Đề và đáp án bài vết số 1
Chia sẻ bởi Hoàng Thị Mỹ Lệ |
Ngày 11/10/2018 |
28
Chia sẻ tài liệu: Đề và đáp án bài vết số 1 thuộc Ngữ văn 8
Nội dung tài liệu:
Bài tập làm văn số 1
Đề ra: Kể về kỉ niệm của em với thầy cô giáo cũ
Bài làm
Trong quãng đời học sinh của chúng ta, luôn đầy ắp những niềm vui hay một chút nỗi buồn, những giây phút ấy sẽ để lại trong lòng chúng ta những kỉ niệm sâu sắc và khó quên.Tôi cũng vậy, không bao giờ tôi có thể quên được kỉ niệm ngày ấy, nó gắn liền vời người tôi luôn yêu quý và kính trọng, đó là cô Phan Thị Bích Hà.
Cô Hà dạy tôi ở năm lớp 5, năm nay cô khoảng 40 tuổi. Dáng người cô dong dỏng cao. Khuôn mặt thanh tú với sống mũi dọc dừa, đôi mắt đen láy và đôi môi hình trái tim. Hai má thường ửng hồng, khi cô cười, hai lúm đồng tiền cứ ẩn hiện nhìn rất là duyên. Giọng nói cô trong trẻo và dịu dàng. Hồi đó, tụi bàn lớp tôi cứ ngầm đoán rằng cô hát rất hay mặc dù chưa được nghe cô hát bao giờ. Cô giảng bài rất kĩ, ai không hiểu thì cô giảng cho đến khi người ấy hiểu mới thôi. Cô rất dễ tính trong mọi việc, nhưng đối với việc học của chúng tôi thì cô rất nghiêm khắc. Và rồi một việc đã xảy ra làm cho tôi hối hận tới tận bây giờ.
Đó là mọt buổi sáng thứ 2, cô vừa mua cho lớp tôi một cái bình hoa rất đẹp, nhiều cánh hoa có màu sắc sặc sỡ đan xen vào nhau trông thật bắt mắt. Cô bảo rằng cả lớp phải cùng nhau giữ gìn và chăm sóc hoa cẩn thận, cả lớp dạ ran, ai cũng thầm bảo nhau phải làm cho bình hoa ngày càng đẹp hơn để cô vui lòng. Tôi lúc đó là một cậu nhóc nghịch ngợm và hiếu động. Thấy bình hoa đẹp, tôi tò mò lại gần để xem cho kỹ. Bình hoa được đặt trên kệ, tôi ngắm một lúc rồi như bị tính hiếu kỳ thôi thúc, tôi thử sờ vào bình hoa rồi thử nhấc lên. Thì ra bình hoa cũng không đến nỗi nặng như tôi nghĩ. Những không hiểu vì tay trơn hay vì thế nào mà tôi lại sẩy tay làm rơi nó đánh choang một tiếng rõ to. Các bạn trong lớp nhìn lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, một số bạn chạy đến, xuýt xoa và bảo rằng cô sẽ phạt tôi nặng. Lúc đó tôi hoảng sợ lắm, tay tôi run run cố gắng tìm cách chữa lại cái bình, mồ hôi rịn ra từng giọt, nhưng làm sao mà sửa được nữa chứ. Nghĩ tới sẽ bị cô phạt nặng, tệ hơn nữa là sẽ báo cho bố mẹ, tôi hoảng sợ lại càng hoảng sợ thêm. Tôi không biết phải xin lỗi cô như thế nào về việc mình vừa gây ra. Tôi đang suy nghĩ trong sợ hãi thì cô được một bạn báo tin đã bước đến cửa lớp. Tôi như người mất hồn đứng đực ra cạnh chiếc bình giờ đã vỡ tan tành, những giọt nước mắt lăn dài trên má. Tôi muốn xin lỗi cô nhưng cổ họng lại nghẹn ứ, không thể thốt nên lời. Những tưởng rằng cô sẽ mắng mình sau đó sẽ phạt, nhưng không, cô lo lắng chạy đến hỏi tôi xem có bị thương ở đâu không. Cô không quan tâm xem chiếc bình như thế nào mà chỉ lo lắng cho tôi, cảm nhận được tình yêu thương của cô dành cho mình, tôi bật khóc thành tiếng. Cô an ủi tôi, cô bảo là chiếc bình chẳng đáng là bao nhưng vì nó mà làm học sinh của cô bị thương thì cô sẽ buồn lắm. Trong ánh mắt dịu hiền của cô, tôi chợt nhận ra rằng “ Cô không chỉ là cô giáo mà còn là người mẹ thứ hai của tôi, một người mẹ hiền dịu, có lòng khoan dung sẵn sàng tha thứ cho đứa con nhỏ dại lỡ phạm sai lầm”. Sau khi dọn dẹp xong các mảnh vỡ của bình hoa và cắm lại hoa trong một cái chậu khác, cô cho lớp trở lại học bình thường. Tôi ngồi học mà không thể nào tập trung được, tâm trí cứ để ở đâu chứ không phải trong lớp. Tôi ân hận lắm, giờ học hôm đó tôi chẳng dám nhìn cô, chỉ cúi gầm mặt xuống bàn ghi chép. Cuối buổi học hôm đó, khi các bạn đã về hết, chỉ còn lại mình cô đang sắp xếp lại các thiết bị dạy học. Lấy hết can đảm, tôi cố gắng lắm mới thốt ra được một lời xin lỗi với cô. Cô cười thật dịu hiền, hai lúm đồng tiền lộ ra bảo rằng tôi đừng lo lắng, cô không giận đâu.
Ôi! Cô giáo của em ơi, cô mới tốt bụng làm sao, cả đời này em sẽ không quên được cô, xin cô hãy tha thứ cho em, cậu học trò nhỏ của cô.
Người viết: Nguyễn Ngọc Hiếu
Lớp: 81
Đề ra: Kể về kỉ niệm của em với thầy cô giáo cũ
Bài làm
Trong quãng đời học sinh của chúng ta, luôn đầy ắp những niềm vui hay một chút nỗi buồn, những giây phút ấy sẽ để lại trong lòng chúng ta những kỉ niệm sâu sắc và khó quên.Tôi cũng vậy, không bao giờ tôi có thể quên được kỉ niệm ngày ấy, nó gắn liền vời người tôi luôn yêu quý và kính trọng, đó là cô Phan Thị Bích Hà.
Cô Hà dạy tôi ở năm lớp 5, năm nay cô khoảng 40 tuổi. Dáng người cô dong dỏng cao. Khuôn mặt thanh tú với sống mũi dọc dừa, đôi mắt đen láy và đôi môi hình trái tim. Hai má thường ửng hồng, khi cô cười, hai lúm đồng tiền cứ ẩn hiện nhìn rất là duyên. Giọng nói cô trong trẻo và dịu dàng. Hồi đó, tụi bàn lớp tôi cứ ngầm đoán rằng cô hát rất hay mặc dù chưa được nghe cô hát bao giờ. Cô giảng bài rất kĩ, ai không hiểu thì cô giảng cho đến khi người ấy hiểu mới thôi. Cô rất dễ tính trong mọi việc, nhưng đối với việc học của chúng tôi thì cô rất nghiêm khắc. Và rồi một việc đã xảy ra làm cho tôi hối hận tới tận bây giờ.
Đó là mọt buổi sáng thứ 2, cô vừa mua cho lớp tôi một cái bình hoa rất đẹp, nhiều cánh hoa có màu sắc sặc sỡ đan xen vào nhau trông thật bắt mắt. Cô bảo rằng cả lớp phải cùng nhau giữ gìn và chăm sóc hoa cẩn thận, cả lớp dạ ran, ai cũng thầm bảo nhau phải làm cho bình hoa ngày càng đẹp hơn để cô vui lòng. Tôi lúc đó là một cậu nhóc nghịch ngợm và hiếu động. Thấy bình hoa đẹp, tôi tò mò lại gần để xem cho kỹ. Bình hoa được đặt trên kệ, tôi ngắm một lúc rồi như bị tính hiếu kỳ thôi thúc, tôi thử sờ vào bình hoa rồi thử nhấc lên. Thì ra bình hoa cũng không đến nỗi nặng như tôi nghĩ. Những không hiểu vì tay trơn hay vì thế nào mà tôi lại sẩy tay làm rơi nó đánh choang một tiếng rõ to. Các bạn trong lớp nhìn lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, một số bạn chạy đến, xuýt xoa và bảo rằng cô sẽ phạt tôi nặng. Lúc đó tôi hoảng sợ lắm, tay tôi run run cố gắng tìm cách chữa lại cái bình, mồ hôi rịn ra từng giọt, nhưng làm sao mà sửa được nữa chứ. Nghĩ tới sẽ bị cô phạt nặng, tệ hơn nữa là sẽ báo cho bố mẹ, tôi hoảng sợ lại càng hoảng sợ thêm. Tôi không biết phải xin lỗi cô như thế nào về việc mình vừa gây ra. Tôi đang suy nghĩ trong sợ hãi thì cô được một bạn báo tin đã bước đến cửa lớp. Tôi như người mất hồn đứng đực ra cạnh chiếc bình giờ đã vỡ tan tành, những giọt nước mắt lăn dài trên má. Tôi muốn xin lỗi cô nhưng cổ họng lại nghẹn ứ, không thể thốt nên lời. Những tưởng rằng cô sẽ mắng mình sau đó sẽ phạt, nhưng không, cô lo lắng chạy đến hỏi tôi xem có bị thương ở đâu không. Cô không quan tâm xem chiếc bình như thế nào mà chỉ lo lắng cho tôi, cảm nhận được tình yêu thương của cô dành cho mình, tôi bật khóc thành tiếng. Cô an ủi tôi, cô bảo là chiếc bình chẳng đáng là bao nhưng vì nó mà làm học sinh của cô bị thương thì cô sẽ buồn lắm. Trong ánh mắt dịu hiền của cô, tôi chợt nhận ra rằng “ Cô không chỉ là cô giáo mà còn là người mẹ thứ hai của tôi, một người mẹ hiền dịu, có lòng khoan dung sẵn sàng tha thứ cho đứa con nhỏ dại lỡ phạm sai lầm”. Sau khi dọn dẹp xong các mảnh vỡ của bình hoa và cắm lại hoa trong một cái chậu khác, cô cho lớp trở lại học bình thường. Tôi ngồi học mà không thể nào tập trung được, tâm trí cứ để ở đâu chứ không phải trong lớp. Tôi ân hận lắm, giờ học hôm đó tôi chẳng dám nhìn cô, chỉ cúi gầm mặt xuống bàn ghi chép. Cuối buổi học hôm đó, khi các bạn đã về hết, chỉ còn lại mình cô đang sắp xếp lại các thiết bị dạy học. Lấy hết can đảm, tôi cố gắng lắm mới thốt ra được một lời xin lỗi với cô. Cô cười thật dịu hiền, hai lúm đồng tiền lộ ra bảo rằng tôi đừng lo lắng, cô không giận đâu.
Ôi! Cô giáo của em ơi, cô mới tốt bụng làm sao, cả đời này em sẽ không quên được cô, xin cô hãy tha thứ cho em, cậu học trò nhỏ của cô.
Người viết: Nguyễn Ngọc Hiếu
Lớp: 81
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Hoàng Thị Mỹ Lệ
Dung lượng: 27,00KB|
Lượt tài: 1
Loại file: doc
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)