Bài văn hay
Chia sẻ bởi Phạm Viết Hải |
Ngày 12/10/2018 |
46
Chia sẻ tài liệu: Bài văn hay thuộc Tư liệu tham khảo
Nội dung tài liệu:
Đề ra
Về một người thân yêu nhất
Người ta sinh ra có cha có mẹ, có ông bà đầy đủ, có một mái ấm gia đình riêng. Với tôi chỉ có mẹ, gia đình tôi chỉ có tôi và mẹ. Và dĩ nhiên, mẹ là người tôi yêu thương nhất.
Mẹ ơi! 17 năm nay mẹ đã vất vả nuôi con như thế nào? Mẹ còn nhớ không? Mẹ còn nhớ hồi con còn nhỏ, có lẽ lúc đó con mới bốn, năm tuổi, cái tuổi mà để cho một người vất vả như con đủ để nhớ những gì đáng nhớ nhất, mẹ con mình đã sống như thế nào? Riêng con thì không bao giờ quên được.
Từ nhỏ mẹ đã vất vả vì căn bệnh não bẩm sinh. Đã bao lần mẹ đối diện với thần chết, bao lần thần chết đã định đưa mẹ đi. Căn bệnh ấy càng nặng hơn khi mẹ mang thai con đã gần đến ngày sinh nở lại bị bố bỏ rơi. Con còn nghe nói rằng mẹ đã lên cơn ngay khi con mới chào đời… Sinh con ra bệnh tình của mẹ càng nặng, mẹ con mình phải chuyển về bên ngoại sống, hai mẹ con phải sống trong căn nhà tranh của ông ngoại dựng cho, cuộc sống lúc đó quả thật tối tăm mẹ nhỉ? Những lúc trời mưa to, nhà giột làm ướt cả con và mẹ, chỉ còn lại một góc giường không ướt để mẹ con mình trùm chăn, run rấy ngồi cầu trời, khấn phật mong mưa mau tạnh, trời đỡ rét để đi kiếm cái ăn…
Năm con lên lớp một, mẹ không đi làm thuê cho các ông chủ nông trại gần nhà nữa, bởi làm thuê cho họ mẹ con mình ăn không no, ngủ không yên. Những bữa cơm đạm bạc của mẹ con mình đúng chỉ có cơm và rau nấu muối chứ đâu có mỡ, có dầu ăn. Có bữa bắt được con cua, con tép mẹ cũng dành cho con, còn mẹ lại rang muối vừng để trộn vào cơm ăn, có bữa trời mưa, không kiếm được rau mẹ phải lấy nước cơm bỏ muối để ăn với cơm vậy. Chao ôi! Mẹ gầy đến mức không ai gầy bằng.
Năm lớp hai, con đồng ý cho mẹ lên nông trường chè Hạnh Lâm cuốc mướn kiếm tiền. Mới sáu bảy tuối mà con đã phải lủi thủi, tủi thân ở nhà môt mình, không ai chăm sóc, chở che. Những lúc đó nghĩ đến mẹ, con rơi nước mắt mong mỏi mẹ về để được ngồi bên mẹ. Mỗi đêm trời mưa, sấm sét, con nằm ngủ một mình, con sợ, con khóc, con không biết làm gì cả, chỉ biết nhẹ nhàng mở tủ lấy tất cả áo quần của mẹ xếp vây quanh giường, rồi ôm mặt khóc. Không hiểu sao lúc ấy con lại nghĩ rằng sẽ có ông Bụt hiện lên mà nói rằng: Con à, tại sao con khóc? Nghĩ như thế con cảm thấy vui sướng lắm! Nhưng mở mắt, con nào có thấy ông Bụt đâu? Con buồn và giận lắm.
Mấy năm đi học, nhà cách trường hơn ba cây số con thường đi bộ, vì con còn nhỏ nhưng nhà mình cũng đâu có xe đạp mà đi. Thế mà con vẫn cảm thấy vui. Chỉ buồn khi nghĩ mình về nhà với ai? Ai sẽ ra đón mình, đỡ cặp sách cho mình? ? ? Bạn bè thì có cha mẹ đưa đón, về nhà có bánh kẹo, có cơm ngon ăn, còn con đi bộ mãi mới về tới nhà, chẳng thấy ai, chỉ có con cún ra vẫy đuôi chào đón. Con ngồi vuốt ve nó và nhìn về phía trời xa, về dãy rừng xanh phía mặt trời lặn vì nghe nói mẹ làm công ở nơi ấy. Con buồn, nhưng lại nhớ lời mẹ dặn: ở nhà ngoan để mẹ đi kiếm tiền mua gạo cho con ăn học. Lúc đó con mới vào thổi lửa nấu cơm ăn. Những cái khoảng ngày như thế con tủi thân lắm. Nghĩ lại mà thấy rùng mình. Nhưng tất cả như đã qua rồi vì bây giờ con đã biết ở trên kia mẹ đang ngày ngày đổ mồ hôi, nước mắt, vắt cắn, muỗi đốt, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời để kiếm tiền cho con ăn học. Con thương mẹ lắm! Mặc dù mẹ bị bệnh hoạn ốm đau, không được như bao người bình thường khác, có nhiều lúc mẹ cũng làm cho con ức chế, khổ tâm nhưng mẹ ạ, không ai hiểu mẹ bằng con. Bạn bè vô tâm có đứa diễu con là “mẹ mày tính tình không ổn định”, là “thần kinh”… cái đó có, nhưng các bạn có chịu hiểu nguyên nhân vì sao mẹ lại bị bệnh? Họ chỉ biết cái hiện tại còn quá khứ thế nào họ không cần biết và không cần biết đến nguyên nhân. Những lúc đó con vô cùng đau khổ! Vì thế con càng yêu mẹ hơn.
Lớn lên con biết rằng đi đâu mẹ cũng bị người ta lợi dụng sức khỏe để
Về một người thân yêu nhất
Người ta sinh ra có cha có mẹ, có ông bà đầy đủ, có một mái ấm gia đình riêng. Với tôi chỉ có mẹ, gia đình tôi chỉ có tôi và mẹ. Và dĩ nhiên, mẹ là người tôi yêu thương nhất.
Mẹ ơi! 17 năm nay mẹ đã vất vả nuôi con như thế nào? Mẹ còn nhớ không? Mẹ còn nhớ hồi con còn nhỏ, có lẽ lúc đó con mới bốn, năm tuổi, cái tuổi mà để cho một người vất vả như con đủ để nhớ những gì đáng nhớ nhất, mẹ con mình đã sống như thế nào? Riêng con thì không bao giờ quên được.
Từ nhỏ mẹ đã vất vả vì căn bệnh não bẩm sinh. Đã bao lần mẹ đối diện với thần chết, bao lần thần chết đã định đưa mẹ đi. Căn bệnh ấy càng nặng hơn khi mẹ mang thai con đã gần đến ngày sinh nở lại bị bố bỏ rơi. Con còn nghe nói rằng mẹ đã lên cơn ngay khi con mới chào đời… Sinh con ra bệnh tình của mẹ càng nặng, mẹ con mình phải chuyển về bên ngoại sống, hai mẹ con phải sống trong căn nhà tranh của ông ngoại dựng cho, cuộc sống lúc đó quả thật tối tăm mẹ nhỉ? Những lúc trời mưa to, nhà giột làm ướt cả con và mẹ, chỉ còn lại một góc giường không ướt để mẹ con mình trùm chăn, run rấy ngồi cầu trời, khấn phật mong mưa mau tạnh, trời đỡ rét để đi kiếm cái ăn…
Năm con lên lớp một, mẹ không đi làm thuê cho các ông chủ nông trại gần nhà nữa, bởi làm thuê cho họ mẹ con mình ăn không no, ngủ không yên. Những bữa cơm đạm bạc của mẹ con mình đúng chỉ có cơm và rau nấu muối chứ đâu có mỡ, có dầu ăn. Có bữa bắt được con cua, con tép mẹ cũng dành cho con, còn mẹ lại rang muối vừng để trộn vào cơm ăn, có bữa trời mưa, không kiếm được rau mẹ phải lấy nước cơm bỏ muối để ăn với cơm vậy. Chao ôi! Mẹ gầy đến mức không ai gầy bằng.
Năm lớp hai, con đồng ý cho mẹ lên nông trường chè Hạnh Lâm cuốc mướn kiếm tiền. Mới sáu bảy tuối mà con đã phải lủi thủi, tủi thân ở nhà môt mình, không ai chăm sóc, chở che. Những lúc đó nghĩ đến mẹ, con rơi nước mắt mong mỏi mẹ về để được ngồi bên mẹ. Mỗi đêm trời mưa, sấm sét, con nằm ngủ một mình, con sợ, con khóc, con không biết làm gì cả, chỉ biết nhẹ nhàng mở tủ lấy tất cả áo quần của mẹ xếp vây quanh giường, rồi ôm mặt khóc. Không hiểu sao lúc ấy con lại nghĩ rằng sẽ có ông Bụt hiện lên mà nói rằng: Con à, tại sao con khóc? Nghĩ như thế con cảm thấy vui sướng lắm! Nhưng mở mắt, con nào có thấy ông Bụt đâu? Con buồn và giận lắm.
Mấy năm đi học, nhà cách trường hơn ba cây số con thường đi bộ, vì con còn nhỏ nhưng nhà mình cũng đâu có xe đạp mà đi. Thế mà con vẫn cảm thấy vui. Chỉ buồn khi nghĩ mình về nhà với ai? Ai sẽ ra đón mình, đỡ cặp sách cho mình? ? ? Bạn bè thì có cha mẹ đưa đón, về nhà có bánh kẹo, có cơm ngon ăn, còn con đi bộ mãi mới về tới nhà, chẳng thấy ai, chỉ có con cún ra vẫy đuôi chào đón. Con ngồi vuốt ve nó và nhìn về phía trời xa, về dãy rừng xanh phía mặt trời lặn vì nghe nói mẹ làm công ở nơi ấy. Con buồn, nhưng lại nhớ lời mẹ dặn: ở nhà ngoan để mẹ đi kiếm tiền mua gạo cho con ăn học. Lúc đó con mới vào thổi lửa nấu cơm ăn. Những cái khoảng ngày như thế con tủi thân lắm. Nghĩ lại mà thấy rùng mình. Nhưng tất cả như đã qua rồi vì bây giờ con đã biết ở trên kia mẹ đang ngày ngày đổ mồ hôi, nước mắt, vắt cắn, muỗi đốt, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời để kiếm tiền cho con ăn học. Con thương mẹ lắm! Mặc dù mẹ bị bệnh hoạn ốm đau, không được như bao người bình thường khác, có nhiều lúc mẹ cũng làm cho con ức chế, khổ tâm nhưng mẹ ạ, không ai hiểu mẹ bằng con. Bạn bè vô tâm có đứa diễu con là “mẹ mày tính tình không ổn định”, là “thần kinh”… cái đó có, nhưng các bạn có chịu hiểu nguyên nhân vì sao mẹ lại bị bệnh? Họ chỉ biết cái hiện tại còn quá khứ thế nào họ không cần biết và không cần biết đến nguyên nhân. Những lúc đó con vô cùng đau khổ! Vì thế con càng yêu mẹ hơn.
Lớn lên con biết rằng đi đâu mẹ cũng bị người ta lợi dụng sức khỏe để
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Phạm Viết Hải
Dung lượng: 43,50KB|
Lượt tài: 0
Loại file: doc
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)