Bài viết số một-văn tự sự và miêu tả

Chia sẻ bởi Thái Thị Thảo | Ngày 11/10/2018 | 24

Chia sẻ tài liệu: Bài viết số một-văn tự sự và miêu tả thuộc Ngữ văn 7

Nội dung tài liệu:

Đề bài: Kể lại nội dung được ghi trong một bài thơ có tính chất tự sự (Đêm nay Bác không ngủ) theo ngôi kể thứ nhất hoặc ngôi thứ ba.
Bài làm:
Trong một đêm không ngủ của Bác Hồ trên đường đi chiến dịch, chính mắt tôi đã thấy tấm lòng yêu thương sâu sắc vô bờ của Bác đối với bộ đội và nhân dân.
Bên bếp lửa tỏa sáng ấm áp. Thức dậy lúc trời đã khuya, tôi hốt hoảng giật mình khi thấy Bác vẫn ngồi bên bếp lửa với một vẻ mặt trầm ngâm, suy tư như đang suy nghĩ một điều gì đó. Ngoài trời mưa vẫn rơi, mái liều tranh xơ xác lạnh lẽo. Ngồi ngắm lại Bác “một người cha già của dân tộc”, “một vị lãnh tụ kính yêu”. Càng nhìn tôi lại càng thương, càng quý Bác hơn nữa. Bác giản dị như một người cha già về với đàn con. Bác mặc bộ quần áo Kaki, mái tóc bạc và đi đôi dép đã sờn màu. Bỗng Bác đứng dậy đi về phía các anh bộ đội. Bác dém chăn cho từng người một, sợ cháu mình giật thột, Bác nhón chân rất khẽ, rất nhẹ nhàng.
Trong lúc đang mơ màng, chập chờn nữa thức nữa tỉnh, tôi thấy bóng Bác cao lồng lộng, cao đến mức cảm thấy như vô tận, làm cho bầu không khí yên tỉnh trở nên ấm áp rất nhiều so với ngọn lửa hồng. Tâm hồn tôi vẫn đầy tình cảm xao xuyến, không kìm nén được, tôi bỗng thầm thì hỏi nhỏ bên tai Bác:
Bác ơi, sao Bác chưa ngủ ?
Bác có thấy lạnh không?
Bác trả lời : (nói với giọng dịu dàng)
Chú cứ việc ngủ ngon. Ngày mai còn phải đi đánh giặc
Nghe lời Bác, tôi nhắm mắt nhưng trong lòng tôi vẫn tràn đầy lòng thấp thỏm, lo âu. Không biết nói gì khác, tôi nằm lo Bác sẽ ốm. Lòng tôi cứ nhiều bận tâm vì Bác vẫn thức hoài.
Chiến dịch còn rất dài, rừng cây cối nhiều dốc lắm ụ, hiểm trở. Nếu đêm nay Bác không ngủ thì ngày mai lấy sức đâu mà đi chứ (Tôi tự nhủ mình)
Chợp mắt được một chút, tôi bỗng thức dậy càng hốt hoảng hơn nữa khi thấy tại nơi đó Bác vẫn ngồi đinh ninh, chòm râu im phăng phắt. Bác như in vào khóm hoa, in lên mặt đất, in lên vầng trăng soi rọi cho các anh chiến sĩ chiến đấu. Tôi vội vàng đòi một mực cho bằng được:
Mời Bác ngủ Bác ơi ! Tròi sắp sáng mất rồi . Bác ơi mời Bác ngủ !
Bác trả lời với giọng cương quyết:
Chú cứ việc ngủ ngon. Ngày mai chuyên tâm mà đi đánh giặc. Tôi thức thì mặc tôi, tôi không thể ngủ được, vì tôi thương đoàn dân công, đêm nay phải ngủ ngoài rừng. Rải lá cây làm chiếu, manh áo phủ làm chăn. Trời thì mưa lâm thâm, làm sao cho khỏi ướt, càng thương càng nóng ruột. Mong cho trời mau sáng.
Vì nổi lo việc nước, thao thức chưa ngủ còn vì lo cho vận mệnh của đất nước trong hoàn cảnh rất khó khăn.
Hiểu được lòng Bác, tôi vui sướng, phấn khởi nên thức luôn cùng Bác
“Đêm nay Bác ngồi đó
Đêm nay Bác không ngủ
Vì môt lẽ thường tình
Bác là HỒ CHÍ MINH”
Bác có thể thức cho đất nước, cho dân tộc, cho thế hệ mai sau, chứ không chỉ thức một đêm cho chiến dịch. Điều đó chỉ có ở lãnh tụ Hồ Chí Minh “nâng niu tất cả chỉ quên mình”.
Tấm lòng yêu thương sâu sắc của Bác đối với bộ đội và nhân dân sẽ không phai mờ và tình cảm yêu mến cảm phục của nhân dân đối với Bác sẽ không tàn phai. Bác sẽ mãi mãi là một tấm gương sáng cho thế hệ sau noi theo.
Thái Thị Thảo

* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...

Người chia sẻ: Thái Thị Thảo
Dung lượng: 32,50KB| Lượt tài: 0
Loại file: doc
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)