kể về mẹ mỡnh trong nh?ng người tôi thương yêu nhất
Hình ảnh bác nông dân trên
đồng ruộng
2. Thân bài:
- Tả hỡnh dáng của mẹ:
+ Dáng vẻ, tuổi, khuôn mặt, ánh mắt, đôi bàn tay, trang phục quần áo, mái tóc, nụ cười, hàm rang...
+ Mẹ em người dong dỏng cao và có phần hơi ốm yếu. Gương mặt trái xoan với nh?ng nét thanh tú đã dần mờ đi theo thời gian. Dôi mắt dịu hiền với cái nhỡn xa thẳm gợn buồn làm tang thêm vẻ quyến rũ của mẹ. Nhưng nổi bật hơn cả là đôi môi đỏ như luôn đang mỉm cười với mọi người mang vẻ thân thiện. Trùm lên khuôn mặt gợi cảm ấy là mái tóc dài đen mịn buông xoã đến ngang lưng. Nam tháng qua đi làn da trắng hồng mịn màng của mẹ đã nhường chỗ cho nước da hơi rám nắng, phảng phất đâu đó của tuổi ba mươi. Dôi cánh tay của mẹ tròn trịa, hai bàn tay nhỏ nhắn xinh xinh, có nhiều vết sần lên, chai lại v? công việc quanh nam vất vả
+ Mẹ tôi tuy đã ngoài ba mươi tuổi nhưng mẹ vẫn còn đẹp và duyên dáng. Mẹ không cao lắm như nh?ng cô người mẫu nhưng lại rất vừa vặn với chiếc áo dài truyền thống, mỗi khi mẹ mặc vào trông mẹ giống nh?ng thiếu niờn mười tám đôi mươi, trẻ lại đến hơn mười tuổi. Nổi bật hơn cả vẫn là đôi mắt bồ câu long lanh của mẹ, trong đó chứa cả một t/y vô hạn với h/s và với nh?ng người thân. Dặc biệt là khi mẹ nở nụ cười để lộ ra hàm rang trắng đều như răng giả. Mọi người thường trêu rằng: Dó là nụ cười chết người và làn da mê hồn, chẳng thế mà bố tôi đã theo mẹ bao nam trời. Mỗi lúc ngồi bên mẹ tôi lại mân mê đôi bàn tay búp măng của mẹ, các ngón tay thon dài, mỏng mảnh nhưng lại ẩn chứa trong đó bao nhiêu sự khéo léo, uyển chuyển, và đặc biệt là nh?ng nét cha mẹ viết trên bảng đen
Hình ảnh nông dân vất vả một nắng hai sương
- Tả tính tỡnh :
+Nh?ng đêm đông giá lạnh chị em tôi đã thiu thiu trong chan ấm thỡ mẹ vẫn cặm cụi bên chiếc máy khâu. Khi em bị ốm mẹ quên an, nấu cháo cho em. Sáng ra mẹ giặt giũ rồi lên lớp, đi chợ. Trưa về nấu cho chúng em an xong lại tiếp tục công việc buổi chiều. Tối về không quên.
- Việc làm hàng ngày
- Tỡnh cảm mẹ dành cho em
+ Có lần em hỏi me : Mẹ ơi mẹ làm gỡ nhiều cho vất vả. Mẹ cười mà nói rằng
Hôm nay mẹ vất vả, để ngày mai con được sung sướng thỡ dù có vất vả bao nhiêu mẹ cũng làm, khổ cực bao nhiêu mẹ cũng chịu đựng được. Qua câu nói của mẹ em thấy mẹ đã dành hết tỡnh yêu thương của mẹ cho chúng em. Em tự hứa bản thân là : Sẽ cham chỉ học thật giỏi để không phụ lòng mong mỏi của mẹ
Người xưa đã nói quả không sai tý nào cả " Công cha như núi thái sơn - Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra"
Cảnh nông thôn Việt Nam
- Em giúp mẹ điều gỡ?
+ Em giúp mẹ rửa rau, đun nước
+ Em giúp mẹ phơi quần áo, rửa ấm chén, quết nhà
+ Em học cách nấu cơm, nấu thức an ngon giống mẹ
+ Từng ngày từng giờ chúng tôi được sống trong sự cham sóc ân cần của mẹ càng cho chúng tôi quyết tâm học cho giỏi, nh?ng điểm 10 là phần đền đáp công lao
3. Kết bài: Nói lên t/c của em với mẹ và nh?ng ước mơ đền đáp công lao của mẹ
Trong cuộc đời ai cũng có một - bà ngoại. Tuổi thơ và cuộc sống của mỗi người không giống nhau nên hình ảnh bà ngoại cũng vậy. Nhưng dù ai có ra sao, đối với mình, hình ảnh bà ngoại và cái danh từ bà ngoại là những thứ thiêng liêng nhất mà mình gìn giữ trong suốt cuộc đời mình.
Với mình, người thứ nhất quan trọng trong cuộc đời mình là bà ngoại. Mình tự hào mỗi khi kể với bất cứ ai về ngoại và có lẽ bà cũng là người ảnh hưởng nhiều trong nguyên tắc sống của mình từ nhỏ đến bây giờ .Nói đến bà ngoại, trong mình có cả một ký ức tuổi thơ gắn liền với bà mà đến bây giờ lẫn sau này mình chắc mình sẽ không bao giờ quên được .Từ lúc mình còn nhỏ mình đã ngủ chung với bà ngoại, vì vậy, mình lớn lên từ những lời ru câu hát của mẹ mình thì ít mà của ngoại mình thì nhiều. Bà ngoại mình rất thương mình, khi mình còn nhỏ và cho đến sau này bà chưa đánh mình một roi nào cả khi mình lầm lỗi, những lần như vậy mình được bà dạy cho những đều hay lẽ phải, những cách sống làm người. Mình nhớ nhất bà đã dạy mình làm người phải biết yêu thương, phải biết quan tâm đến người chung quanh mình, khi đến nhà bất cứ ai thân quen đừng ngại giúp đở họ làm bất cứ những đều mình có thể làm, cầm 1 cây chổi quét nhà, lao 1 cái bàn đang dơ, hay chỉ đơn giản là sắp xếp lại một vài cuốn sách đang bề bộn trên bàn. Bà bảo rằng hãy vì mọi người đi, mọi người sẽ không bao giờ quay lưng lại với mình..
Thật sự mình rất nhớ Ngoại nhớ những lúc còn bé dc ở bên Ngoại dc Ngoại dạy những diều hay lẽ phải , ngoại còn rất khéo tay trong việc gia chánh.Mình còn nhớ lúc nhỏ, mỗi tuần vào ngày chủ nhật là cả nhà ít khi ăn cơm vì ngoại làm các loại bánh để ăn và cũng để dạy cho con cháu cách làm: nào là bánh lá mít, lá dứa, bánh ít trần, bánh gói, bánh khọt, bánh xèo.
Mình thích ăn nhất là bánh xèo và bánh canh. Bánh xèo mình thích không phải bánh xèo thường, mình thích ăn bánh xèo mà làm nhưng bằng tép với thịt gà. Thế là mỗi lần mình về mà đòi ăn bánh xèo là ngốn mất của bà ngoại mình hẳn mấy con gà. Còn đối với món bánh canh, mình thích món bánh canh nấu bằng bột gạo, tép bạc .Mình nhớ bà ngoại mình và mình, hai bà cháu đi vô vườn ( quê mình còn gọi là đi rẫy) chặt nhiều lá chuối non, sau đó mình về xay bột gạo giúp bà, sau đó làm cho bột đặc lại rồi dùng là chúôi để cắt bột ra thành những lọn nhỏ làm bánh canh.
Ngoại rất khéo tay, bánh nào cũng ngon, nước cốt dừa ngon lắm… nói ra phát thèm và càng nhớ lại những ngày cuối tuần của thời ấy. Không những thế, ngoại còn biết làm các loại mứt và gói bánh.
Mình vẫn không quên những dịp tết khi mình còn nhỏ. Chuẩn bị tết, ngoại mua trái mãng cầu về làm mứt, chùm ruột, mứt dừa , bánh lỗ tai heo, đậu phộng da cá… các loại bánh mứt dịp tết là chính tay ngoại chuẩn bị. Và tết năm nào nhà mình cũng có nồi bánh tết nấu trước sân nhà vào đêm 30
Mình rất thích và ngưỡng mộ bà bởi vì trong con mắt của mình bà là một người đa tài, cái gì bà cũng biết, làm ăn cũng giỏi, thương người và hay giúp đở người khác.
Mẹ em
Thế mà một Một năm trước Ngoại mình trong cơn bệnh đứt mạch máu não Ngoại vẫn điều trị ở bệnh viện vì ba mẹ , cậu dì tôi nói còn 1 chút hi vọng cứa sống Ngoại mình thì vẫn hi vọng dù biết Ngoại tôi sẽ k quan khỏi .Ngoại nằm ở bệnh viện gần 2 tháng ngày nào mình cũng vào với Ngoại nắm lấy đôi tay chỉ còn xương với da của Ngoại mình cũng cảm thấy vui mỗi lần Ngoại lên cơn mệt mình rất sợ sợ sẽ mất Ngoại vĩnh viễn . Thế là 1 ngày mình k mong đợi đã đến Ngoại đã nhắm mắt ra đi bỏ lại những đứa cháu mà Ngoại yêu thương nhất . Lúc ấy mình như người mất hồn tâm trạng suy sụp rất nhiều ,mình chỉ muốn ôm lấy Ngoại nhưng mẹ và mấy dì mình k cho mình dc đến gần vì sợ nước mắt của mình rơi vào người của Ngoại .Vẫn còn nhớ như in ngày ngoại mình ra đi vĩnh viễn có mặt đầy đủ con cháu bên Ngoại .Lúc Ngoại bệnh mê man vẫn gọi tên của mình .
Mình rất cảm ơn cuộc đời đã cho mình được làm cháu của bà. Mình hạnh phúc có được bà ngoại tài ba và tuyệt vời. Bà chính là người đã dạy mình nên người và có ý chí sống kiên cường kể cả những lúc hoàn cảnh rất khó khăn.
Bà ngoại mình đã mất dc một năm 6 tháng 17 ngày mỗi ngày mình đều viết 1 dòng là con nhớ ngoại lắm , k hiểu sao mình cảm thấy buồn và nhớ Ngoại quá nhớ vô cùng ..
Nỗi vất vả của mẹ em
Hình dáng của bà nội rất là thấp được hai mét rưỡi dáng đi rất chậm chạp, mắt thì lừ đừ ít thấy gì nữa… Tính tình cụ già rất là bực bội… Khi bà nội cười liền nhe mầm răng ra còn được ba bốn cái gì mà thôi.
Con mắt của bà tròn như hòn bi, mũi có hai cái lỗ, miệng cụ già có hai cái tai, tóc của bà đã bạc phơ. Cổ ngắn gọn, thân của bà 2, 3 thước, bà có hai cái tay, có hai cái chân.
Bà cụ ngoài 40 tuổi. Hình dáng bình thường, chiều rộng ba mươi, chiều cao một mét sáu.
Khi cười miệng bà em móm mém như miệng cá hố.
Hình dáng của ông ấy rất bình thường chiều rộng một mét, chiều cao hai mét.
Mỗi khi ông cười hàm răng của ông không còn trắng và chắc như trước nữa mà đã gãy bốn cái răng. Khuôn mặt của ông không còn đẹp trai như trước nữa mà rất nhăn nhó, ông cười cũng như là ông giận
Khuôn mặt ông bầu bĩnh; đôi mắt ông như mắt bồ câu trắng; dáng đi của ông rất hoang thai và cái miệng của ông như trái tim rất mảnh liệt.
Ông của em dài thì bằng 1 mét và không mập.
Ông em cao khoảng 1m, khung mặt của ông như trái song.
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Trần Đức Tuấn
Dung lượng: 2,65MB|
Lượt tài: 1
Loại file: ppt
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)