Giáo án tự chọn 9 - chủ đề nâng cao (Độc thoại nội tâm trong Truyện Kiều)
Chia sẻ bởi Hà Đức Thụ |
Ngày 12/10/2018 |
258
Chia sẻ tài liệu: Giáo án tự chọn 9 - chủ đề nâng cao (Độc thoại nội tâm trong Truyện Kiều) thuộc Ngữ văn 9
Nội dung tài liệu:
Ngµy so¹n:
Ngµy d¹y:
TiÕt:
CHUYÊN ĐỀ 5
ĐỘC THOẠI NỘI TÂM TRONG TRUYỆN KIỀU MỘT HÌNH THỨC GIAO TIẾP ĐẶC BIỆT
A. Môc tiªu
- Cung cÊp thªm cho HS nh÷ng kiÕn thøc vÒ độc thoại nội tâm, thấy được tài tình của đại thi hào Nguyễn Du trong việc sử dụng độc thoại nội tâm để miêu tả nhân vật.
- Cñng cè kü n¨ng phát hiện nghệ thuật để b×nh luận, ph©n tÝch v¨n b¶n.
- T×nh yªu v¨n häc, yªu níc,tự hào với truyền thống văn học.
B. Thêi lîng
Tæng sè: - TiÕt 1: -Đặt vấn đề
-Khái niệm :“ độc thoại nội tâm”:
-Độc thoại nội tâm trong “Truyện Kiều” của Nguyễn Du :
- TiÕt 2: -Lời nửa trực tiếp trong” Truyện Kiều” của Nguyễn Du
-Tổng kết chuyên đề
C. Tµi liÖu tham kh¶o
1.Truyện Kiều
2. S¸ch n©ng cao ng÷ v¨n THCS.
D. Tæ chøc thùc hiÖn.
I. Néi dung kiÕn thøc c¬ b¶n
1.Đặt vấn đề : Ngôn ngữ là công cụ giao tiếp quan trọng của con người. Trong giao tiếp, con người giao tiếp với nhau thì có giao tiếp một chiều và giao tiếp hai chiều. Trong giao tiếp một chiều chỉ có một bên nói còn bên kia tiếp nhận, không phát biểu. hình thức này thường gặp ở nhữnh mệnh lệnh, lời khấn và ngày nay trong diễn văn và lời của phát ngôn viên truyền thanh , truyền hình. Trong hoạt động giao tiếp thường diễn ra các hình thức hội thoại như : song thoại, tam thoại, đa thoại…. còn có hình thức hội thoại đặc biệt mà chúng tôi đề cập đến trong tiểu luận này là vấn đề giao tiếp bằng hình thức độc thoại, mà là độc thoại nội tâm. Có thể nói một cách khái quát rằng, độc thoại là chỉ có một nhân vật phát biểu còn các nhân vật khác chỉ nghe nhưng không phát biểu, không có lời đáp lại; còn chuíng tôi nói ở đây là độc thoại nội tâm, tức là lời tự nhủ, tự mình nói với mình của các nhân vật. Nếu đối thoại là hình thức giao tiếp sử dụng hình thức nói năng giữa người này với người khác thì độc thoại là dạng giao tiếp đặc biệt của ngôn ngữ nhân vật, là hình thức nói với chính mình. Mà qua lời độc thoại đó người tiếp nhận ngôn bản ( người đọc) có thể hiểu được tâm trạng nhân vật dù đó chỉ là kiểu ý nghĩ – tư duy bằng ngôn ngữ thầm. Trong “Truyện Kiều” của Nguyễn Du, tác giả đã tập trung ngòi bút của mình váo nhân vật chính là Thuý Kiều phục vụ cho việc biểu hiện tình cảm nhân đạo cao cả của ông đối với nàng Kiều. Ngoài nhân vật chính, ông lại xây dựng được hàng loạt nhân vật có cá tính và đã trở thành nhân vật điển hình trong văn học : Kim Trọng,Từ Hải, Hoạn Thư, Tú Bà, Mã Giám Sinh, Thúc Sinh… . Ngay cả những nhân vật tưởng như rất phụ chỉ được nêu ra trong một số câu thơ, Nguyễn Du cũng để lại cho người đọc những hình ảnh khó quên qua những màn, những cuộc hội thoại trong tác phẩm. Chúng ta có thể tìm trong tác phẩm của Nguyễn Du rất nhiều hình thức hội thoại: đơn thoại, song thoại, tam thoại, đa thoại, đối thoại giữa người âm và người dương, đối thoại trực diện và đối thoại gián tiếp… Nhưng, có một hình thức đối thoại đẳc biệt là độc thoại nội tâm. Có thể nói độc thoại nội tâm là một hình thức đặc biệt trong “Truyện Kiều” của Nguyễn Du, là vấn đề phong phú ,hấp dẫn cho chúng ta đi tìm hiểu. Bằng sự thu nhặt những mớ kiến thức tản mạn của các giáo sư đầu ngành làm thành tư liệu riêng của mình mà làm thành tập tiểu luận nhỏ nhoi, tự nghĩ cũng hổ thẹn với bỉ nhân!. Mong rằng tập tiểu luận sẽ là một tài liệu nho nhỏ cho bạn đọc tham khảo và rất mong sự đóng góp, nhận xét của bạn đọc để tập tiểu luận được thêm hoàn chỉnh. 2. Khái niệm : “ độc thoại nội tâm”: Độc thoại nội tâm là gì? Trước hết, trong nghệ thuật tự sự, ngoài lời gián tiếp của người kể còn có lời trực tiếp của nhân vật. theo lí thuyết phong cách học hiện đại, lời trực tiếp của nhân vật được thuật lại dưới bốn dạng thức sau: a. Dạng có dẫn ngữ trực tiếp: Nó giật mình rồi nói với mình:” Mình sai rồi” b. Dạng có dẫn ngữ gián tiếp: Nó giật mình rồi nói với chính mình là nó đã sai rồi c. Dạng gián tiếp tự do: Nó giật mình, nó thấy sai rồi. d. Dạng trực tiếp tự do: Nó giật mình. Nó sai rồi. Dạng thứ tư là dạng tiền đề để xuất hiện độc thoại nội tâm. Bởi vì điều kiện thứ nhất để xuất hiện độc thoại nội tâm là nhân vật tự do nói lời của mình một cách trực tiếp, nguyên vẹn, thoát khỏi mọi ràng buộc của lời gián tiếp của người kể, không có chỉ dẫn, dẫn dắt. Đồng thời độc thoại nội tâm cũng cần đặt trong ngữ cảnh của lời nói gián tiếp, nếu không thì nó khác chi lời trần thuật theo ngôi thứ nhất?. Điều kiện thứ hai là nó khác với lời độc thoại . độc thoại là lời nói một mình, trước và sau không có lời nào của ai khác nhưng người thứ ba đó đang nghe, nghe mà không trả lời như trong kịch và trong phim. Còn độc thoại nội tâm là lời độc thoại dùng vào việc miêu tả quá trình ý nghĩ trong nội tâm, và là lời nói thầm kín, viết ra để đọc chứ không nhằm nói ra thành tiếng như trong kịch mà người đọc qua đó có thể tiếp xúc được, hiểu được tâm trạng của nhân vật độc thoại nội tâm. Như vậy, lời trực tiếp tự do là hình thức đầu tiên của độc thoại nội tâm. Thứ hai, dòng ý thức cũng là một hình thức của độc thoại nội tâm, nhưng là độc thoại nội tâm với một sự tự do liên tưởng, không có mục tiêu đặc biệt nào; nó xuất hiện theo dòng ý thức, tâm trạng của nhân vật. Thứ ba, lời nửa trực tiếp cũng là hình thức của độc thoại nội tâm. Đó là bao gồm lời nói không chỉ phát ra lời của nhân vật , lời nửa trực tiếp, nơi mà tác giả nhân danh mình, nhưng lại nắm bắt từ ngữ và ngữ điệu của nhân vật, và lời độc thoại nội tâm , trong đó tiếng nói của nhân vật dường như được tách ra làm hai tiếng nói tranh cãi nhau; và hàng loạt lời suy luận chặt chẽ , hoặc lời mang những ý nghĩ mù mờ hỗn loạn. Tất cả những hình thức đó giúp cho nhà tiểu thuyết tái hiện một cách chân thực, không giản đơn sơ lược toàn bộ thế giới tâm hồn, trí tuệ của nhân vật ngày càng trở nên phức tạp và thường là mâu thuẫn. Như vậy, lời nửa trực tiếp có thể hiểu là lời của người kể chuyện mà cũng có thể hiểu là lời của nhân vật. Nói cách khác nó có hai tính chất: tính trực tiếp về nội dung, nó chứa thực ý và kiểu giọng của nhân vật; và được tác giả phát ngôn, viết như văn gián tiếp. Với cách hiểu như thế, thiết nghĩ có thể nói rẳng, lời nửa trực tiếp có hình thức truyền đạt là gián tiếp, không có lời chỉ dẫn, dẫn ngữ, không đặt sau hai chấm và trong ngoặc kép như một dẫn ngữ; hình thức lời thuật nhưng nội dung và ngữ điệu hoàn toàn là của nhân vật. Nói cách khác, chủ thể của lời nói là người kể, mà chủ thể ý thức của lời nói là nhân vật. Tóm lại, ba tiền đề để xuất hiện độc thoại nội tâm là lời nói trực tiếp tự do, dòng ý thức và lời nửa trực tiếp của nhân vật. Từ cách hiểu độc thoại nội tâm như thế, ta có thể đi tìm trong “Truyện Kiều” của Nguyễn Du những hình thức độc thoại nội tâm đó.
3. Độc thoại nội tâm trong “Truyện Kiều” của Nguyễn Du : 3.1. Lời trực tiếp tự do trong Truyện Kiều : Chúng ta hãy đọc đoạn Vương Quan kể chuyện Đạm Tiên như sau: Vương Quan mới dẫn gần xa Đạm Tiên nàng ấy xưa là ca nhi. Nổi danh tài sắc một thì Xôn xao ngoài cửa thiếu gì yến anh Phận hồng nhan quá mong manh Nửa chừng xuân thoắt gãy cành thiên hương Có người khách ở viễn phương Xa nghe cũng nức tiếng nàng tìm chơi Thuyền tình vừa ghé đến nơi Thì đà trâm gãy bình rơi bao giờ. Buồng không lặng ngắt như tờ Dấu xe ngựa đã rêu lờ mờ xanh Khóc than khôn xiết sự tình Khéo vô duyên bấy là mình với ta! Đã khong duyên trước chăng mà, Thì chi chút ước gọi là duyên sau Sắm sanh nếp tử xe châu Vùi nông một nấm mặc dầu cỏ hoa… Đây là lời kể trực tiếp của nhân vật Vương Quan, nhưng đặc biệt là trong đó, đã xuất hiện lời độc thoại nội tâm của người khách viễn phương: Khéo vô duyên bấy là mình với ta Đã không duyên trước chăng mà Thì chi chút ước gọi là duyên sau. Lời này không có chỉ dẫn dẫn ngữ, lại là lời trực tiếp của người khách nói ý nghĩ, ý nguyện của mìnhđể lẫn trong lời của Vương Quan. Câu “ Khóc than khôn xiết sự tình” chỉ là lời tự sự, ý vị chỉ dẫn hầu như bị mờ hoàn toàn. Chữ “mình” với “ta” là cách xưng hô thân mật riêng của người khách và người chết. Các chữ ”Đã không duyên trước…Thì chi…duyên sau” là dấu hiệu của lời khấn. tuy có vẻ là lời nói với người chết, nhưng thật ra là nhân vật nói với mình, nói một mình. Đây hoàn toàn là lời độc thoại nội tâm tiêu biểu, nó nói lên khả năng xuất hiện độc thoại nội tâm trong dòng lời kể theo ngôi thứ nhất, một cái”tôi” nhân vật xuất hiện trong ngữ cảnh của dòng tự sự theo ngôi thứ nhất. Đoạn Kim Kiều gặp gỡ có những câu: Kim từ quán khách lân la Tuần trăng thấm thoát nay đã thêm hai Cách tường khoảng buổi êm trời Dưới đào dường có bóng người thướt tha Buông cầm, xốc áo, vội ra Hương còn thơm nức người đà vắng tanh Lần theo tường gấm dạo quanh Trên đào nhác thấy một cành kim thoa Giơ tay với lấy về nhà Này trong khuê các đâu mà đến đây? Gẫm đâu người ấy báu này Chẳng duyên chưa dễ vào tay ai cầm Liền tay ngắm nghía biếng nằm… Trong đoạn thơ trên thì câu : “ Dưới đào dường có bóng chiều thướt tha” và “ Hương còn thơm nức người đà vắng tanh” hay “ Này trong khuê các đâu mà đến đây?/ Gẫm âu vật ấy, báo này / Chẳng duyên chưa dễ vào tay ai cầm” là lời độc thoại nội tâm của nhân vật Kim Trọng. Có thể viết trứơc những câu đó mấy chữ:” Kim Trọng nghĩ bụng” thì sẽ rõ ràng. Nhưng thông qua đoạn trích, ta có thể hiểu những câu ấy là suy nghĩ thầm của Kim Trọng. Đó là lời trực tiếp tự do trong đoạn trích, trước và sau kông có lời nào khác, nó dùng để miêu tả quá trình ý nghĩ trong nội tâm, đó là lời thầm kín. Hay trong đoạn kể Kiều bị bắt cóc , Thúc ông tưởng Kiều đã chết cháy: Ngay tình ai biết mưu gian Hẳn nàng thôi, lại còn bàn rằng ai! Thúc ông sùi sụt ngắn dài… Đoạn kể Kiều bị bắt về nhà Hoạn Bà: Hoàng lương chợt tỉnh hồn mai Cửa nhà đâu mất, lau đài nào đây? Bàng hoàng giở tình, giở say… Hai câu giữa trong hai đoạn trích này đều là lời trực tiếp tự do với
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Hà Đức Thụ
Dung lượng: 28,84KB|
Lượt tài: 8
Loại file: zip
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)