Tho viet tang me
Chia sẻ bởi Trần Văn Ngọc |
Ngày 12/10/2018 |
35
Chia sẻ tài liệu: tho viet tang me thuộc Ngữ văn 9
Nội dung tài liệu:
Thơ viết tặng mẹ.
( Viết tặng mẹ nhân ngày quốc tế phụ nữ - 8/03 ).
Đã lâu lắm rồi con chẳng làm thơ
Những bộn bề toan lo cuộc sống
Nào chồng nào con , việc nước việc nhà
Đứa con gái ngày nào mẹ tiễn sang sông
Giờ đã ngoài ba mươi có lẽ
Ngoảnh lại nhìn hành trình cuộc sống
Thấy chạnh buồn thương mẹ biết bao nhiêu
Thủa thiếu thời thấy mẹ lo âu vất vả
Con lại mỉm cười con sẽ bù đắp lại phía tương lai…
Ngày nay
Thấy đồng nghiệp cùng cơ quan có bộ váy đắt tiền
Ngồi chiếc xe hơi sang trọng
Con lại ước thầm và mong mỏi
Ngày lại ngày,
Cuộc sống con cũng đủ đầy hơn
Có xe tốt đi áo quần sang trọng
Con quên bẵng một điều
Lời đã hứa trong tuổi thơ bé bỏng.
Ngày lại ngày,
Mẹ vẫn thế
Áo nâu bạc màu, đôi dép thô sơ
Ba mươi năm có lẽ - mẹ già đi nhiều quá
Phút chạnh lòng - con quá vô tâm.
Người viết: Trần thị bảo ngọc.
Giáo viên trương thcs sơn kim
Hương sơn – Hà tĩnh.
Nếu một ngày con không có mẹ ...……
Nếu một ngày con không còn có mẹ. Sẽ chẳng biết về đâu sau những bộn bề. Cuộc sống vốn bao điều toan lo xuôi ngược. Tất bật kiếm tìm, tất bật xoay xở. Tiền bạc có nhiều nhưng nhưng sao vẫn thấy cô đơn. Chỉ đến khi được sà vào lòng mẹ, Nghe những lời âu yếm, được bàn tay thô ráp vuốt lên mái đầu mới thấy lòng mình ấm lại.
Nếu một ngày không có mẹ.Sau mỗi lần về lại căn nhà xưa. Thấy trống vắng vô cùng, biết tìm dâu hình dáng mẹ bao dung. Sau những lần chúng con vụng dại, mẹ mỉm cười – nụ cười độ lượng theo suốt cuộc đời con.
Nếu một ngày con không còn có mẹ.Chỉ một tiếng gọi thôi cũng xót mãi tận đáy lòng. Con về đến nhà , căn nhà trống trải hoang sơ.Có lẽ vì thiếu bàn tay mẹ , bàn ghế tủ giường bụi phủ trắng xoá.
Nếu một ngày không có mẹ. Cuộc sống của con không chạm đến diều kì diệu của cuộc đời.
Con xin mẹ hãy là chân lý, là ngọn nến hồng soi toả bước con đi, là hạnh phúc trong cuộc sống đủ đầy là mẹ thôi giản đơn và kì diệu. Để suốt cuộc đời con có mẹ bên con.
. Người viết: Trần thị bảo ngọc.
Giáo viên trương thcs sơn kim
Hương sơn – Hà tĩnh.
Mẹ tôi là thương binh người có những năm tháng tham gia thanh niên xung phong hoả tuyến. Đối chọi với bao khắc nghiệt của chiến trường người vượt qua mưa bom bão đạn để trở về xây dựng cuộc sống gia đình với bố tôi. Mẹ sinh ra chúng tôi trong niềm hạnh phúc trọn vẹn của người được làm mẹ khi đã ngoài ba mươi tuổi.
Chúng tôi khôn lớn khoẻ mạnh khôi ngô mang trong mình là những niềm tự hào và kì vọng của mẹ.Dẹp hết bao bệnh tật, thương tích của chiến tranh, mẹ làm việc hết mình chờ ngày chúng tôi trưởng thành gánh vác việc gia dình thay bố mẹ.
Chúng tôi lớn lên dẫu cũng chẳng thành đạt gì lắm ở ngoài xã hội nhưng trong mắt mẹ chúng tôi là những thiên thần. Thế nhưng trò đùa con tạo trớ trêu, mẹ tôi chưa được hưởng hạnh phúc mà chúng tôi đền đáp thì người đã mắc bệnh ung thư. Căn bệnh quái ác đó dường như không từ một ai cả. Mẹ tôi đã chống chọi được mười năm , bao nhiêu mũi thuốc hoá chất mẹ tôi đều gồng mình chịu đựng.
Mẹ vượt qua những đau đớn về thể xác để đánh đổi lai cho chúng tôi cuộc sống tinh thần vui vẻ vì có mẹ ở bên.
Nhưng rồi thời gian trôi đi căn bệnh ung thư vú ngày xưa nay đã di căn trở thành bệnh ung thư phổi. để đánh đổi niềm vui cho chúng tôi mẹ lại tiếp tục hoá trị liệu bằng hoá chất tại bệnh viện k ở . Hơn một năm trời theo tàu xe cơm hàng cháo chợ mẹ điều trị bệnh tật và ra viện. được hai tháng mẹ sống trong niềm tin, hy vọng về bệnh tật đã khỏi thề nhưng niềm vui chưa kịp tròn thì nỗi buồn lại đến tháng thứ ba đi kiểm tra mẹ phát hiện mình lại bị di căn vào tuỵ , rồi hàng đem mẹ nhức mỏi toàn thân đó là dấu hiệu cho căn bệnh quái ác đã di căn vào xương. Phẩm chất kiên cương dũng
( Viết tặng mẹ nhân ngày quốc tế phụ nữ - 8/03 ).
Đã lâu lắm rồi con chẳng làm thơ
Những bộn bề toan lo cuộc sống
Nào chồng nào con , việc nước việc nhà
Đứa con gái ngày nào mẹ tiễn sang sông
Giờ đã ngoài ba mươi có lẽ
Ngoảnh lại nhìn hành trình cuộc sống
Thấy chạnh buồn thương mẹ biết bao nhiêu
Thủa thiếu thời thấy mẹ lo âu vất vả
Con lại mỉm cười con sẽ bù đắp lại phía tương lai…
Ngày nay
Thấy đồng nghiệp cùng cơ quan có bộ váy đắt tiền
Ngồi chiếc xe hơi sang trọng
Con lại ước thầm và mong mỏi
Ngày lại ngày,
Cuộc sống con cũng đủ đầy hơn
Có xe tốt đi áo quần sang trọng
Con quên bẵng một điều
Lời đã hứa trong tuổi thơ bé bỏng.
Ngày lại ngày,
Mẹ vẫn thế
Áo nâu bạc màu, đôi dép thô sơ
Ba mươi năm có lẽ - mẹ già đi nhiều quá
Phút chạnh lòng - con quá vô tâm.
Người viết: Trần thị bảo ngọc.
Giáo viên trương thcs sơn kim
Hương sơn – Hà tĩnh.
Nếu một ngày con không có mẹ ...……
Nếu một ngày con không còn có mẹ. Sẽ chẳng biết về đâu sau những bộn bề. Cuộc sống vốn bao điều toan lo xuôi ngược. Tất bật kiếm tìm, tất bật xoay xở. Tiền bạc có nhiều nhưng nhưng sao vẫn thấy cô đơn. Chỉ đến khi được sà vào lòng mẹ, Nghe những lời âu yếm, được bàn tay thô ráp vuốt lên mái đầu mới thấy lòng mình ấm lại.
Nếu một ngày không có mẹ.Sau mỗi lần về lại căn nhà xưa. Thấy trống vắng vô cùng, biết tìm dâu hình dáng mẹ bao dung. Sau những lần chúng con vụng dại, mẹ mỉm cười – nụ cười độ lượng theo suốt cuộc đời con.
Nếu một ngày con không còn có mẹ.Chỉ một tiếng gọi thôi cũng xót mãi tận đáy lòng. Con về đến nhà , căn nhà trống trải hoang sơ.Có lẽ vì thiếu bàn tay mẹ , bàn ghế tủ giường bụi phủ trắng xoá.
Nếu một ngày không có mẹ. Cuộc sống của con không chạm đến diều kì diệu của cuộc đời.
Con xin mẹ hãy là chân lý, là ngọn nến hồng soi toả bước con đi, là hạnh phúc trong cuộc sống đủ đầy là mẹ thôi giản đơn và kì diệu. Để suốt cuộc đời con có mẹ bên con.
. Người viết: Trần thị bảo ngọc.
Giáo viên trương thcs sơn kim
Hương sơn – Hà tĩnh.
Mẹ tôi là thương binh người có những năm tháng tham gia thanh niên xung phong hoả tuyến. Đối chọi với bao khắc nghiệt của chiến trường người vượt qua mưa bom bão đạn để trở về xây dựng cuộc sống gia đình với bố tôi. Mẹ sinh ra chúng tôi trong niềm hạnh phúc trọn vẹn của người được làm mẹ khi đã ngoài ba mươi tuổi.
Chúng tôi khôn lớn khoẻ mạnh khôi ngô mang trong mình là những niềm tự hào và kì vọng của mẹ.Dẹp hết bao bệnh tật, thương tích của chiến tranh, mẹ làm việc hết mình chờ ngày chúng tôi trưởng thành gánh vác việc gia dình thay bố mẹ.
Chúng tôi lớn lên dẫu cũng chẳng thành đạt gì lắm ở ngoài xã hội nhưng trong mắt mẹ chúng tôi là những thiên thần. Thế nhưng trò đùa con tạo trớ trêu, mẹ tôi chưa được hưởng hạnh phúc mà chúng tôi đền đáp thì người đã mắc bệnh ung thư. Căn bệnh quái ác đó dường như không từ một ai cả. Mẹ tôi đã chống chọi được mười năm , bao nhiêu mũi thuốc hoá chất mẹ tôi đều gồng mình chịu đựng.
Mẹ vượt qua những đau đớn về thể xác để đánh đổi lai cho chúng tôi cuộc sống tinh thần vui vẻ vì có mẹ ở bên.
Nhưng rồi thời gian trôi đi căn bệnh ung thư vú ngày xưa nay đã di căn trở thành bệnh ung thư phổi. để đánh đổi niềm vui cho chúng tôi mẹ lại tiếp tục hoá trị liệu bằng hoá chất tại bệnh viện k ở . Hơn một năm trời theo tàu xe cơm hàng cháo chợ mẹ điều trị bệnh tật và ra viện. được hai tháng mẹ sống trong niềm tin, hy vọng về bệnh tật đã khỏi thề nhưng niềm vui chưa kịp tròn thì nỗi buồn lại đến tháng thứ ba đi kiểm tra mẹ phát hiện mình lại bị di căn vào tuỵ , rồi hàng đem mẹ nhức mỏi toàn thân đó là dấu hiệu cho căn bệnh quái ác đã di căn vào xương. Phẩm chất kiên cương dũng
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Trần Văn Ngọc
Dung lượng: 33,00KB|
Lượt tài: 0
Loại file: doc
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)