Xuan Quynh
Chia sẻ bởi Elite Vu |
Ngày 16/10/2018 |
43
Chia sẻ tài liệu: Xuan Quynh thuộc Tư liệu tham khảo
Nội dung tài liệu:
Khổ 5,6: Nỗi nhớ của tình yêu
Sóng là sự sống, trái tim của biển thì nỗi nhớ chính là sức sống của tình yêu. Xuân Quỳnh đã nói về cái điều muôn thuở ấy bằng những vần thơ rất sôi nổi, nồng nàn nhưng cũng vô cùng cảm động “Con sóng…còn thức”
Khổ 5: Lại một lần nữa Xuân Quỳnh đứng trước biển để suy tư về sóng, về tình yêu, nói về em. Hình tượng sóng được lặp đi lặp lại nhiều lần cùng với những cặp sóng tương ứng đối lập nhau: sóng “trên” sóng “dưới” ngày đem, anh em -> Trước hết là tạo nên âm điệu dồn dập dàn trải khi trầm khi bổng vừa mở ra được không gian vừa sâu vừa rồng vừa diễn tả được tình cảm dào dạt, mãnh liệt, nồng nàn của lòng người.
Xuân Quỳnh một lần nữa đã khám phá ra một điều giản dị nhưng nó là chân lí, qui luật. Bất luận là con sóng nào dù chìm dưới đáy đai dương hay nổi trên mặt biển, dù là sóng ngày hay sóng đêm, con sóng nào cũng vỗ bờ nên vì thế mà lòng biển hằng bao giờ vui yên. Với trái tim luôn khao khát tình yêu nên Xuân Quỳnh đã lí giải nó một cách rất hồn nhiên rằng sóng vỗ bờ là vì nó nhớ bờ, và có lẽ vì nó nhớ bờ nên ngày đêm không ngủ được, không nguôi yên. Với nghệ thuật nhân hóa Xuân Quỳnh đã thổi vào sóng tâm trạng của những người đang yêu nên con sóng cũng ào ạt như người đang yêu vậy. Nói cách khác sóng là hóa thân của cái tôi trữ tình Xuân Quỳnh.
Đây là một khổ thơ có kết cấu rất độc đáo, cả bài thơ mỗi khổ chỉ có bốn câu nhưng riêng khổ thơ nói về nỗi nhớ của tình yêu thì được kéo dài liên tục sáu câu. Hai câu cuối đột ngột bị đẩy lên trong khi thơ không phải là không có dụng ý. Có thể nói con sóng tình của nhà thơ dường như không thể dừng lại được nữa nó cũng không kịp chờ sóng nói dùm mà cứ tự mình bộc lộ tràn trề mãnh liệt “Lòng em…thức”
Em nhớ anh_ Xuân Quỳnh bộc bạch, nhớ đến kiệt cùng trời đất -> “Em nhớ anh” là một cách bộc lộ rất chân thành, rất nồng nàn, mãnh liệt, sôi nổi, đầy say mê, chị nói nỗi nhớ của tình yêu một cách rất mạnh bạo_ cái mạnh bạo chỉ có được ở trái tim yêu hết mình, dường như chị yêu bằng tất cả con tim, tấm lòng mình.
Tình yêu của người con gái rõ ràng là còn mãnh liệt hơn cả sóng và đương nhiên nỗi nhớ ấy cũng nồng nàn hơn, da diết hơn, nhớ ngày nhớ đêm, lúc thức cũng như lúc ngủ thậm chí ngay cả trong giấc mơ cũng thao thức vì nhớ và càng trong mơ thì nỗi nhớ cứ thường trực, canh cánh, không lúc nào chịu yên. Hai chữ “còn thức” có nghĩa là bất luận lúc nào cũng thấy anh, cũng nhớ anh và còn là sự trăn trở, sự day dứt của nỗi nhớ tình yêu -> Trong mơ vẫn còn thức để nhớ là một điều nghịch lí nhưng nó lại rất hợp lí để diễn tả tâm trạng của người đang yêu, nỗi nhớ trong tình yêu luôn luôn thường trực. Không chỉ tồn tại lúc người ta thức mà còn len lỏi, thấm sâu cả vào trong giấc mơ, đi sâu vào trong tiềm thức của con người. Nỗi nhớ chế ngự cả thời gian và không gian với Xuân Quỳnh nỗi nhớ mới là sự vĩnh cửu.
Bình: Cách bộc lộ nỗi nhớ của Xuân Quỳnh là cách bộc lộ rất chân thành, mạnh mẽ, nồng nàn, mới mẻ, đầy say mê nó khác với cách nói bóng bẩy trong ca dao cân ca. Cũng là nỗi nhớ nhưng “Nhớ ai ra ngẩng vào ngơ. Nhớ ai ai nhớ bây giờ nhớ ai?” Cách nói này rất trẻ trung, hiện đại, không chỉ mới trong thơ ca mà cả trong cuộc đời.
Khổ 6: Khi người ta nhớ thì người ta sẽ hướng về nhau và nhớ nhiều chắc chắn sẽ làm nên sự thủy chung. Nếu như con sóng nào cũng vỗ bờ thì lòng người con gái cũng như thế “Dẫu…phương”
+ Điệp từ “dẫu” mở đầu cho khồ thơ như một sự khẳng định rất mạnh mẽ, quyết liệt, dữ dội nhưng cũng rất đằm thắm, tha thiết.
+ Từ “dẫu” đứng ở đầu câu khiến cho câu thơ giống như một lời thề thủy chung son sắc.
Hình ảnh thơ quen thuộc nhưng trái chiều nhau, đó là “xuôi”_”ngược” kết hợp với hai hình ảnh đối nghịch nhau “Nam_Bắc” không chỉ gợi lên được cái nhọc nhằn vất vả, biết bao gian nan thử thách của cuộc đời mà còn gợi được sư xa cách nghìn trùng cả về không gian và thời gian. Như vậy, người phụ nữ khi yêu không hề đơn giản, Xuân Quỳnh cũng thế, khi yêu
Sóng là sự sống, trái tim của biển thì nỗi nhớ chính là sức sống của tình yêu. Xuân Quỳnh đã nói về cái điều muôn thuở ấy bằng những vần thơ rất sôi nổi, nồng nàn nhưng cũng vô cùng cảm động “Con sóng…còn thức”
Khổ 5: Lại một lần nữa Xuân Quỳnh đứng trước biển để suy tư về sóng, về tình yêu, nói về em. Hình tượng sóng được lặp đi lặp lại nhiều lần cùng với những cặp sóng tương ứng đối lập nhau: sóng “trên” sóng “dưới” ngày đem, anh em -> Trước hết là tạo nên âm điệu dồn dập dàn trải khi trầm khi bổng vừa mở ra được không gian vừa sâu vừa rồng vừa diễn tả được tình cảm dào dạt, mãnh liệt, nồng nàn của lòng người.
Xuân Quỳnh một lần nữa đã khám phá ra một điều giản dị nhưng nó là chân lí, qui luật. Bất luận là con sóng nào dù chìm dưới đáy đai dương hay nổi trên mặt biển, dù là sóng ngày hay sóng đêm, con sóng nào cũng vỗ bờ nên vì thế mà lòng biển hằng bao giờ vui yên. Với trái tim luôn khao khát tình yêu nên Xuân Quỳnh đã lí giải nó một cách rất hồn nhiên rằng sóng vỗ bờ là vì nó nhớ bờ, và có lẽ vì nó nhớ bờ nên ngày đêm không ngủ được, không nguôi yên. Với nghệ thuật nhân hóa Xuân Quỳnh đã thổi vào sóng tâm trạng của những người đang yêu nên con sóng cũng ào ạt như người đang yêu vậy. Nói cách khác sóng là hóa thân của cái tôi trữ tình Xuân Quỳnh.
Đây là một khổ thơ có kết cấu rất độc đáo, cả bài thơ mỗi khổ chỉ có bốn câu nhưng riêng khổ thơ nói về nỗi nhớ của tình yêu thì được kéo dài liên tục sáu câu. Hai câu cuối đột ngột bị đẩy lên trong khi thơ không phải là không có dụng ý. Có thể nói con sóng tình của nhà thơ dường như không thể dừng lại được nữa nó cũng không kịp chờ sóng nói dùm mà cứ tự mình bộc lộ tràn trề mãnh liệt “Lòng em…thức”
Em nhớ anh_ Xuân Quỳnh bộc bạch, nhớ đến kiệt cùng trời đất -> “Em nhớ anh” là một cách bộc lộ rất chân thành, rất nồng nàn, mãnh liệt, sôi nổi, đầy say mê, chị nói nỗi nhớ của tình yêu một cách rất mạnh bạo_ cái mạnh bạo chỉ có được ở trái tim yêu hết mình, dường như chị yêu bằng tất cả con tim, tấm lòng mình.
Tình yêu của người con gái rõ ràng là còn mãnh liệt hơn cả sóng và đương nhiên nỗi nhớ ấy cũng nồng nàn hơn, da diết hơn, nhớ ngày nhớ đêm, lúc thức cũng như lúc ngủ thậm chí ngay cả trong giấc mơ cũng thao thức vì nhớ và càng trong mơ thì nỗi nhớ cứ thường trực, canh cánh, không lúc nào chịu yên. Hai chữ “còn thức” có nghĩa là bất luận lúc nào cũng thấy anh, cũng nhớ anh và còn là sự trăn trở, sự day dứt của nỗi nhớ tình yêu -> Trong mơ vẫn còn thức để nhớ là một điều nghịch lí nhưng nó lại rất hợp lí để diễn tả tâm trạng của người đang yêu, nỗi nhớ trong tình yêu luôn luôn thường trực. Không chỉ tồn tại lúc người ta thức mà còn len lỏi, thấm sâu cả vào trong giấc mơ, đi sâu vào trong tiềm thức của con người. Nỗi nhớ chế ngự cả thời gian và không gian với Xuân Quỳnh nỗi nhớ mới là sự vĩnh cửu.
Bình: Cách bộc lộ nỗi nhớ của Xuân Quỳnh là cách bộc lộ rất chân thành, mạnh mẽ, nồng nàn, mới mẻ, đầy say mê nó khác với cách nói bóng bẩy trong ca dao cân ca. Cũng là nỗi nhớ nhưng “Nhớ ai ra ngẩng vào ngơ. Nhớ ai ai nhớ bây giờ nhớ ai?” Cách nói này rất trẻ trung, hiện đại, không chỉ mới trong thơ ca mà cả trong cuộc đời.
Khổ 6: Khi người ta nhớ thì người ta sẽ hướng về nhau và nhớ nhiều chắc chắn sẽ làm nên sự thủy chung. Nếu như con sóng nào cũng vỗ bờ thì lòng người con gái cũng như thế “Dẫu…phương”
+ Điệp từ “dẫu” mở đầu cho khồ thơ như một sự khẳng định rất mạnh mẽ, quyết liệt, dữ dội nhưng cũng rất đằm thắm, tha thiết.
+ Từ “dẫu” đứng ở đầu câu khiến cho câu thơ giống như một lời thề thủy chung son sắc.
Hình ảnh thơ quen thuộc nhưng trái chiều nhau, đó là “xuôi”_”ngược” kết hợp với hai hình ảnh đối nghịch nhau “Nam_Bắc” không chỉ gợi lên được cái nhọc nhằn vất vả, biết bao gian nan thử thách của cuộc đời mà còn gợi được sư xa cách nghìn trùng cả về không gian và thời gian. Như vậy, người phụ nữ khi yêu không hề đơn giản, Xuân Quỳnh cũng thế, khi yêu
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Elite Vu
Dung lượng: 401,00KB|
Lượt tài: 1
Loại file: doc
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)