Bai viet so 3 lop 6 hot

Chia sẻ bởi Nguyễn Công Quốc | Ngày 12/10/2018 | 44

Chia sẻ tài liệu: Bai viet so 3 lop 6 hot thuộc Tư liệu tham khảo

Nội dung tài liệu:

Bài làm 2:

- Đò ơi! ...
Tôi cất tiếng gọi đò lanh lảnh. Sắp đến quê rồi, chỉ còn cách trở mỗi con sông này. Ngồi đò dập dềnh theo sóng nước, tay khẽ chạm mặt nước lung linh, tôi bỗng cảm thấy nhói đau: cái vết đen trong lòng đã được đánh thức, như ngàn vạn kim đâm chạm vết thương lòng. Một màu bạc thê lương của quá khứ hiện ra. Bàn tay tôi nóng hổi: từng giọt nước mắt tuôn trào. “Chỉ là nước sông thôi mà!”. Quá khứ đã ập đến, nhanh dễ sợ mà cũng buồn thảm dễ sợ.
Hè ấy, tôi đã lên sáu rồi. Cái thời trẻ con nghịch ngợm lắm nên cũng mau quên. Có lẽ thế mà tôi cảm thấy lạ lẫm khi bố cho tôi về quê nội: một màu vàng lạ hoắc. Chỉ riêng nội là tôi nhớ. Vì nội thường ru tôi ngủ, thường kể cổ tích tôi nghe.
- Nội ơi! Đồng lúa hôm nay sao lạ quá! Mọi khi nó xanh rì mà nội!
Ngây thơ, tôi hỏi nội.
- Ngốc quá hà! Lúa chín mà con, không vàng không được! - Nội hóm hỉnh trả lời tôi.
- Lúa ở ngoài trời, không ở trong nồi cơm, thì làm sao chín ạ?
- Trời lấy nắng, trời nấu cho lúa chín nghen con!
Nội và tôi hợp lại, có khi ra cái chợ cũng nên. Hai bà cháu, ai thấy cũng khen là “duyên nhau là duyên ở cái mồm”.
Rồi cái gì đến cũng đã đến: cái ngày định đoạt cuối cùng cũng rạng đông. Không biết là do ma điều quỷ khiến hay sao ấy, tôi giở chứng bướng bỉnh:
- Con muốn ăn cá, muốn ăn cá nội ơi!
- Cá mùa này đắt lắm con ơi!
- Ứ ừ! Cá, cá cơ!
Cả buổi chiều hôm đó, nội bặt vô âm tín nơi nào, chắc là nội dỗi tôi rồi đây! Đã vậy tôi sẽ chơi “chiến tranh lạnh” với nội. Nhưng mãi đến sáu giờ tối vẫn chưa thấy nội về, cả nhà lo sốt vó. Bỗng, mây đen kéo đến, một màu xám xịt phủ kín bầu trời. Tôi chợt nhớ ra, bản tin dự báo thời tiết có thông báo: chiều nay nguy cơ có bão.
- Nội ơi! ...
Tôi hét thật to, to chưa từng nghe thấy, nhưng tôi hét thế nào vẫn không thể thắng được tiếng rít rùng rợn của gió bão...
Người ta khiêng cái nạng phủ một tấm khăn trắng phủ trước nhà nội tôi. Nội, đúng là nội thật rồi. Nội yếu ớt cầm lấy tay tôi, run rẩy nói:
- Bà ... bà sợ cháu dỗi nên ra sông, vớt cho cháu mấy con cá, không ngờ cơ sự lại thế này!
- Cháu có lỗi, cháu có lỗi bà ơi!
- Không, cháu không có lỗi, mãi mãi không có!
Khói hương nghi ngút bay quanh mộ bà: “Bà ơi, cháu đã về rồi đây!”.












Bài làm 1:

Cơn mưa tầm tả vẫn chưa dứt. Ánh nắng yếu ớt từ ông mặt trời dường như không thể nào chọc thủng đám mây mù tháng chín. Trời mưa hay ông mặt trời đang khóc vì ai đó?. Hay đó là gì mà sâu thẳm trong lòng tôi muốn khóc để rồi lại nhớ về cái kỷ niệm ngày 20/9 định mệnh. Ngày mà chú chó nhỏ tên là Ki của tôi ra đi.
Ki đến với tôi khi em còn nhỏ xíu. Mẹ tôi đem về từ nhà ngoại. Chắc có lẽ, ngoại cũng hiểu được rằng đứa cháu gái của ngoại rất yêu thú vật và đang hằng mong ước có một chú cún con. Vậy đấy, em đến với tôi thật bình thường nhưng làm tôi nhớ mãi. Em lúc nào cũng muốn tôi vuốt bộ lông đen sì và mượt mà của mình. Nếu lúc nào tôi bận học bài mà quên âu yếm em thì em sẽ đưa cái đầu nhỏ nhắn của mình vào chân tôi và nũng nịu. Hoặc em sẽ gương đôi mắt trong veo và nhìn tôi với vẻ van lơn. Em còn có hai hàng râu đen nhánh. Mỗi lần vuốt nó tôi lại nói với em:
- Ki ơi là Ki! Em bé hơn chị mà sao em lại có râu trước chị hả em?
Ki chắc không thể nào hiểu được những câu đó nên em chỉ đứng đó cho tôi vuốt. Còn mẹ tôi thì bật cuời với lý do:
Con gái mẹ học lớp ba rồi mà trẻ con đến thế sao?
Ừ! Có lẽ tôi trẻ con thật!
Nhưng không phải lúc nào cũng vậy đâu! Chỉ có khi bên em tôi mới làm vậy. Trẻ con để ôm em vào và cho em liếm. Trẻ
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...

Người chia sẻ: Nguyễn Công Quốc
Dung lượng: 44,00KB| Lượt tài: 0
Loại file: doc
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)