BỒI DƯỠNG VĂN LỚP 5
Chia sẻ bởi Trần Đức Tuấn |
Ngày 12/10/2018 |
45
Chia sẻ tài liệu: BỒI DƯỠNG VĂN LỚP 5 thuộc Bài giảng khác
Nội dung tài liệu:
Tiết 12 : Em hãy tả lại thầy cô giáo đã dạy em nam học trước mà để lại trong em ấn tượng sâu sắc nhất
1. Mở bài:
- Nam nay là nam học cuối cấp do h/c gia đỡnh em chuyển lên Hoà Bỡnh đến một trường học mới. Sống gi?a thầy bạn mới với bao ngỡ ngàng, xa lạ khiến em càng nhớ đến cô Lan-Cô giáo dạy em nam học lớp 4 tại Hà Tây
- Mỗi nam học dường như chúng em lại dược học một thầy cô giáo mới. Mỗi thầy cô đều để lại trong chúng em nh?ng ấn tượng sâu nặng. Nhưng có lẽ d? lại trong lòng em không thể nào quên được là h/a cô Huế. Cô đã để lại trong em sự cảm phục và nh?ng ấn tượng tuổi thơ, tuổi học trò sự kính trọng và mãi mãi hteo em trong nh?ng chặng đường sau này
- Nam nay tôi đã lên lớp 5 rồi, tôi không còn rụt rè e sợ như nh?ng ngày đầu tiên đến trường. Xong có được như ngày hôm nay là nhờ công dạy bảo của cô Thương. H/a cô luôn trong tâm trí tôi..
Ngày xửa ngày xưa, trái đất tưới thắm hót ca chào mừng một cô giáo tương lai ra đời...Thiên sứ đã giao nhiệm vụ cho cô giáo ấy phải đưa những cô, cậu bé lần lượt lên đò sang bờ bên kia củ kiến thức và đỉng cao của thành đạt.... Đều đặn hằng năm cô giáo ấy lại đón rồi đưa, lại chắp thêm đôi cánh cho mấy đứa nhóc tẹo vừa ngoan vừa dễ thương và hãy còn ngây ngô khờ khạo bay vào trời xanh...
(trích lưu bút)
Thế đấy các bạn ạ...Thầy cô của chúng ta hàng năm đều thầm lặng đưa đò, đưa chúng ta đến đỉnh cao của thành đạt...nhưng có bao giờ khi thành đạt xong chúng ta đã quay lại thăm hỏi thầy cô chưa? Phần lưu bút ở trên là của cô giáo lớp 5 viết cho mình...bạn sẽ không biết được niềm vui của những người thầy, người cô khi thấy học trò mình thành đạt...và bạn sẽ càng không thể biết được cảm giác hạnh phúc của thầy cô khi thấy những chuyến đò đã qua sông rồi nhưng vẫn luôn nhớ đến chuyến đò năm cũ...
Nhiều khi những cử chỉ nhỏ bé của bạn thôi nhưng cũng đủ kết thành vòng hoa tô thắm cho cái nghề cái nghiệp của thầy cô...
20/11 lại sắp đến rồi...năm nay tôi không thể về thăm trường được nhưng vẫn muốn gửi một chút tấm lòng theo gió, theo mây vượt ngàn dặm để gửi đến thầy cô những lời biết ơn trân tình nhất.....
Vượt gió, vượt mây
Vượt ngàn đại dương
Con đến bên Người......những chuyến đò thầm lặng....
"Nhất tự vi sư.. bán tự vi sư.."
Quay tới quay lui, lại một mùa 20/11 nữa về.
Từ giảng đường thênh thang bâng khuâng nhìn lại mái trường xưa... Cuộc đời em là mười hai mùa 20/11, 12 mùa mưa nắng, 12 mùa buồn vui.. còn thầy chỉ là cả đời đưa đò.. thầm lặng..
Em biết khóc, biết cười trước những cảnh đời.. biết đứng lên khi té ngã.. biết nhặt lấy cây gai trên đường để bảo vệ bàn chân những người đi sau.
Em biết thế nào là hy sinh, thế nào là cuộc sống.. biết yêu gia đình và yêu quê hương..
Thầy dạy em biết quý thời gian, trọng chữ tín, biết giữ lòng trong sạch.. để ngẩn cao đầu với bạn bè..
Cuộc đời thầy đưa biết bao nguời qua dòng sông tri thức..
Dòng sông vẫn cứ êm trôi.. tóc thầy bạc đi, mắt thầy nheo lại nhưng vẫn luôn vững tay chèo và hết lòng vì thế hệ trẻ.. bao nhiêu người khách đã sang sông ? bao nhiêu khát vọng đã vào bờ ? bao nhiêu ước mơ thành sự thực.. ? Có mấy ai sang bờ biết ngoái đầu nhìn lại thầy ơi..
Xin dành riêng nơi đây để chúng em nhìn lại dòng sông xưa, nhìn lại thầy, nhìn lại chính bản thân mình. Và gởi tới thầy cô lời biết ơn trân trọng nhất.
Chúc bạn làm bài tốt!
Thầy đồ xưa
2. Thân bài: Tham khảo ( 207 bài van tr-104,105,106 )
- Tả hỡnh dáng:
+ Dáng người: Thon thả hay dỏng cao.
+ Mái tóc : Den dài, xoã ngang vai, ngắn ánh lên sự khoẻ mạnh..
+ Tuổi: Nên ước chừng thôi
+ Khuôn mặt, nụ cười, hàm rang.
+ ánh mắt, cái nhỡn xa thẳm như thấu hiểu tất cả tâm sự của h/s
- Tả tính tỡnh:
+ Giọng nói đầy truyền cảm của cô đã thu hút chúng tôi (Nêu k/n nhớ nhất về giọng đọc, kể chuyện, t/c trò chơi, nhắc nhở các bạn chưa ngoan)
+ Thói quen, sự ân cần dịu dàng uốn nắn chúng tôi
+ Tiết học thú vị nhất của cô
+ Kỉ niệm nhớ nhất của các em với cô
- Nh?ng cảm xúc của bản thân về cô giáo
3. Kết bài: Nh?ng t/c của bản thân, lòng biết ơn, lời hứa
Mẹ em chăm sóc vườn rau
âu chuyện này mình kể về người thầy của mình, các bạn hãy đọc thật châm và từ tốn nhé.
Hôm 20.11, sau khi học xong, chúng mình chỉ có ít phút để có thể nói những lời cảm ơn đến thầy. Các bạn ở lớp làm thơ tặng thầy, có bạn hát và kể chuyện. Thầy cũng đọc thơ tặng cả lớp. Thầy chúc cả lớp học hành tiến tới, rồi thầy cầm cặp ra cửa. Ra đến cửa, thầy dừng lại, thầy quay vào, thầy nói
- à .
Cả lớp hướng théo thầy, thầy đi xuống cuối lớp. Cả lớp nhìn theo thầy. Thầy đi lên đầu lớp. Cả lớp nhìn theo thầy. Thầy dừng lại ở bàn một, thầy đặt cặp lên bàn. Thầy nói:
- Tôi có một câu chuyện nhỏ này tặng cho các bạn.
Thầy trầm ngâm ít phút và thầy nói:
- Câu chuyện của tôi kể về một đứa bé. Một hôm đứa trẻ đang ngồi học, người bà đi qua chỗ cháu bé đang học và bảo đứa bé một điều gì đó. Sau đó đứa bé chạy ra chỗ mẹ và bảo:
- Mẹ ơi. Bà nhà mình già rồi mẹ ạ. Bà lẫn lắm rồi. Bà thấy con ngồi học, con cầm bút để viết. Vậy mà bà bảo con rằng:" Có công mài sắt, có ngày nên kim".
Câu chuyện của thầy đến đây hết rồi. Thầy giáo bảo chúng tôi hãy cố gắng học tập. Thầy nhẹ nhàng bước ra khỏi lớp.
Tôi biết thầy muốn nhắc nhở chúng tôi, cũng như người bà nhắc nhở người cháu, chứ không phải mắt bà kém nhìn cháu cầm bút viết lại tưởng cháu cầm kim để mài xuống bàn đâu.
Tôi rất kính trọng thầy.
Có những lúc ngồi một mình,thơ thẩn nhìn lại pics lớp,cuốn sổ lưu bút
lòng cảm thấy nhức nhối.Nhanh thật 12 năm như một giấc mơ ào một cái đã qua.3 năm 2 thấy chủ nhiệm.Hình như lớp tôi có duyên với thầy hay sao ý.Hai thầy -thầy nào cũng thương và nhớ mặt từng mem lớp tôi.Một phần vì lớp quá ít chỉ có 35 đứa một phần vì "nhất quỷ nhì ma thứ 3 học trò" lớp chúng tôi nghịch ngợm và nói chiện riêng kinh khủng.
Đối với tôi nguời thầy chủ nhiệm năm học lớp 5 khiến tôi nỗ lực và cố gắng học tập nhiều hơn.Thầy không khó chịu nhưng tài nói vào điểm yếu của học sinh thì số 1.Không biết có phải vì quá ấn tượng với khả năng"8" của tôi hay không nên tôi hay được kêu lên bảng nhiều nhất,được thầy "ưu tiên" cho ngồi bản đầu và cũng hay nói tôi nhất.Khó có thể quên giọng Quảng của thầy.Đối với tôi thầy thật đặc biệt.Thầy hiểu tôi như chính mẹ tôi hiểu tôi.Ngày cuối năm,quyển lưu bút truyền tay nhau.....truyền cả cho thầy cô.......ít nhất phải lưu giứ cái gì của năm học cuối này chứ.Thầy tặng tôi chữ kí của thấy cái chữ kí mà trong vở học của tôi hay có vì tôi lười chép bài nên thầy hay kêu lên kiểm tra vở lắm giờ nghĩ lại xấu hổ thật và một câu"dễ cười ,dễ khóc".Không như thầy cô khác,thầy không chúc chúng tôi đậu đại học.Thầy nghĩ rằng chúng tôi đủ khả năng làm điều đó.Thầy tin tường chúng tôi.
Năm học lớp 5 - năm cuối cấp, 36tuần chưa bao giờ lớp chúng tôi nhất.Thầy không trách.Thầy chỉ nói làm gì nghịch gì cũng đừng quá đáng còn vị thứ không quan trọng với thầy.
Như đã nói lớp tôi là chúa "8".Tám ở mọi lúc mọi nơi và trong tất cả môn học.Tội thầy thật.Thấy luôn bị thầy cô nói về vấn đề này.Trước giờ chưa bao giờ thấy thầy nổi nóng.Có một lần hình như quá nhiều thầy cô méc thầy thầy đã vào la lớp tôi một trận tơi bời,thầy doạ hạ hạnh kiểm chúng tôi.Khi ấy chúng tôi ghét thầy kinh khủng.Nhưng khi nghĩ lại khi mình bị người khác làm phiền mà lỗi là ở người khác thì mình cũng bực mình vậy.Từ đó lớp tôi ngoan hơn ít ....ít chứ không phải là không nói chuyện riêng nữa.
Thấy lo lắng chúng tôi như thầy chính là cha chúng tôi.Hôm nào có bạn nghĩ thầy đều hỏi thăm có khi ọi điện về.Thầy sợ chúng tôi nói dối bỏ học đi chơi.
Khi tôi rớt đội tuyển thật sự,thật sự không dám đi thăm thầy.Không ai nói thầy nhưng thầy biết rõ trong lớp đứa nào đậu gì,đứa nào rớt.......thầy luôn theo dõi tình hình học tập của chúng tôi dù không còn đúng lớp.Điều này lảm tôi yêu thầy hơn bao giờ hết.Tôi vẫn quyết định đi thăm thầy.Thầy không trách gì cả thầy khuyên tôi nên cố gắng nhiều hơn.Tôi biết vì sao thầy nói thế.Thật sự trong cả năm học này chưa có khi nào tôi thực sự cố gắng điều này làm tôi vô cùng ân hận.
Thấy ơi con chỉ muốn nói: Con yêu thầy nhiều lắm!Giờ đây con cũng ngồi trên giảng đường đại học.Con sẽ cố gắng cố gắng hết sức để thực hiện ước mơ của mình.Con hi vọng tết này con sẽ có gì đó làm quà cho thầy có thể là sự nỗ lực cố gắng vươn lên của một con bé mít ướt nhiều chuyện như con.20/11 này con không thể thăm thầy như năm ngoái nhưng con vẫn muốn gửi thầy lời chúc : Chúc thầy luôn hạnh phúc và luôn nhớ lớp con thầy nhé!
Một kỉ niệm thời tiểu học không thể quên được...
Ngày ấy em chỉ là một học sinh bình thường,không nổi trội về học tập cũng như khá"im ắng"trong công tác đội-nhóm.Có lẽ điểm duy nhất mà mọi người chú ý đến em là một thằng bé bị bệnh bẩm sinh,với một bên khuân mặt không được như người bình thường.
Cuộc sống học sinh chầm chậm trôi qua mà không để lại bất cứ ấn tượng nào cho em ngoài việc thường xuyên bị bạn bè trong và ngoài lớp đặt cho những biệt danh"nhạy cảm"dựa trên khiếm khuyết của gương mặt...Có đôi lúc em nghĩ liệu mình có thể tiếp tục đủ nghị lực để học tập khi mà chỉ mới lớp 3 và con đường học vấn thì còn quá dài...Thời gian lại lặng lẽ trôi qua....
Rồi cái ngày ấy cũng đến,em phải vào thành phố để trị bệnh-là công việc thường xuyên vài tháng một lần...Em cũng chỉ âm thầm thu xếp công việc và gửi đơn xin phép nghỉ học tạm thời cho cô...Hôm sau là ngày cuối trước khi em lên đường,vác cặp trên vai mà lòng nặng trĩu,vì em sợ cái cảm giác vào phòng bệnh với đủ thứ kim tiêm và thuốc sát trùng...Đến lớp sớm,vứt vái cặp lên bàn xong gục đầu"ngủ"tiếp^^...
"Cô xin có một thông báo cho lớp mình !"
Thông báo gì đây ta,chắc lại chuyện đội-nhóm,gần 20-11 rồi mà...
-"Ngày mai bạn G sẽ vào thành phố chữa bệnh nên cô hy vọng các em góm chút quà bánh cho bạn đi đường,chúc cho bạn mau khoẻ để về học với các em !!!"
Ngẩn tò te vì thông báo của cô,rồi lại ngơ người nhìn bạn bè quyên góp...dường như đâu đó cảm giác cay xè trên đôi mắt...
-"Em đi đường mạnh khỏe,chúc em sớm khỏi bệnh để về học với các bạn nhe !"
Là con nít chưa suy nghĩ được nhiều như bây giờ nhưng mà em cũng đã cảm thấy một sự thay đổi lớn trong cuộc đời em,lúc bấy giờ em mới nhận ra mình yêu quý cô và các bạn như thế nào...Những biệt danh trêu ghẹo,những lời bông đùa quen thuộc mà bạn bè dành cho mình nghiễm nhiên là một sự quan tâm đặc biệt của những đứa trẻ dành cho nhau...^^
Những giây phút của thời lớp 3 đó đã làm tiền đề để"sinh ra"một thằng nhóc G hoàn toàn mới,em đã rủ bỏ được cái cá tính trầm lắng,bình lặng mà thay vào đó là một thằng nhóc vui vẻ,hoạt bác và hòa đồng...Những năm học tiếp theo của đời học sinh em đã"lột xác"để trở thành 1 học sinh toàn diện hơn cả về học vấn lẫn hoạt động trường lớp.Và mỗi khi nhìn lại mình sau một thời gian học tập nghiêm túc,em lại nhớ đến cô cùng các bạn bè của lớp 3B thân yêu,những gì đã trải qua cùng mọi người là kỉ niệm không bao giờ em quên...Hy vọng mọi người luôn mạnh khỏe và luôn nhớ về nhau,nhớ về một lớp 3 đầy tình thương và đoàn kết...
Không bao giờ tôi quên được kỉ niệm xưa - tôi có một kỉ niệm sâu sắc với thầy Hoàng. Người thầy đã dẫn dắt tôi trên con đường học vấn thứ hai.
Hồi ấy tôi là học sinh nghịch ngợm, ít vâng lời thầy. Chẳng hạn , giờ ra chơi, tôi đem vở bạn này bỏ vào cặp bạn kia. Trong một lần đi xem văn nghệ ở trưòng, tôi đã trót giấu dép của một cô giáo khi cô đã thay giày lên biễu diễn. Nhà trường cấm đốt pháo trong trường(dạo ấy nhà nước chưa cấm pháo) thì trong cặp tôi vào mấy tháng tết lúc nào cũng có đủ các loại pháo. Thỉnh thoảng tôi ném vào chỗ bất ngờ, làm mọi người giật mình. Vì những việc ấy mà tôi thường xuyên phải gặp thầy chủ nhiệm . Thầy luôn nhắc tôi , thậm chí phê bình , nêu tên tôi, gặp cả bố mẹ để lưu ý . Tôi cảm thấy như thầy có thành kiến với tôi, khiến tôi không thoải mái chút nào.
Nhưng một lần lớp tôi được phân công đi trồng cây ở ven một bãi sông, rất xa trường, nơi có dòng nước chảy xiết.Thầy chủ nhiệm nhắc nhở cả lớp: chỉ được xuống bến rửa chân taychứ không được bơi lội giữa dòng nguy hiểm.
Hôm ấy, trồng cây xong tôi xuống bến rửa tay. Nhìn thấy dòng nước chảy tôi đâm ra tò mò. Lúc ấy trời thì nóng, nên tôi tắm ven bờ chắc là không sao, phải thử một cái mới biết được.
nếu ai có xem nhớ bổ sung thêm . Đây chì mới là phần đầu thôi .chuyện kể tiếp nhiều lắm . CHÚC CÁC BẠN THÀNH CÔNG!!!!
1. Mở bài:
- Nam nay là nam học cuối cấp do h/c gia đỡnh em chuyển lên Hoà Bỡnh đến một trường học mới. Sống gi?a thầy bạn mới với bao ngỡ ngàng, xa lạ khiến em càng nhớ đến cô Lan-Cô giáo dạy em nam học lớp 4 tại Hà Tây
- Mỗi nam học dường như chúng em lại dược học một thầy cô giáo mới. Mỗi thầy cô đều để lại trong chúng em nh?ng ấn tượng sâu nặng. Nhưng có lẽ d? lại trong lòng em không thể nào quên được là h/a cô Huế. Cô đã để lại trong em sự cảm phục và nh?ng ấn tượng tuổi thơ, tuổi học trò sự kính trọng và mãi mãi hteo em trong nh?ng chặng đường sau này
- Nam nay tôi đã lên lớp 5 rồi, tôi không còn rụt rè e sợ như nh?ng ngày đầu tiên đến trường. Xong có được như ngày hôm nay là nhờ công dạy bảo của cô Thương. H/a cô luôn trong tâm trí tôi..
Ngày xửa ngày xưa, trái đất tưới thắm hót ca chào mừng một cô giáo tương lai ra đời...Thiên sứ đã giao nhiệm vụ cho cô giáo ấy phải đưa những cô, cậu bé lần lượt lên đò sang bờ bên kia củ kiến thức và đỉng cao của thành đạt.... Đều đặn hằng năm cô giáo ấy lại đón rồi đưa, lại chắp thêm đôi cánh cho mấy đứa nhóc tẹo vừa ngoan vừa dễ thương và hãy còn ngây ngô khờ khạo bay vào trời xanh...
(trích lưu bút)
Thế đấy các bạn ạ...Thầy cô của chúng ta hàng năm đều thầm lặng đưa đò, đưa chúng ta đến đỉnh cao của thành đạt...nhưng có bao giờ khi thành đạt xong chúng ta đã quay lại thăm hỏi thầy cô chưa? Phần lưu bút ở trên là của cô giáo lớp 5 viết cho mình...bạn sẽ không biết được niềm vui của những người thầy, người cô khi thấy học trò mình thành đạt...và bạn sẽ càng không thể biết được cảm giác hạnh phúc của thầy cô khi thấy những chuyến đò đã qua sông rồi nhưng vẫn luôn nhớ đến chuyến đò năm cũ...
Nhiều khi những cử chỉ nhỏ bé của bạn thôi nhưng cũng đủ kết thành vòng hoa tô thắm cho cái nghề cái nghiệp của thầy cô...
20/11 lại sắp đến rồi...năm nay tôi không thể về thăm trường được nhưng vẫn muốn gửi một chút tấm lòng theo gió, theo mây vượt ngàn dặm để gửi đến thầy cô những lời biết ơn trân tình nhất.....
Vượt gió, vượt mây
Vượt ngàn đại dương
Con đến bên Người......những chuyến đò thầm lặng....
"Nhất tự vi sư.. bán tự vi sư.."
Quay tới quay lui, lại một mùa 20/11 nữa về.
Từ giảng đường thênh thang bâng khuâng nhìn lại mái trường xưa... Cuộc đời em là mười hai mùa 20/11, 12 mùa mưa nắng, 12 mùa buồn vui.. còn thầy chỉ là cả đời đưa đò.. thầm lặng..
Em biết khóc, biết cười trước những cảnh đời.. biết đứng lên khi té ngã.. biết nhặt lấy cây gai trên đường để bảo vệ bàn chân những người đi sau.
Em biết thế nào là hy sinh, thế nào là cuộc sống.. biết yêu gia đình và yêu quê hương..
Thầy dạy em biết quý thời gian, trọng chữ tín, biết giữ lòng trong sạch.. để ngẩn cao đầu với bạn bè..
Cuộc đời thầy đưa biết bao nguời qua dòng sông tri thức..
Dòng sông vẫn cứ êm trôi.. tóc thầy bạc đi, mắt thầy nheo lại nhưng vẫn luôn vững tay chèo và hết lòng vì thế hệ trẻ.. bao nhiêu người khách đã sang sông ? bao nhiêu khát vọng đã vào bờ ? bao nhiêu ước mơ thành sự thực.. ? Có mấy ai sang bờ biết ngoái đầu nhìn lại thầy ơi..
Xin dành riêng nơi đây để chúng em nhìn lại dòng sông xưa, nhìn lại thầy, nhìn lại chính bản thân mình. Và gởi tới thầy cô lời biết ơn trân trọng nhất.
Chúc bạn làm bài tốt!
Thầy đồ xưa
2. Thân bài: Tham khảo ( 207 bài van tr-104,105,106 )
- Tả hỡnh dáng:
+ Dáng người: Thon thả hay dỏng cao.
+ Mái tóc : Den dài, xoã ngang vai, ngắn ánh lên sự khoẻ mạnh..
+ Tuổi: Nên ước chừng thôi
+ Khuôn mặt, nụ cười, hàm rang.
+ ánh mắt, cái nhỡn xa thẳm như thấu hiểu tất cả tâm sự của h/s
- Tả tính tỡnh:
+ Giọng nói đầy truyền cảm của cô đã thu hút chúng tôi (Nêu k/n nhớ nhất về giọng đọc, kể chuyện, t/c trò chơi, nhắc nhở các bạn chưa ngoan)
+ Thói quen, sự ân cần dịu dàng uốn nắn chúng tôi
+ Tiết học thú vị nhất của cô
+ Kỉ niệm nhớ nhất của các em với cô
- Nh?ng cảm xúc của bản thân về cô giáo
3. Kết bài: Nh?ng t/c của bản thân, lòng biết ơn, lời hứa
Mẹ em chăm sóc vườn rau
âu chuyện này mình kể về người thầy của mình, các bạn hãy đọc thật châm và từ tốn nhé.
Hôm 20.11, sau khi học xong, chúng mình chỉ có ít phút để có thể nói những lời cảm ơn đến thầy. Các bạn ở lớp làm thơ tặng thầy, có bạn hát và kể chuyện. Thầy cũng đọc thơ tặng cả lớp. Thầy chúc cả lớp học hành tiến tới, rồi thầy cầm cặp ra cửa. Ra đến cửa, thầy dừng lại, thầy quay vào, thầy nói
- à .
Cả lớp hướng théo thầy, thầy đi xuống cuối lớp. Cả lớp nhìn theo thầy. Thầy đi lên đầu lớp. Cả lớp nhìn theo thầy. Thầy dừng lại ở bàn một, thầy đặt cặp lên bàn. Thầy nói:
- Tôi có một câu chuyện nhỏ này tặng cho các bạn.
Thầy trầm ngâm ít phút và thầy nói:
- Câu chuyện của tôi kể về một đứa bé. Một hôm đứa trẻ đang ngồi học, người bà đi qua chỗ cháu bé đang học và bảo đứa bé một điều gì đó. Sau đó đứa bé chạy ra chỗ mẹ và bảo:
- Mẹ ơi. Bà nhà mình già rồi mẹ ạ. Bà lẫn lắm rồi. Bà thấy con ngồi học, con cầm bút để viết. Vậy mà bà bảo con rằng:" Có công mài sắt, có ngày nên kim".
Câu chuyện của thầy đến đây hết rồi. Thầy giáo bảo chúng tôi hãy cố gắng học tập. Thầy nhẹ nhàng bước ra khỏi lớp.
Tôi biết thầy muốn nhắc nhở chúng tôi, cũng như người bà nhắc nhở người cháu, chứ không phải mắt bà kém nhìn cháu cầm bút viết lại tưởng cháu cầm kim để mài xuống bàn đâu.
Tôi rất kính trọng thầy.
Có những lúc ngồi một mình,thơ thẩn nhìn lại pics lớp,cuốn sổ lưu bút
lòng cảm thấy nhức nhối.Nhanh thật 12 năm như một giấc mơ ào một cái đã qua.3 năm 2 thấy chủ nhiệm.Hình như lớp tôi có duyên với thầy hay sao ý.Hai thầy -thầy nào cũng thương và nhớ mặt từng mem lớp tôi.Một phần vì lớp quá ít chỉ có 35 đứa một phần vì "nhất quỷ nhì ma thứ 3 học trò" lớp chúng tôi nghịch ngợm và nói chiện riêng kinh khủng.
Đối với tôi nguời thầy chủ nhiệm năm học lớp 5 khiến tôi nỗ lực và cố gắng học tập nhiều hơn.Thầy không khó chịu nhưng tài nói vào điểm yếu của học sinh thì số 1.Không biết có phải vì quá ấn tượng với khả năng"8" của tôi hay không nên tôi hay được kêu lên bảng nhiều nhất,được thầy "ưu tiên" cho ngồi bản đầu và cũng hay nói tôi nhất.Khó có thể quên giọng Quảng của thầy.Đối với tôi thầy thật đặc biệt.Thầy hiểu tôi như chính mẹ tôi hiểu tôi.Ngày cuối năm,quyển lưu bút truyền tay nhau.....truyền cả cho thầy cô.......ít nhất phải lưu giứ cái gì của năm học cuối này chứ.Thầy tặng tôi chữ kí của thấy cái chữ kí mà trong vở học của tôi hay có vì tôi lười chép bài nên thầy hay kêu lên kiểm tra vở lắm giờ nghĩ lại xấu hổ thật và một câu"dễ cười ,dễ khóc".Không như thầy cô khác,thầy không chúc chúng tôi đậu đại học.Thầy nghĩ rằng chúng tôi đủ khả năng làm điều đó.Thầy tin tường chúng tôi.
Năm học lớp 5 - năm cuối cấp, 36tuần chưa bao giờ lớp chúng tôi nhất.Thầy không trách.Thầy chỉ nói làm gì nghịch gì cũng đừng quá đáng còn vị thứ không quan trọng với thầy.
Như đã nói lớp tôi là chúa "8".Tám ở mọi lúc mọi nơi và trong tất cả môn học.Tội thầy thật.Thấy luôn bị thầy cô nói về vấn đề này.Trước giờ chưa bao giờ thấy thầy nổi nóng.Có một lần hình như quá nhiều thầy cô méc thầy thầy đã vào la lớp tôi một trận tơi bời,thầy doạ hạ hạnh kiểm chúng tôi.Khi ấy chúng tôi ghét thầy kinh khủng.Nhưng khi nghĩ lại khi mình bị người khác làm phiền mà lỗi là ở người khác thì mình cũng bực mình vậy.Từ đó lớp tôi ngoan hơn ít ....ít chứ không phải là không nói chuyện riêng nữa.
Thấy lo lắng chúng tôi như thầy chính là cha chúng tôi.Hôm nào có bạn nghĩ thầy đều hỏi thăm có khi ọi điện về.Thầy sợ chúng tôi nói dối bỏ học đi chơi.
Khi tôi rớt đội tuyển thật sự,thật sự không dám đi thăm thầy.Không ai nói thầy nhưng thầy biết rõ trong lớp đứa nào đậu gì,đứa nào rớt.......thầy luôn theo dõi tình hình học tập của chúng tôi dù không còn đúng lớp.Điều này lảm tôi yêu thầy hơn bao giờ hết.Tôi vẫn quyết định đi thăm thầy.Thầy không trách gì cả thầy khuyên tôi nên cố gắng nhiều hơn.Tôi biết vì sao thầy nói thế.Thật sự trong cả năm học này chưa có khi nào tôi thực sự cố gắng điều này làm tôi vô cùng ân hận.
Thấy ơi con chỉ muốn nói: Con yêu thầy nhiều lắm!Giờ đây con cũng ngồi trên giảng đường đại học.Con sẽ cố gắng cố gắng hết sức để thực hiện ước mơ của mình.Con hi vọng tết này con sẽ có gì đó làm quà cho thầy có thể là sự nỗ lực cố gắng vươn lên của một con bé mít ướt nhiều chuyện như con.20/11 này con không thể thăm thầy như năm ngoái nhưng con vẫn muốn gửi thầy lời chúc : Chúc thầy luôn hạnh phúc và luôn nhớ lớp con thầy nhé!
Một kỉ niệm thời tiểu học không thể quên được...
Ngày ấy em chỉ là một học sinh bình thường,không nổi trội về học tập cũng như khá"im ắng"trong công tác đội-nhóm.Có lẽ điểm duy nhất mà mọi người chú ý đến em là một thằng bé bị bệnh bẩm sinh,với một bên khuân mặt không được như người bình thường.
Cuộc sống học sinh chầm chậm trôi qua mà không để lại bất cứ ấn tượng nào cho em ngoài việc thường xuyên bị bạn bè trong và ngoài lớp đặt cho những biệt danh"nhạy cảm"dựa trên khiếm khuyết của gương mặt...Có đôi lúc em nghĩ liệu mình có thể tiếp tục đủ nghị lực để học tập khi mà chỉ mới lớp 3 và con đường học vấn thì còn quá dài...Thời gian lại lặng lẽ trôi qua....
Rồi cái ngày ấy cũng đến,em phải vào thành phố để trị bệnh-là công việc thường xuyên vài tháng một lần...Em cũng chỉ âm thầm thu xếp công việc và gửi đơn xin phép nghỉ học tạm thời cho cô...Hôm sau là ngày cuối trước khi em lên đường,vác cặp trên vai mà lòng nặng trĩu,vì em sợ cái cảm giác vào phòng bệnh với đủ thứ kim tiêm và thuốc sát trùng...Đến lớp sớm,vứt vái cặp lên bàn xong gục đầu"ngủ"tiếp^^...
"Cô xin có một thông báo cho lớp mình !"
Thông báo gì đây ta,chắc lại chuyện đội-nhóm,gần 20-11 rồi mà...
-"Ngày mai bạn G sẽ vào thành phố chữa bệnh nên cô hy vọng các em góm chút quà bánh cho bạn đi đường,chúc cho bạn mau khoẻ để về học với các em !!!"
Ngẩn tò te vì thông báo của cô,rồi lại ngơ người nhìn bạn bè quyên góp...dường như đâu đó cảm giác cay xè trên đôi mắt...
-"Em đi đường mạnh khỏe,chúc em sớm khỏi bệnh để về học với các bạn nhe !"
Là con nít chưa suy nghĩ được nhiều như bây giờ nhưng mà em cũng đã cảm thấy một sự thay đổi lớn trong cuộc đời em,lúc bấy giờ em mới nhận ra mình yêu quý cô và các bạn như thế nào...Những biệt danh trêu ghẹo,những lời bông đùa quen thuộc mà bạn bè dành cho mình nghiễm nhiên là một sự quan tâm đặc biệt của những đứa trẻ dành cho nhau...^^
Những giây phút của thời lớp 3 đó đã làm tiền đề để"sinh ra"một thằng nhóc G hoàn toàn mới,em đã rủ bỏ được cái cá tính trầm lắng,bình lặng mà thay vào đó là một thằng nhóc vui vẻ,hoạt bác và hòa đồng...Những năm học tiếp theo của đời học sinh em đã"lột xác"để trở thành 1 học sinh toàn diện hơn cả về học vấn lẫn hoạt động trường lớp.Và mỗi khi nhìn lại mình sau một thời gian học tập nghiêm túc,em lại nhớ đến cô cùng các bạn bè của lớp 3B thân yêu,những gì đã trải qua cùng mọi người là kỉ niệm không bao giờ em quên...Hy vọng mọi người luôn mạnh khỏe và luôn nhớ về nhau,nhớ về một lớp 3 đầy tình thương và đoàn kết...
Không bao giờ tôi quên được kỉ niệm xưa - tôi có một kỉ niệm sâu sắc với thầy Hoàng. Người thầy đã dẫn dắt tôi trên con đường học vấn thứ hai.
Hồi ấy tôi là học sinh nghịch ngợm, ít vâng lời thầy. Chẳng hạn , giờ ra chơi, tôi đem vở bạn này bỏ vào cặp bạn kia. Trong một lần đi xem văn nghệ ở trưòng, tôi đã trót giấu dép của một cô giáo khi cô đã thay giày lên biễu diễn. Nhà trường cấm đốt pháo trong trường(dạo ấy nhà nước chưa cấm pháo) thì trong cặp tôi vào mấy tháng tết lúc nào cũng có đủ các loại pháo. Thỉnh thoảng tôi ném vào chỗ bất ngờ, làm mọi người giật mình. Vì những việc ấy mà tôi thường xuyên phải gặp thầy chủ nhiệm . Thầy luôn nhắc tôi , thậm chí phê bình , nêu tên tôi, gặp cả bố mẹ để lưu ý . Tôi cảm thấy như thầy có thành kiến với tôi, khiến tôi không thoải mái chút nào.
Nhưng một lần lớp tôi được phân công đi trồng cây ở ven một bãi sông, rất xa trường, nơi có dòng nước chảy xiết.Thầy chủ nhiệm nhắc nhở cả lớp: chỉ được xuống bến rửa chân taychứ không được bơi lội giữa dòng nguy hiểm.
Hôm ấy, trồng cây xong tôi xuống bến rửa tay. Nhìn thấy dòng nước chảy tôi đâm ra tò mò. Lúc ấy trời thì nóng, nên tôi tắm ven bờ chắc là không sao, phải thử một cái mới biết được.
nếu ai có xem nhớ bổ sung thêm . Đây chì mới là phần đầu thôi .chuyện kể tiếp nhiều lắm . CHÚC CÁC BẠN THÀNH CÔNG!!!!
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Trần Đức Tuấn
Dung lượng: 1,40MB|
Lượt tài: 1
Loại file: ppt
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)