NẾU TÔI CÓ THỂ THÌ BẠN CŨNG CÓ THỂ...
Chia sẻ bởi Chu Dinh Hung |
Ngày 12/10/2018 |
28
Chia sẻ tài liệu: NẾU TÔI CÓ THỂ THÌ BẠN CŨNG CÓ THỂ... thuộc Ngữ văn 9
Nội dung tài liệu:
Nếu tôi có thể
Thì bạn cũng có thể…
Đ
ã có rất nhiều người hỏi tôi: “Anh là một diễn giả nổi tiếng, và có hẳn hai bằng đại học, lại sở hữu một công ti kinh doanh trị giá nhiều triệu đô la,thế nhưng anh đã từng rời khỏi trường trung học. Điều gì đã khiến anh quay lại trường và làm tất cả những điều đó?”.
Vì tôi thường xuyên được hỏi câu này, nên tôi quyết định viết ra thành một câu trả lời đơn giản nhất có thể, đặc biệt gửi tới các bạn trẻ.
Tôi bị buộc thôi học ở trường trung học vào năm 16 tuổi. Hồi đó tôi rất ngốc nghếch và dương dương tự đắc với bản thân mình. Tôi nghĩ như thế là “cool”. Không phải đi hoạ nữa, tôi sẽ có nhiều thời gian làm nhưng gì tôi muốn, và kiếm tiền- mặc dù bằng cả những cách bất hợp pháp.
Có ai đó đã nói với tôi về GED (giấy chứng nhận đủ trình độ trung học nói chung), nên tôi đã đi thi- tới hai lần liền- để qua đượ. Rất khó khăn, nhưng ít nhất tôi cũng qua.
Năm 19 tuổi, tôi bắt đầu thích môt cô gái. Cô ấy đang học Đại học. Nhưng cô ấy bảo tôi: “Cậu thậm chí không có nổi cái bằng trung học, thật ngốc nghếch!”. Tôi không biết cô ấy chê tôi trình độ thấp kém hay cô ấy muốn nói rằng việc bỏ học là ngốc nghếch, nhưng câu nói của cô ấy làm tôi cực kì khó chịu. Thật tồi tệ khi một cô gái bảo mình là “thật ngốc nghếch”.
Tôi tự nhủ rằng tôi sẽ chứng minh cho cô ấy thấy. Tôi đến trường học dành cho học sinh lớn tuổi ở California, và nói rằng tôi muốn học để thi lấy bằng trung học.
Dựa vào điểm số GED của tôi, họ nói tôi có đủ số điểm để tốt nghiệp, nhưng để họ có thể cấp bằng thì tôi vẫn phải tham gia một lớp học của họ. Tôi đồng ý gi danh ngay, và lao đầu vào học. 16 tuần đầu, tôi có bằng tốt nghiêp trung học. Trong suốt quá trình học, tôi đã quên đi rằng tôi học để cho cô gái kia nhìn thấy tấm bằng. Nhưng bây giờ tôi có cả GED và bằng trung học. Trong thực tế, ngoài hai tấm bằng, tôi còn học được hai bài học lờn:
Bài học thứ nhất: Nếu tôi mong muốn một điều gì đó thực sự manh liệt, thì tôi có thể đạt được nó.
Bài học thứ hai: Cô gái mà tôi thích đã chẳng còn liên quan gì đến quộc sống của tôi và cũng chẳng hề đóng vai trò người cổ động gì cả. Tôi học vì chính bản thân mình.
Trong vài năm sau đó (cho đến khi tôi gần 25 tuổi), tôi vẫn tiếp tục quộc sống không ổn định và làm những việc vớ vẩn, có cả những việc bất hợp pháp. Rồi một người từng làm ăn với tôi đã bị bắt- chỉ 15’ sau khi tôi gặp anh ta. Đó là khi tôi nhận ra rằng tôi cũng có thể bị bắt, hoặc có một kết cục chẳng ra gì nếu cứ sống như thế này.
Suốt vài ngày sau, tôi cứ ngồi một mình, suy nghĩ xem mình nên làm gì. Tất cả những gì tôi biết là tôi cần một quộc sống mới. Sáng thứ Hai, tôi đến gặp nhà tuyển dụng Hải quân, và ghi danh tham gia trong 5 năm. người ta cho tôi 45 ngày trước khi bắt đầu vào trại huấn luyện. Tôi chuyển về ở cùng với bố tôi và luyện tập hằng ngày để có một cơ thể khoẻ mạnh, đủ đáp ứng các điều kiện thể chất.
Tôi tham gia lực lượng Hải quân dược hơn hai năm thì có lần, một vị sĩ quan cao cấp gọi tôi đến văn phòng và bảo: “Là người hướng dẫn trực tiếp của cậu, thì trách nhiệm của tôi sẽ là khuyến khích cậu ở trong Hải quân càng lâu càng tốt. Tuy nhiên, nếu làm thế thì tôi không nghĩ rằng cậu sẽ phát huy được hết tiềm năng của mình và tốt nhất cho cậu. Dựa trên những gì tôi biết về cậu trong hai năm qua, với sự nhanh nhạy và kỹ năng sống của cậu, tôi tin rằng cậu sẽ thành công nếu đi học Đại học và mở một công ti.
Những gì vị sĩ quan nói lại làm tôi suy nghĩ. Ông ấy nhìn ra “điều gì đó” ở tôi mà chính tôi còn chưa nhận ra. Tôi cũng chẳng biết tôi có những tièm năng gì. Tuy nhiên, ngay khi tôi kết thúc thời gian đăng kí ở Hải quân, tức là ở tuổi 28, tôi bắt đầu đi học Đại học.
Quen với kỉ luật quân đội, tôi coi việc học là một nhiêm vụ lớn. Tôi hoàn thành tấm bằng 4 năm chỉ trong 36 tháng, trong khi vẫn phải lo chuỵện gia đình (
Thì bạn cũng có thể…
Đ
ã có rất nhiều người hỏi tôi: “Anh là một diễn giả nổi tiếng, và có hẳn hai bằng đại học, lại sở hữu một công ti kinh doanh trị giá nhiều triệu đô la,thế nhưng anh đã từng rời khỏi trường trung học. Điều gì đã khiến anh quay lại trường và làm tất cả những điều đó?”.
Vì tôi thường xuyên được hỏi câu này, nên tôi quyết định viết ra thành một câu trả lời đơn giản nhất có thể, đặc biệt gửi tới các bạn trẻ.
Tôi bị buộc thôi học ở trường trung học vào năm 16 tuổi. Hồi đó tôi rất ngốc nghếch và dương dương tự đắc với bản thân mình. Tôi nghĩ như thế là “cool”. Không phải đi hoạ nữa, tôi sẽ có nhiều thời gian làm nhưng gì tôi muốn, và kiếm tiền- mặc dù bằng cả những cách bất hợp pháp.
Có ai đó đã nói với tôi về GED (giấy chứng nhận đủ trình độ trung học nói chung), nên tôi đã đi thi- tới hai lần liền- để qua đượ. Rất khó khăn, nhưng ít nhất tôi cũng qua.
Năm 19 tuổi, tôi bắt đầu thích môt cô gái. Cô ấy đang học Đại học. Nhưng cô ấy bảo tôi: “Cậu thậm chí không có nổi cái bằng trung học, thật ngốc nghếch!”. Tôi không biết cô ấy chê tôi trình độ thấp kém hay cô ấy muốn nói rằng việc bỏ học là ngốc nghếch, nhưng câu nói của cô ấy làm tôi cực kì khó chịu. Thật tồi tệ khi một cô gái bảo mình là “thật ngốc nghếch”.
Tôi tự nhủ rằng tôi sẽ chứng minh cho cô ấy thấy. Tôi đến trường học dành cho học sinh lớn tuổi ở California, và nói rằng tôi muốn học để thi lấy bằng trung học.
Dựa vào điểm số GED của tôi, họ nói tôi có đủ số điểm để tốt nghiệp, nhưng để họ có thể cấp bằng thì tôi vẫn phải tham gia một lớp học của họ. Tôi đồng ý gi danh ngay, và lao đầu vào học. 16 tuần đầu, tôi có bằng tốt nghiêp trung học. Trong suốt quá trình học, tôi đã quên đi rằng tôi học để cho cô gái kia nhìn thấy tấm bằng. Nhưng bây giờ tôi có cả GED và bằng trung học. Trong thực tế, ngoài hai tấm bằng, tôi còn học được hai bài học lờn:
Bài học thứ nhất: Nếu tôi mong muốn một điều gì đó thực sự manh liệt, thì tôi có thể đạt được nó.
Bài học thứ hai: Cô gái mà tôi thích đã chẳng còn liên quan gì đến quộc sống của tôi và cũng chẳng hề đóng vai trò người cổ động gì cả. Tôi học vì chính bản thân mình.
Trong vài năm sau đó (cho đến khi tôi gần 25 tuổi), tôi vẫn tiếp tục quộc sống không ổn định và làm những việc vớ vẩn, có cả những việc bất hợp pháp. Rồi một người từng làm ăn với tôi đã bị bắt- chỉ 15’ sau khi tôi gặp anh ta. Đó là khi tôi nhận ra rằng tôi cũng có thể bị bắt, hoặc có một kết cục chẳng ra gì nếu cứ sống như thế này.
Suốt vài ngày sau, tôi cứ ngồi một mình, suy nghĩ xem mình nên làm gì. Tất cả những gì tôi biết là tôi cần một quộc sống mới. Sáng thứ Hai, tôi đến gặp nhà tuyển dụng Hải quân, và ghi danh tham gia trong 5 năm. người ta cho tôi 45 ngày trước khi bắt đầu vào trại huấn luyện. Tôi chuyển về ở cùng với bố tôi và luyện tập hằng ngày để có một cơ thể khoẻ mạnh, đủ đáp ứng các điều kiện thể chất.
Tôi tham gia lực lượng Hải quân dược hơn hai năm thì có lần, một vị sĩ quan cao cấp gọi tôi đến văn phòng và bảo: “Là người hướng dẫn trực tiếp của cậu, thì trách nhiệm của tôi sẽ là khuyến khích cậu ở trong Hải quân càng lâu càng tốt. Tuy nhiên, nếu làm thế thì tôi không nghĩ rằng cậu sẽ phát huy được hết tiềm năng của mình và tốt nhất cho cậu. Dựa trên những gì tôi biết về cậu trong hai năm qua, với sự nhanh nhạy và kỹ năng sống của cậu, tôi tin rằng cậu sẽ thành công nếu đi học Đại học và mở một công ti.
Những gì vị sĩ quan nói lại làm tôi suy nghĩ. Ông ấy nhìn ra “điều gì đó” ở tôi mà chính tôi còn chưa nhận ra. Tôi cũng chẳng biết tôi có những tièm năng gì. Tuy nhiên, ngay khi tôi kết thúc thời gian đăng kí ở Hải quân, tức là ở tuổi 28, tôi bắt đầu đi học Đại học.
Quen với kỉ luật quân đội, tôi coi việc học là một nhiêm vụ lớn. Tôi hoàn thành tấm bằng 4 năm chỉ trong 36 tháng, trong khi vẫn phải lo chuỵện gia đình (
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Chu Dinh Hung
Dung lượng: 50,00KB|
Lượt tài: 0
Loại file: doc
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)