Kể chuyện hồ chí minh
Chia sẻ bởi Nguyễn Ngọc Ánh |
Ngày 09/10/2018 |
33
Chia sẻ tài liệu: kể chuyện hồ chí minh thuộc Toán học 5
Nội dung tài liệu:
BÀI KỂ CHUYỆN VỀ ĐẠO ĐỨC HỒ CHÍ MINH
Kính thưa quý thầy cô và toàn thể hội thi, một trăm hai ba năm đã trôi qua, một trăm hai ba năm kể từ ngày mà đất nước sinh ra một con người giàu lòng yêu thương, đức hy sinh- một con người có trái tim ấm nồng rộng khắp: Bác Hồ! Nhắc đến Bác, lòng ta lại đau xót khôn cùng về nỗi đau mất Bác.
Dù chưa một lần được gặp Bác, nhưng đối với em nói riêng cũng như tất cả các bạn học sinh nói chung đều yêu quí và kính trọng Bác.Tại sao vậy? Bởi qua từng mẫu chuyện kể về Bác, chúng em đã cảm nhận được một điều gì rất sâu sắc về Bác- cảm nhận được một tình thương, một hơi ấm lan tỏa vào lòng. Ai cũng đều yêu mến và kính trọng Bác vô vàn. Chính vì lẽ đó mà hôm nay, em cùng các bạn có mặt ở đây để trao đổi, học tập, phấn đấu làm theo những hành động, đức tính cao quí của Bác.
Bác ra đi rồi ư! Nhưng dường như có một cái gì đó còn nợ lại - một lời hứa Bác sẽ vào thăm miền Nam. Nhưng số mệnh đã không cho Bác thực hiện điều ấy. Song, khi sắp trút hơi thở cuối cùng, Bác vẫn luôn hướng về đồng bào cả nước, trong đó có cả miền Nam thân yêu của Bác – câu chuyện mà em sẽ kể sau đây có tên: “Trên giường bệnh”.
Chuyện kể lại rằng: Đầu năm 1969, một đòan cán bộ miền Nam, như bất cứ đồng bào miền Nam nào khác, khi tới thủ đô đều mong ngày mong đêm được gặp Bác Hồ. Thế rồi, cả đòan được vào Phủ Chủ Tịch gặp Bác.
Cùng tiếp khách với Bác hôm ấy có cả Thủ tướng Phạm Văn Đồng. Gặp Bác, một chị cán bộ trong đòan thưa với Bác :
- Chúng cháu ở miền Nam vâng theo lời Bác không nề hy sinh gian khổ đánh Mỹ đến một trăm năm cũng không sợ. Chỉ sợ một điều là Bác trăm tuổi.
Chị đã nói ra cái điều mà mọi người hằng nghĩ nhưng không ai dám và muốn nhắc đến. Một cái gì thóang qua nhanh, rất nhanh trên vầng trán, đôi mắt, đôi môi và chòm râu bạc của Bác. Bác quay lại hỏi Thủ Tướng Phạm Văn Đồng :
- Năm nay Bác bảy mươi mấy rồi, chú?
- Thưa Bác, năm nay Bác bảy mươi chín.
Bác mỉm cười ,đôi mắt ánh lên hóm hỉnh :
- Thế thì còn đến hai mươi mốt năm nữa Bác mới trăm tuổi. Bác kêu gọi các cô, các chú đánh Mỹ năm năm, mười năm, hai mươi năm chứ có bao giờ Bác nói hai mươi mốt năm đâu. Nếu hai mươi năm nữa ta thắng Mỹ thì Bác cũng còn một năm nữa để vào thăm đồng bào, các cô, các chú, và các cháu miền nam.
Thấy Bác nói như vậy, chị cán bộ miền Nam thấy vững lòng.Chị thầm tin rằng, rồi đây đánh Mỹ xong thế nào Bác cũng sẽ vô thăm miền Nam, để đồng bào miền Nam thỏa lòng mong ước.
Trước ngaỳ 2 tháng 9 năm 1969, nhà khí tượng phát đi một thông báo khô khan như thường lệ : “ Cơn bão số 3…..”
Tối hôm mồng một, không thấy Bác dự lễ mừng Quốc Khánh, người dân thủ đô cảm thấy lo lắng.Chưa có thông báo chính thức nào về sức khỏe của Bác, nhưng bao nhiêu người cũng biết Bác mệt nhiều.
Không biết tin ở đâu phát ra mà từng nhóm người tụ tập ở Thủ đô đều truyền cho nhau nghe về tin Bác mệt, và kể lại cho nhau nghe về câu chuyện sau đây:
Trên giường bệnh, Bác thường hỏi :
- Hôm nay miền Nam thắng ở đâu?
- Thưa Bác, anh em trong ấy đánh tốt lắm !
- Quốc khánh năm nay có đốt pháo hoa cho đồng bào vui không?”
Sắp trút hơi thở cuối cùng, Bác còn nghĩ đến miền Nam, đến hạnh phúc và niềm vui của đồng bào miền Nam.
Bác như một vầng mặt trời trong sáng, là sao Bắc Đẩu, là những vì sao tinh tú nhất kết lại bởi những yếu tố vô cùng tinh khiết của vũ trụ, không một vết nhơ nào. Và vầng mặt trời ấy trong sáng lắm, nó xua đi những u tối của làn mây đen, của bom đạn chiến tranh. Chính nhờ có Bác mà giờ đây hòa bình được lập lại trên toàn đất nước Việt Nam. Non sông chúng ta đang từng ngày nở hoa - những bông hoa ngào ngạt tỏa hương khoe sắc, càng làm giàu đẹp đất nước hơn :
Kính thưa quí thầy cô và các bạn!
Nếu như có ai hỏi em xem Bác Hồ như ai? Theo mọi người em trả lời như thế nào? Xem Bác như một ông tiên
Kính thưa quý thầy cô và toàn thể hội thi, một trăm hai ba năm đã trôi qua, một trăm hai ba năm kể từ ngày mà đất nước sinh ra một con người giàu lòng yêu thương, đức hy sinh- một con người có trái tim ấm nồng rộng khắp: Bác Hồ! Nhắc đến Bác, lòng ta lại đau xót khôn cùng về nỗi đau mất Bác.
Dù chưa một lần được gặp Bác, nhưng đối với em nói riêng cũng như tất cả các bạn học sinh nói chung đều yêu quí và kính trọng Bác.Tại sao vậy? Bởi qua từng mẫu chuyện kể về Bác, chúng em đã cảm nhận được một điều gì rất sâu sắc về Bác- cảm nhận được một tình thương, một hơi ấm lan tỏa vào lòng. Ai cũng đều yêu mến và kính trọng Bác vô vàn. Chính vì lẽ đó mà hôm nay, em cùng các bạn có mặt ở đây để trao đổi, học tập, phấn đấu làm theo những hành động, đức tính cao quí của Bác.
Bác ra đi rồi ư! Nhưng dường như có một cái gì đó còn nợ lại - một lời hứa Bác sẽ vào thăm miền Nam. Nhưng số mệnh đã không cho Bác thực hiện điều ấy. Song, khi sắp trút hơi thở cuối cùng, Bác vẫn luôn hướng về đồng bào cả nước, trong đó có cả miền Nam thân yêu của Bác – câu chuyện mà em sẽ kể sau đây có tên: “Trên giường bệnh”.
Chuyện kể lại rằng: Đầu năm 1969, một đòan cán bộ miền Nam, như bất cứ đồng bào miền Nam nào khác, khi tới thủ đô đều mong ngày mong đêm được gặp Bác Hồ. Thế rồi, cả đòan được vào Phủ Chủ Tịch gặp Bác.
Cùng tiếp khách với Bác hôm ấy có cả Thủ tướng Phạm Văn Đồng. Gặp Bác, một chị cán bộ trong đòan thưa với Bác :
- Chúng cháu ở miền Nam vâng theo lời Bác không nề hy sinh gian khổ đánh Mỹ đến một trăm năm cũng không sợ. Chỉ sợ một điều là Bác trăm tuổi.
Chị đã nói ra cái điều mà mọi người hằng nghĩ nhưng không ai dám và muốn nhắc đến. Một cái gì thóang qua nhanh, rất nhanh trên vầng trán, đôi mắt, đôi môi và chòm râu bạc của Bác. Bác quay lại hỏi Thủ Tướng Phạm Văn Đồng :
- Năm nay Bác bảy mươi mấy rồi, chú?
- Thưa Bác, năm nay Bác bảy mươi chín.
Bác mỉm cười ,đôi mắt ánh lên hóm hỉnh :
- Thế thì còn đến hai mươi mốt năm nữa Bác mới trăm tuổi. Bác kêu gọi các cô, các chú đánh Mỹ năm năm, mười năm, hai mươi năm chứ có bao giờ Bác nói hai mươi mốt năm đâu. Nếu hai mươi năm nữa ta thắng Mỹ thì Bác cũng còn một năm nữa để vào thăm đồng bào, các cô, các chú, và các cháu miền nam.
Thấy Bác nói như vậy, chị cán bộ miền Nam thấy vững lòng.Chị thầm tin rằng, rồi đây đánh Mỹ xong thế nào Bác cũng sẽ vô thăm miền Nam, để đồng bào miền Nam thỏa lòng mong ước.
Trước ngaỳ 2 tháng 9 năm 1969, nhà khí tượng phát đi một thông báo khô khan như thường lệ : “ Cơn bão số 3…..”
Tối hôm mồng một, không thấy Bác dự lễ mừng Quốc Khánh, người dân thủ đô cảm thấy lo lắng.Chưa có thông báo chính thức nào về sức khỏe của Bác, nhưng bao nhiêu người cũng biết Bác mệt nhiều.
Không biết tin ở đâu phát ra mà từng nhóm người tụ tập ở Thủ đô đều truyền cho nhau nghe về tin Bác mệt, và kể lại cho nhau nghe về câu chuyện sau đây:
Trên giường bệnh, Bác thường hỏi :
- Hôm nay miền Nam thắng ở đâu?
- Thưa Bác, anh em trong ấy đánh tốt lắm !
- Quốc khánh năm nay có đốt pháo hoa cho đồng bào vui không?”
Sắp trút hơi thở cuối cùng, Bác còn nghĩ đến miền Nam, đến hạnh phúc và niềm vui của đồng bào miền Nam.
Bác như một vầng mặt trời trong sáng, là sao Bắc Đẩu, là những vì sao tinh tú nhất kết lại bởi những yếu tố vô cùng tinh khiết của vũ trụ, không một vết nhơ nào. Và vầng mặt trời ấy trong sáng lắm, nó xua đi những u tối của làn mây đen, của bom đạn chiến tranh. Chính nhờ có Bác mà giờ đây hòa bình được lập lại trên toàn đất nước Việt Nam. Non sông chúng ta đang từng ngày nở hoa - những bông hoa ngào ngạt tỏa hương khoe sắc, càng làm giàu đẹp đất nước hơn :
Kính thưa quí thầy cô và các bạn!
Nếu như có ai hỏi em xem Bác Hồ như ai? Theo mọi người em trả lời như thế nào? Xem Bác như một ông tiên
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Nguyễn Ngọc Ánh
Dung lượng: 32,50KB|
Lượt tài: 0
Loại file: doc
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)