Nguoi lai do
Chia sẻ bởi Nguyễn Thị Thân |
Ngày 16/10/2018 |
23
Chia sẻ tài liệu: nguoi lai do thuộc Lịch sử 9
Nội dung tài liệu:
Người lái đò
Người xưa đã có câu: “Không thầy đố mày làm nên”. Nếu không có thầy- cô dạy dỗ chúng ta biết cách làm người và cho chúng ta kiến thức để ta vững bước vào tương lai. Bởi thế thầy- cô chính là những người lái đò đưa những học sinh bé nhỏ, non nớt qua dòng sông lớn của cuộc đời.
Là học sinh, tôi cũng có những kỉ niệm không bao giờ qu tôi ên về những năm tháng học trò đầy mộng mơ. sao tôi có thể quên được những ngày đầu tôi tới lớp, cô đã vỗ về tôi như ôi thế nào!Buổi đầu tôi đã khóc thét lên khi mẹ về, cô đến cầm tay tôi, bàn tay ấm áp của cô đã làm tôi hết run và bước vào lớp học. Tuy tôi học khá, nhưng phải nói chữ tôi viết xấu kinh khủng, cô giáo nào cũng bảo hết thuốc chữa . Nhưng cô thì không , cô cầm tay tôi uốn cho tôi từng nét chữ, tôi vẫn nhớ cô từng nét chữ , tôi vẫn nhớ cô từng nói: Nét chữ là nết người’’từ đó tôi đã quyết tâm viết chữ thật đẹp thế rồi lần đầu tiên trong đời tôi đã được điểm mười môn chính tả.
Tôi lên cấp hai, thầy Toản là giáo viên chủ nhiệm suốt ba năm học , thầy là một giáo viên trẻ, nhiệt huyết với trái tim yêu thương học trò. Nhiều lúc chúng tôi đã làm thầy bực mình vì những trò nghịch ngợm tai quái. nhưng bạn ạ, ngày 20/11 năm ngoái học sinh của thầy ngày nào đã lên lớp 9.chúng tôi đi chúc tết các thầy cô, chẳng hiểu sao món quà chúng tôi dày công chuẩn bị cho thầy lại biến mất.Tuy món quà đó không có giá trị về vật chất nhưng nó chứa đựng tình cảm của cả lớp.Kết quả là chúng tôi tới thăm thày không có hoa mà chỉ có tấm lòng. Thầy lúc nào cũng thân thiết với chúng tôi thế đấy, ngay cả trong cách xưng hô vì thầy luôn coi mỗi thành viên trong lớp 9A1 là người thân của thầy. Tìh cảm thầy trò trong ba năm không phải là ngắn, đủ để mỗi người lưu giữ những hình ảnh đep về thầy. Tôi còn nhớ hết năm lớp 9 chúng tôi phải chia tay thầy để sang một môi trường học mới. Buổi chia tay ấy,ai cũng nặng trĩu bầu tâm sự không khí trở nên thật buồn, vì ai cũng biết đây là buổi sinh hoạt lớp cuối cùng. Mắt ai cũng đỏ hoe nhưng cố kìm nén vì sợ thầy buồn. Rồi lớp trưởng thay mặt cả lớp đứng lên chúc mừng thầy. Thầy dặn dò chúng tôi phải luôn cố gắng học tập và phải biết đứng lên sau mỗi lần vấp ngã. Thế rồi chúng tôi phải tạm xa thầy.
Thời gian trôi đi nhưng kỉ niệm về những người thầy, người cô- người chèo đò, lái đò mến yêu càng khắc sâu trong trái tim tôi!
Người xưa đã có câu: “Không thầy đố mày làm nên”. Nếu không có thầy- cô dạy dỗ chúng ta biết cách làm người và cho chúng ta kiến thức để ta vững bước vào tương lai. Bởi thế thầy- cô chính là những người lái đò đưa những học sinh bé nhỏ, non nớt qua dòng sông lớn của cuộc đời.
Là học sinh, tôi cũng có những kỉ niệm không bao giờ qu tôi ên về những năm tháng học trò đầy mộng mơ. sao tôi có thể quên được những ngày đầu tôi tới lớp, cô đã vỗ về tôi như ôi thế nào!Buổi đầu tôi đã khóc thét lên khi mẹ về, cô đến cầm tay tôi, bàn tay ấm áp của cô đã làm tôi hết run và bước vào lớp học. Tuy tôi học khá, nhưng phải nói chữ tôi viết xấu kinh khủng, cô giáo nào cũng bảo hết thuốc chữa . Nhưng cô thì không , cô cầm tay tôi uốn cho tôi từng nét chữ, tôi vẫn nhớ cô từng nét chữ , tôi vẫn nhớ cô từng nói: Nét chữ là nết người’’từ đó tôi đã quyết tâm viết chữ thật đẹp thế rồi lần đầu tiên trong đời tôi đã được điểm mười môn chính tả.
Tôi lên cấp hai, thầy Toản là giáo viên chủ nhiệm suốt ba năm học , thầy là một giáo viên trẻ, nhiệt huyết với trái tim yêu thương học trò. Nhiều lúc chúng tôi đã làm thầy bực mình vì những trò nghịch ngợm tai quái. nhưng bạn ạ, ngày 20/11 năm ngoái học sinh của thầy ngày nào đã lên lớp 9.chúng tôi đi chúc tết các thầy cô, chẳng hiểu sao món quà chúng tôi dày công chuẩn bị cho thầy lại biến mất.Tuy món quà đó không có giá trị về vật chất nhưng nó chứa đựng tình cảm của cả lớp.Kết quả là chúng tôi tới thăm thày không có hoa mà chỉ có tấm lòng. Thầy lúc nào cũng thân thiết với chúng tôi thế đấy, ngay cả trong cách xưng hô vì thầy luôn coi mỗi thành viên trong lớp 9A1 là người thân của thầy. Tìh cảm thầy trò trong ba năm không phải là ngắn, đủ để mỗi người lưu giữ những hình ảnh đep về thầy. Tôi còn nhớ hết năm lớp 9 chúng tôi phải chia tay thầy để sang một môi trường học mới. Buổi chia tay ấy,ai cũng nặng trĩu bầu tâm sự không khí trở nên thật buồn, vì ai cũng biết đây là buổi sinh hoạt lớp cuối cùng. Mắt ai cũng đỏ hoe nhưng cố kìm nén vì sợ thầy buồn. Rồi lớp trưởng thay mặt cả lớp đứng lên chúc mừng thầy. Thầy dặn dò chúng tôi phải luôn cố gắng học tập và phải biết đứng lên sau mỗi lần vấp ngã. Thế rồi chúng tôi phải tạm xa thầy.
Thời gian trôi đi nhưng kỉ niệm về những người thầy, người cô- người chèo đò, lái đò mến yêu càng khắc sâu trong trái tim tôi!
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Nguyễn Thị Thân
Dung lượng: 25,50KB|
Lượt tài: 0
Loại file: doc
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)