Người mẹ một mắt
Chia sẻ bởi Nguyễn Văn Dạng |
Ngày 09/10/2018 |
222
Chia sẻ tài liệu: Người mẹ một mắt thuộc Tập đọc 3
Nội dung tài liệu:
Người mẹ một mắt
Mẹ có một cửa hàng ọp ẹp ở khu chợ tồi tàn, lượm lặt đủ các loại rau cỏ lặt vặt để bán. Bà làm anh xấu hổ.
Một ngày kia ở trường anh có sự kiện đặc biệt, và mẹ đã đến. Anh xấu hổ lắm. Anh nhìn mẹ với ánh mắt rất căm ghét rồi chạy đi. Ngày hôm sau đến trường, mọi người trêu chọc anh: `Ê, mẹ mày chỉ có một mắt thôi à?`.
Anh ước gì mẹ biến mất ngay khỏi thế giới này, vì vậy anh nói với bà rằng: `Mẹ, tại sao mẹ chỉ còn một bên mắt thôi? Mẹ sẽ chỉ biến con thành trò cười cho thiên hạ`. Mẹ anh không phản ứng.
Đêm hôm ấy…
Anh thức dậy, xuống bếp lấy cốc nước. Mẹ đang ngồi khóc trong đó, rất khẽ, cứ như bà sợ rằng tiếng khóc có thể đánh thức anh.
Anh vào ngó xem mẹ thế nào rồi quay về phòng. Chính vì câu anh đã thốt ra với mẹ, nên có cái gì đó làm đau nhói trái tim anh.
Ngay cả vậy chăng nữa, anh vẫn rất ghét mẹ. Anh tự nhủ mình sẽ trưởng thành và thành đạt, bởi vì anh ghét người mẹ vừa nghèo, vừa chỉ còn có một mắt.
Rồi anh lao vào học. Anh đỗ vào một trường đại học danh tiếng với tất cả sự tự tin và nỗ lực. Anh rời bỏ mẹ lên thành phố.
Anh kết hôn, mua nhà và làm cha. Giờ đây, anh là một người đàn ông thành đạt và hạnh phúc. Sự náo nhiệt, sôi động chốn thành thị giúp anh quên đi hình ảnh người mẹ tội nghiệp.
Cho tới một hôm, người anh không mong đợi nhất đã xuất hiện trước cửa nhà. Mặt anh tối sầm lại, anh đã lạnh lùng hỏi người đàn bà đó: `Có chuyện gì không? Bà là ai?`.
Đó là mẹ anh, vẫn dáng người còm cõi và gầy gò ấy, vẫn là người phụ nữ với đôi mắt không hoàn thiện ấy.
Đứa con 4 tuổi của anh nhìn thấy bà, nó đã quá sợ hãi, chạy núp vào một góc nhà. Anh vờ như không nhận ra bà.
Anh cố quên đi cái sự thật bà là mẹ anh. Anh luôn muốn trốn tránh sự thật này. Anh đuổi bà ra khỏi nhà chỉ vì bà khiến đứa con gái nhỏ của anh sợ hãi.
Đáp lại sự phũ phàng ấy, người đàn bà tiều tụy kia chỉ nói: `Xin lỗi, có lẽ tôi đã tới nhầm địa chỉ, và rồi bà đi mất.An cầm trên tay bức thư mẹ đã để lại:
Con trai yêu quý: khi con nhận được lá thư này thì có lẽ mẹ đã không còn trên cõi đời này nữa. Con có biết không ngay cả lúc này đây khi mà sự sống sắp rời xa mẹ và mẹ luôn nhớ về con. Con à: mẹ xin lỗi vì đã làm con phải xấu hổ với bạn bè con. Mẹ xin lỗi vì đã đến thăm con mà không báo con trước và làm cho cháu mẹ phải sợ hãi. Mẹ xin lỗi vì mẹ chỉ có một mắt thôi . Con có biết không
Con đã bị hỏng một bên mắt do một vụ tai nạn hồi bé... Mẹ thật sự khóc rất nhiều... Khóc vì đứa con tôi không mang hình hài nguyên vẹn như những đứa trẻ cùng lứa. Nhà mình nghèo lắm. Mẹ không thể có đủ tiền chữa trị cho con. Mẹ bán hết tất cả những đồ đạc trong nhà, làm mọi cách để bác sĩ thay mắt cho con. Mẹ chưa bao giờ cảm thấy hối hận. Chưa bao giờ biết đau. Mẹ yêu con không thể nào kể xiết. Và mẹ muốn đem lại cho con những gì tuyệt vời nhất mà mẹ có thể... Hi vọng khi mẹ rời xa con rồi. Đừng xa lánh. Đừng ruồng rẫy ghét bỏ mẹ nữa nhé!. Con hãy sống tốt và chăm lo những đứa cháu nội nhé.. Yêu con!... Cầm trên tay lá thư... Anh khóc!... Đó là những giọt nước mắt thật sự. Nó không chứa đựng tủi nhục. Không phải là vì lòng tự tôn như trước nữa, mà bằng cả con tim, bằng cả nỗi đau đớn... nỗi oán hận bản thân khi đã đối xử tệ bạc với mẹ... Và chắc gì... Người mẹ của anh đã ra đi trong sự thanh thản mà bà hằng mong ước... Ra đi, nhưng chưa đc nghe thấy tiếng con gọi... Ra đi, mà trong lòng nặng trĩu những uất ức... Ra đi... Mãi mãi. Sẽ chẳng có sự hồi sinh lần nào nữa. Sẽ chẳng có một ai... thương yêu anh ta... Và dám đánh đổi tất cả để cho con 1 cuộc sống tốt đẹp sau này.
Đôi mắt của anh... cũng là đôi mắt của mẹ. Ánh sáng của anh... Cũng là bóng tối của mẹ. Trong khi a được nhìn thấy cuộc sống mới thì cũng là lúc anh mất đi tất cả.. Mất rồi
Mẹ có một cửa hàng ọp ẹp ở khu chợ tồi tàn, lượm lặt đủ các loại rau cỏ lặt vặt để bán. Bà làm anh xấu hổ.
Một ngày kia ở trường anh có sự kiện đặc biệt, và mẹ đã đến. Anh xấu hổ lắm. Anh nhìn mẹ với ánh mắt rất căm ghét rồi chạy đi. Ngày hôm sau đến trường, mọi người trêu chọc anh: `Ê, mẹ mày chỉ có một mắt thôi à?`.
Anh ước gì mẹ biến mất ngay khỏi thế giới này, vì vậy anh nói với bà rằng: `Mẹ, tại sao mẹ chỉ còn một bên mắt thôi? Mẹ sẽ chỉ biến con thành trò cười cho thiên hạ`. Mẹ anh không phản ứng.
Đêm hôm ấy…
Anh thức dậy, xuống bếp lấy cốc nước. Mẹ đang ngồi khóc trong đó, rất khẽ, cứ như bà sợ rằng tiếng khóc có thể đánh thức anh.
Anh vào ngó xem mẹ thế nào rồi quay về phòng. Chính vì câu anh đã thốt ra với mẹ, nên có cái gì đó làm đau nhói trái tim anh.
Ngay cả vậy chăng nữa, anh vẫn rất ghét mẹ. Anh tự nhủ mình sẽ trưởng thành và thành đạt, bởi vì anh ghét người mẹ vừa nghèo, vừa chỉ còn có một mắt.
Rồi anh lao vào học. Anh đỗ vào một trường đại học danh tiếng với tất cả sự tự tin và nỗ lực. Anh rời bỏ mẹ lên thành phố.
Anh kết hôn, mua nhà và làm cha. Giờ đây, anh là một người đàn ông thành đạt và hạnh phúc. Sự náo nhiệt, sôi động chốn thành thị giúp anh quên đi hình ảnh người mẹ tội nghiệp.
Cho tới một hôm, người anh không mong đợi nhất đã xuất hiện trước cửa nhà. Mặt anh tối sầm lại, anh đã lạnh lùng hỏi người đàn bà đó: `Có chuyện gì không? Bà là ai?`.
Đó là mẹ anh, vẫn dáng người còm cõi và gầy gò ấy, vẫn là người phụ nữ với đôi mắt không hoàn thiện ấy.
Đứa con 4 tuổi của anh nhìn thấy bà, nó đã quá sợ hãi, chạy núp vào một góc nhà. Anh vờ như không nhận ra bà.
Anh cố quên đi cái sự thật bà là mẹ anh. Anh luôn muốn trốn tránh sự thật này. Anh đuổi bà ra khỏi nhà chỉ vì bà khiến đứa con gái nhỏ của anh sợ hãi.
Đáp lại sự phũ phàng ấy, người đàn bà tiều tụy kia chỉ nói: `Xin lỗi, có lẽ tôi đã tới nhầm địa chỉ, và rồi bà đi mất.An cầm trên tay bức thư mẹ đã để lại:
Con trai yêu quý: khi con nhận được lá thư này thì có lẽ mẹ đã không còn trên cõi đời này nữa. Con có biết không ngay cả lúc này đây khi mà sự sống sắp rời xa mẹ và mẹ luôn nhớ về con. Con à: mẹ xin lỗi vì đã làm con phải xấu hổ với bạn bè con. Mẹ xin lỗi vì đã đến thăm con mà không báo con trước và làm cho cháu mẹ phải sợ hãi. Mẹ xin lỗi vì mẹ chỉ có một mắt thôi . Con có biết không
Con đã bị hỏng một bên mắt do một vụ tai nạn hồi bé... Mẹ thật sự khóc rất nhiều... Khóc vì đứa con tôi không mang hình hài nguyên vẹn như những đứa trẻ cùng lứa. Nhà mình nghèo lắm. Mẹ không thể có đủ tiền chữa trị cho con. Mẹ bán hết tất cả những đồ đạc trong nhà, làm mọi cách để bác sĩ thay mắt cho con. Mẹ chưa bao giờ cảm thấy hối hận. Chưa bao giờ biết đau. Mẹ yêu con không thể nào kể xiết. Và mẹ muốn đem lại cho con những gì tuyệt vời nhất mà mẹ có thể... Hi vọng khi mẹ rời xa con rồi. Đừng xa lánh. Đừng ruồng rẫy ghét bỏ mẹ nữa nhé!. Con hãy sống tốt và chăm lo những đứa cháu nội nhé.. Yêu con!... Cầm trên tay lá thư... Anh khóc!... Đó là những giọt nước mắt thật sự. Nó không chứa đựng tủi nhục. Không phải là vì lòng tự tôn như trước nữa, mà bằng cả con tim, bằng cả nỗi đau đớn... nỗi oán hận bản thân khi đã đối xử tệ bạc với mẹ... Và chắc gì... Người mẹ của anh đã ra đi trong sự thanh thản mà bà hằng mong ước... Ra đi, nhưng chưa đc nghe thấy tiếng con gọi... Ra đi, mà trong lòng nặng trĩu những uất ức... Ra đi... Mãi mãi. Sẽ chẳng có sự hồi sinh lần nào nữa. Sẽ chẳng có một ai... thương yêu anh ta... Và dám đánh đổi tất cả để cho con 1 cuộc sống tốt đẹp sau này.
Đôi mắt của anh... cũng là đôi mắt của mẹ. Ánh sáng của anh... Cũng là bóng tối của mẹ. Trong khi a được nhìn thấy cuộc sống mới thì cũng là lúc anh mất đi tất cả.. Mất rồi
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Nguyễn Văn Dạng
Dung lượng: 31,00KB|
Lượt tài: 2
Loại file: doc
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)