Thơ tình (Nhiều tá giả)
Chia sẻ bởi Phạm Thị Hương Lan |
Ngày 08/05/2019 |
27
Chia sẻ tài liệu: Thơ tình (Nhiều tá giả) thuộc Ngữ văn 9
Nội dung tài liệu:
cho những bài thơ tình
Thay lời tựa
mà tôi yêu thích
Tình yêu không xa lạ đối với mỗi người. Xét cho cùng thì người ta sinh ra là để yêu nhau. "Làm sao sống được nếu không có tình yêu?". Không có tình yêu là một thiệt thòi. Người nào không yêu ai và dĩ nhiên cũng chẳng được ai yêu là một điều bất hạnh..
Dù có thế nào chăng nữa tình yêu vẫn là một chất men hướng chúng ta đến với cuộc sống sôi nổi và người hơn. Dù ở thời gian nào, hoàn cảnh nào, tình yêu vẫn có trăm ngàn vẻ, đều có ánh sáng, nỗi buồn; hạnh phúc và hương vị riêng.
Tình yêu là nguồn tình cảm không thể thiếu ở mỗi người. Tình yêu cũng là nguồn cảm hứng vô tận và tươi mới cho thơ ca. Từ xưa tới nay, các nhà thơ đều dành cho đề tài này một vị trí xứng đáng. Nếu như mỗi nhà thơ cả cuộc đời mình đã sáng tạo được một bông hoa nhỏ, thì thơ tình chính là mật hoa dâng hiến cho đời.
Bằng chính cuộc sống bản thân, bằng những trải nghiệm có khi cay đắng nhọc nhằn, bằng tượng phong phú, các nhà thơ đã đưa qua "bể lọc tâm hồn" của mình, tạo nên những xúc động tinh tế và mạnh mẽ cho người đọc.
Theo: Mã Giang Lân - Đinh Thái Hương (100 bài thơ tình chọn lọc)
Nhà xuất bản GD- 1993
Các bạn có thể nhận ra ở đây những biến thái của tình yêu, nhiều cung bậc tình cảm, nhiều tình huống phức tạp của "vũ trụ tình":
Có chứa chan hy vọng, có da diết say mê, có "vội vàng""dục giã", có trắc trở đơn phương, có gần gũi và xa cách, có bền chặt và dang dở, có tình yêu thời trẻ và tình yêu muộn màng, có tình yêu dữ dội và tình yêu dịu êm, có tình cảm thời khói lửa và tình cảm lúc thanh bình... Nhưng tất cả đều yêu hết lòng ...
Theo Mã Quang Lân và Đinh Thái Hương
Baøi thô
khoâng theå ñaët teân
Biết trái tim chẳng có tội gì đâu
Khi anh không thể yêu em hơn nữa
Biết chuyện chúng mình rồi sẽ thành tan vỡ
Vẫn bất ngờ, vẫn tiếc nuối, ngẩn ngơ...
Chẳng muốn tin đâu anh đã dối lừa
Tình yêu cả tin em trao anh nồng cháy
Chẳng muốn tiếc về thời nông nổi ấy
Em bồi hồi, em vội vã, em yêu....
Hãy tha thứ nghe anh có biết bao điều
Em không thể và chúng mình... Không thể
Sao hôm, sao mai cách xa đến thế
Câu thơ này có tới được cùng anh?...
Có ích gì đâu biển cứ mãi biếc xanh
Em mãi mãi yêu anh một tình yêu... Không thể
Nắng quái chiều đang tìm về chốn ngủ
Em bé nhỏ tội tình biết trú ngụ vào đâu...
Tự hát
Xuân Quỳnh
Chẳng dại gì em ước nó bằng vàng
Trái tim em anh đã từng biết đấy
Anh là người coi thường của cải
Nên nếu cần anh bán nó đi ngay.
Em cũng không mong nó giống mặt trời
Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống
Lại mình anh với đêm dài câm lặng
Mà lòng anh xa cách với lòng em.
Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Biết làm sống những hồng cầu đã chết
Biết lấy lại những gì đã mất
Biết rút gần khoảng cách yêu tin.
Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Biết khát khao những điều anh mơ ước
Biết xúc động qua nhiều nhận thức
Biết yêu anh và biết được anh yêu
Mùa thu nay sao bão mưa nhiều
Những cửa sổ con tàu chẳng đóng
Dải đồng hoang và đại ngàn tối sẫm
Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng xanh
Em lo âu trước xa tắp đường mình
Trái tim đập những điều không thể nói
Trái tim đập cồn cào cơn đói
Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn...
Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Là máu thịt đời thường ai chẳng có
Vẫn ngừng đập khi cuộc đời không còn nữa
Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi.
Trăng
Khuyết
Sao anh lại ngỏ lời
Vào một đêm trăng khuyết
Bởi tình yêu tha thiết
Biết tròn trước đêm rằm
Em vui lúc trăng tròn
Chạnh lòng khi trăng khuyết
Anh ơi anh có biết
Trăng hay tình lứa đôi?
Sao anh vội ngỏ lời
Vào một đêm trăng khuyết
Để bây giờ thầm tiếc
Vầng trăng kia chưa tròn!
Vườn
Xưa
Tế Hanh
Mảnh vườn xưa cây mỗi ngày một xanh
Bà mẹ già tóc mỗi ngày một bạc
Hai ta ở hai đầu công tác
Có bao giờ cùng trở lại vườn xưa?
Hai ta như ngày nắng tránh ngày mưa
Như mặt trăng mặt trời cách trở
Như sao hôm sao mai không cùng ở
Có bao giờ cùng trở lại vườn xưa?
Hai ta như sen mùa hạ cúc màu thu
Như tháng mười hồng tháng tám nhãn
Em theo chim em đi vầ tháng tám
Anh cũng theo chim cùng với tháng ba qua.
Một ngày xuân em trở lại nhà
Nghe mẹ nói anh có về hái ổi
Em nhìn lên vòm cây gió thổi
Lá như môi thầm thĩ gọi anh về.
Lần sau anh trở lại một ngày hè
Nghe mẹ nói em có về bên giếng giặt
Anh nhìn giếng giếng sâu trong vắt
Nước như gương soi lẻ bóng hình anh
Mảnh vườn xưa cây mỗi ngày một xanh
Bà mẹ già tóc mỗi ngày mỗi bạc
Hai ta ở hai đầu công tác
Có bao giờ cùng trở lại vườn xưa?
Thay lời tựa
mà tôi yêu thích
Tình yêu không xa lạ đối với mỗi người. Xét cho cùng thì người ta sinh ra là để yêu nhau. "Làm sao sống được nếu không có tình yêu?". Không có tình yêu là một thiệt thòi. Người nào không yêu ai và dĩ nhiên cũng chẳng được ai yêu là một điều bất hạnh..
Dù có thế nào chăng nữa tình yêu vẫn là một chất men hướng chúng ta đến với cuộc sống sôi nổi và người hơn. Dù ở thời gian nào, hoàn cảnh nào, tình yêu vẫn có trăm ngàn vẻ, đều có ánh sáng, nỗi buồn; hạnh phúc và hương vị riêng.
Tình yêu là nguồn tình cảm không thể thiếu ở mỗi người. Tình yêu cũng là nguồn cảm hứng vô tận và tươi mới cho thơ ca. Từ xưa tới nay, các nhà thơ đều dành cho đề tài này một vị trí xứng đáng. Nếu như mỗi nhà thơ cả cuộc đời mình đã sáng tạo được một bông hoa nhỏ, thì thơ tình chính là mật hoa dâng hiến cho đời.
Bằng chính cuộc sống bản thân, bằng những trải nghiệm có khi cay đắng nhọc nhằn, bằng tượng phong phú, các nhà thơ đã đưa qua "bể lọc tâm hồn" của mình, tạo nên những xúc động tinh tế và mạnh mẽ cho người đọc.
Theo: Mã Giang Lân - Đinh Thái Hương (100 bài thơ tình chọn lọc)
Nhà xuất bản GD- 1993
Các bạn có thể nhận ra ở đây những biến thái của tình yêu, nhiều cung bậc tình cảm, nhiều tình huống phức tạp của "vũ trụ tình":
Có chứa chan hy vọng, có da diết say mê, có "vội vàng""dục giã", có trắc trở đơn phương, có gần gũi và xa cách, có bền chặt và dang dở, có tình yêu thời trẻ và tình yêu muộn màng, có tình yêu dữ dội và tình yêu dịu êm, có tình cảm thời khói lửa và tình cảm lúc thanh bình... Nhưng tất cả đều yêu hết lòng ...
Theo Mã Quang Lân và Đinh Thái Hương
Baøi thô
khoâng theå ñaët teân
Biết trái tim chẳng có tội gì đâu
Khi anh không thể yêu em hơn nữa
Biết chuyện chúng mình rồi sẽ thành tan vỡ
Vẫn bất ngờ, vẫn tiếc nuối, ngẩn ngơ...
Chẳng muốn tin đâu anh đã dối lừa
Tình yêu cả tin em trao anh nồng cháy
Chẳng muốn tiếc về thời nông nổi ấy
Em bồi hồi, em vội vã, em yêu....
Hãy tha thứ nghe anh có biết bao điều
Em không thể và chúng mình... Không thể
Sao hôm, sao mai cách xa đến thế
Câu thơ này có tới được cùng anh?...
Có ích gì đâu biển cứ mãi biếc xanh
Em mãi mãi yêu anh một tình yêu... Không thể
Nắng quái chiều đang tìm về chốn ngủ
Em bé nhỏ tội tình biết trú ngụ vào đâu...
Tự hát
Xuân Quỳnh
Chẳng dại gì em ước nó bằng vàng
Trái tim em anh đã từng biết đấy
Anh là người coi thường của cải
Nên nếu cần anh bán nó đi ngay.
Em cũng không mong nó giống mặt trời
Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống
Lại mình anh với đêm dài câm lặng
Mà lòng anh xa cách với lòng em.
Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Biết làm sống những hồng cầu đã chết
Biết lấy lại những gì đã mất
Biết rút gần khoảng cách yêu tin.
Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Biết khát khao những điều anh mơ ước
Biết xúc động qua nhiều nhận thức
Biết yêu anh và biết được anh yêu
Mùa thu nay sao bão mưa nhiều
Những cửa sổ con tàu chẳng đóng
Dải đồng hoang và đại ngàn tối sẫm
Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng xanh
Em lo âu trước xa tắp đường mình
Trái tim đập những điều không thể nói
Trái tim đập cồn cào cơn đói
Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn...
Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Là máu thịt đời thường ai chẳng có
Vẫn ngừng đập khi cuộc đời không còn nữa
Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi.
Trăng
Khuyết
Sao anh lại ngỏ lời
Vào một đêm trăng khuyết
Bởi tình yêu tha thiết
Biết tròn trước đêm rằm
Em vui lúc trăng tròn
Chạnh lòng khi trăng khuyết
Anh ơi anh có biết
Trăng hay tình lứa đôi?
Sao anh vội ngỏ lời
Vào một đêm trăng khuyết
Để bây giờ thầm tiếc
Vầng trăng kia chưa tròn!
Vườn
Xưa
Tế Hanh
Mảnh vườn xưa cây mỗi ngày một xanh
Bà mẹ già tóc mỗi ngày một bạc
Hai ta ở hai đầu công tác
Có bao giờ cùng trở lại vườn xưa?
Hai ta như ngày nắng tránh ngày mưa
Như mặt trăng mặt trời cách trở
Như sao hôm sao mai không cùng ở
Có bao giờ cùng trở lại vườn xưa?
Hai ta như sen mùa hạ cúc màu thu
Như tháng mười hồng tháng tám nhãn
Em theo chim em đi vầ tháng tám
Anh cũng theo chim cùng với tháng ba qua.
Một ngày xuân em trở lại nhà
Nghe mẹ nói anh có về hái ổi
Em nhìn lên vòm cây gió thổi
Lá như môi thầm thĩ gọi anh về.
Lần sau anh trở lại một ngày hè
Nghe mẹ nói em có về bên giếng giặt
Anh nhìn giếng giếng sâu trong vắt
Nước như gương soi lẻ bóng hình anh
Mảnh vườn xưa cây mỗi ngày một xanh
Bà mẹ già tóc mỗi ngày mỗi bạc
Hai ta ở hai đầu công tác
Có bao giờ cùng trở lại vườn xưa?
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Phạm Thị Hương Lan
Dung lượng: |
Lượt tài: 1
Loại file:
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)