Thường vẫn thế
Chia sẻ bởi Trần Quốc Bình |
Ngày 16/10/2018 |
23
Chia sẻ tài liệu: thường vẫn thế thuộc Lịch sử 9
Nội dung tài liệu:
THƯỜNG VẪN NHƯ THẾ...
Ai mà chẵng có quê hương. Thường thì vẫn thế, khi xa quê hương con người cảm thấy lạc lỏng, bơ vơ. Nỗi nhớ quê bổng cồn cào mỗi độ xuân về tết đến. lòng nao nao về một kỹ niệm thời ấu thơ, Trỉu nặng một lời thề đã đánh rơi trên con đường quê trộn lẩn trong bóng tre và bóng nắng.
Thường thì vẫn thế, người sống ở quê hương chẳng mấy ai nhận ra điều đó. Cuộc sống lam lũ một nắng hai sương lại thôi thúc họ ra đi tìm một chân trời mới. thậm chí, có cã những người nguyền rủa quê hương. Sống ở quê hương nhưng chẵng khác một người xa lạ, vô cảm, vô tri. Vượt qua luỹ tre làng phó mặc cho số phận, mong miễn sao không phải trở lại nơi “chân bùn tay lấm”. Nhưng nào ai cũng như ai, Có người thì long đong lận đận, hổ thẹn chẵng giám trỡ lại quê. Có người ăn nên làm ra vội lột bỏ cái nguồn gốc của mình. Học tiếng nam tiếng bắc, nói giọng tây giọng tàu, đua đòi lối sống vương giã, tân thời. Y như thể quê hương bãn xứ của mình vốn ở chốn thiên đình.
Thường thì vẫn thế, Nơi chôn rau cắt rốn. Nơi có mồ mã ông bà tổ tiên, làm người xa quê buồn buồn tủi tủi. Chạnh lòng, vì thương quê hương nghèo nhưng chan chứa tình làng nghĩa xóm. Tối lữa tắt đèn buồn vui sẻ chia, mộc mạc mà chan chứa tình nhân ái, chân chất như hòn đất nhưng đầy lòng vị tha. Ôi! những điều giãn đơn đó thôi, nhưng đâu có mua được bằng tiền. Thèm lắm, một bát canh cua đồng mát đến tận tâm can. Thèm lắm một quả ớt xanh cay cay trên lưỡi. Và, nhớ ơi là nhớ! nồii cơm gạo tám nhà ai thơm lừng trong khói lam chiều. Ừ, Thời kinh tế thị trường những thứ đó nơi nào trên hành tinh không có. Nhưng ở xứ người sao chẵng bằng quê hương. Có phải, trong dĩa cà dầm tương, trong dĩa rau muống luộc ở xứ người thiếu đi hương đồng gió nội. Thiếu đi vị mặn chát của mồ hôi. Xa quê, nhưng chẵng xa lòng, vẫn một nỗi đau đáu, nước mắt lưng tròng, ngậm ngùi nghẹn đắng khi nghe quê hương bị thiên tai bảo lụt. Bỡi số phận đẫy đưa, nhưng tự sâu trong tâm khảm, vẫn mong sao có cơ hội trỡ lại quê nhà, thắp nén hương thơm ở đình làng để tạ lỗi với quê hương.
Nhưng cũng thường không phải thế, Có biết bao người ở quê hương, Sống vì quê hương chết cũng vì quê hương. “Một tấc không đi một li không dời”. Máu và mồ hôi của họ thấm đẩm trên mỗi luống cày. Quê hương như một phần trong cơ thể của họ, đói cùng đói no cùng no. Tình làng nghĩa xóm thuỷ chung trước sau như một. Chính họ là người đang ngày đêm làm cho quê hương thay da đổi thịt. Nào phải đii đâu xa, họ đang là những người làm giàu ngay trên chính quê hương của họ.
Và lại thường không phải thế, Cũng có những người sống ở quê hương lại chà đạp lên quê hương. Họ tìm cách chia bè chia phái, gây mâu thuẩn giữa bà con lốii xóm, chia rẽ giữa các dòng họ, công kích lẫn nhau để mưu cầu danh lợi. Sống chết mặc ai miễn sao nhà cao cửa rộng. bày mưu tính kế vơ vét của công, của tư. Bán dất bán rừng, bán cã lương tâm nhân phẩm, luồn lót chạy chọt, đè đầu cưỡi cổ bà con lốii xóm như cường hào ác bá ngày xưa...
Ôi! thói đời sao mà lắm nhẽ...Nhưng biết làm sao... Thường thì vẫn thế.
Khai bút xuân kỷ sửu
Trần Quốc Bình
Ai mà chẵng có quê hương. Thường thì vẫn thế, khi xa quê hương con người cảm thấy lạc lỏng, bơ vơ. Nỗi nhớ quê bổng cồn cào mỗi độ xuân về tết đến. lòng nao nao về một kỹ niệm thời ấu thơ, Trỉu nặng một lời thề đã đánh rơi trên con đường quê trộn lẩn trong bóng tre và bóng nắng.
Thường thì vẫn thế, người sống ở quê hương chẳng mấy ai nhận ra điều đó. Cuộc sống lam lũ một nắng hai sương lại thôi thúc họ ra đi tìm một chân trời mới. thậm chí, có cã những người nguyền rủa quê hương. Sống ở quê hương nhưng chẵng khác một người xa lạ, vô cảm, vô tri. Vượt qua luỹ tre làng phó mặc cho số phận, mong miễn sao không phải trở lại nơi “chân bùn tay lấm”. Nhưng nào ai cũng như ai, Có người thì long đong lận đận, hổ thẹn chẵng giám trỡ lại quê. Có người ăn nên làm ra vội lột bỏ cái nguồn gốc của mình. Học tiếng nam tiếng bắc, nói giọng tây giọng tàu, đua đòi lối sống vương giã, tân thời. Y như thể quê hương bãn xứ của mình vốn ở chốn thiên đình.
Thường thì vẫn thế, Nơi chôn rau cắt rốn. Nơi có mồ mã ông bà tổ tiên, làm người xa quê buồn buồn tủi tủi. Chạnh lòng, vì thương quê hương nghèo nhưng chan chứa tình làng nghĩa xóm. Tối lữa tắt đèn buồn vui sẻ chia, mộc mạc mà chan chứa tình nhân ái, chân chất như hòn đất nhưng đầy lòng vị tha. Ôi! những điều giãn đơn đó thôi, nhưng đâu có mua được bằng tiền. Thèm lắm, một bát canh cua đồng mát đến tận tâm can. Thèm lắm một quả ớt xanh cay cay trên lưỡi. Và, nhớ ơi là nhớ! nồii cơm gạo tám nhà ai thơm lừng trong khói lam chiều. Ừ, Thời kinh tế thị trường những thứ đó nơi nào trên hành tinh không có. Nhưng ở xứ người sao chẵng bằng quê hương. Có phải, trong dĩa cà dầm tương, trong dĩa rau muống luộc ở xứ người thiếu đi hương đồng gió nội. Thiếu đi vị mặn chát của mồ hôi. Xa quê, nhưng chẵng xa lòng, vẫn một nỗi đau đáu, nước mắt lưng tròng, ngậm ngùi nghẹn đắng khi nghe quê hương bị thiên tai bảo lụt. Bỡi số phận đẫy đưa, nhưng tự sâu trong tâm khảm, vẫn mong sao có cơ hội trỡ lại quê nhà, thắp nén hương thơm ở đình làng để tạ lỗi với quê hương.
Nhưng cũng thường không phải thế, Có biết bao người ở quê hương, Sống vì quê hương chết cũng vì quê hương. “Một tấc không đi một li không dời”. Máu và mồ hôi của họ thấm đẩm trên mỗi luống cày. Quê hương như một phần trong cơ thể của họ, đói cùng đói no cùng no. Tình làng nghĩa xóm thuỷ chung trước sau như một. Chính họ là người đang ngày đêm làm cho quê hương thay da đổi thịt. Nào phải đii đâu xa, họ đang là những người làm giàu ngay trên chính quê hương của họ.
Và lại thường không phải thế, Cũng có những người sống ở quê hương lại chà đạp lên quê hương. Họ tìm cách chia bè chia phái, gây mâu thuẩn giữa bà con lốii xóm, chia rẽ giữa các dòng họ, công kích lẫn nhau để mưu cầu danh lợi. Sống chết mặc ai miễn sao nhà cao cửa rộng. bày mưu tính kế vơ vét của công, của tư. Bán dất bán rừng, bán cã lương tâm nhân phẩm, luồn lót chạy chọt, đè đầu cưỡi cổ bà con lốii xóm như cường hào ác bá ngày xưa...
Ôi! thói đời sao mà lắm nhẽ...Nhưng biết làm sao... Thường thì vẫn thế.
Khai bút xuân kỷ sửu
Trần Quốc Bình
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Trần Quốc Bình
Dung lượng: 7,11KB|
Lượt tài: 0
Loại file: rar
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)