Đề thi nghề năm 2016-2017
Chia sẻ bởi Thịnh Thị Nghĩa |
Ngày 14/10/2018 |
55
Chia sẻ tài liệu: Đề thi nghề năm 2016-2017 thuộc Tư liệu tham khảo
Nội dung tài liệu:
Đà Lạt nơi tôi thuộc về
Vừa bước xuống bến Thành Bưởi tại Phan Bội Châu, Đà Lạt đón tôI bằng một màn sương mỏng manh, một luồng khí lạnh đặc trưng của nơi đây như thể hiện lòng hiếu khách của mình đối với người bạn đường xa. Trong ánh đèn mờ ảo, tôi như cảm nhận được một điều rất khác lạ đang rạo rực trong bản thân. Tôi đứng lặng yên một chút, có thể nói là hơi “thất thần” cũng được, nhưng tôi lại không hiểu sao mình như thế.
Tôi ngước lên cao, trong ánh đèn vàng kia và thử thở nhẹ nhàng. Một làn khói trắng từ trong miệng tôi bay ra, hòa cùng sương và ánh sáng - một làn khói của hơi thở khi gặp không khí lạnh. Tôi luôn cảm thấy thích thú vì điều đó, nó rất dịu dàng và uyển chuyển. Làn khói từ từ bay theo hơi thở của tôi, bay cao dần và xa dần vào ánh sáng màu vàng kia. Tôi đứng đó, nhìn theo và không chút nghĩ suy nào trong đầu. Lúc đó tôi biết tâm trạng mình nhẹ nhàng và bay bổng như chính làn khói kia.
Tôi cảm nhận được cái lạnh của Đà Lạt đang ôm chặt lấy tôi như những người bạn tri kỉ lâu năm gặp lại. Có thể đó là một cách thể hiện tình cảm của Đà Lạt dành cho bất cứ ai đặt chân đến đây nhưng dù sao đi nữa cũng là rất lãng mạn rồi.
Xung quanh tôi chỉ có bóng đêm và tiếng người gọi nhau tại bến xe. Tôi thích như thế, nó yên tĩnh và không ồn ào như Sài Gòn. Một vài hàng quán nhỏ đã mở cửa tầm lúc năm giờ sáng. Họ tranh thủ dọn bàn ghế, ly chén ra để chuẩn bị cho một ngày buôn bán mới sắp bắt đầu. Là những nồi sữa đậu nành nghi ngút khói, là những ly cà phê nóng thơm lừng vị đặc trưng, mọi thứ thật đẹp trong ánh đêm vàng nhẹ dịu!
Những buổi sáng tại Đà Lạt mang một dấu ấn đặc sắc và đậm nét của Paris phiên bản Việt Nam.
Bất ngờ theo mà Đà Lạt dành cho tôi là một lần nắng ấm rọi xuống nơi đây. Nắng thì nắng nhưng tôi vẫn cảm nhận được rất rõ cảm giác lạnh vẫn còn trong tôi và xung quanh tôi. Nắng nhẹ dịu và không quá “nóng tính” như “anh bạn” Sài Gòn. Đến cái nắng cũng cảm thấy đáng yêu thì chịu sao nổi nữa! Nắng lên như chỉ làm cho cảnh sắc nơi đây thêm phần lung linh chứ chưa thể hoàn toàn xua tan cái lạnh kia. Dần đến trưa cái nắng cũng chẳng khá hơn được khi chỉ âm ấm mà thôi. Người ta bảo nếu tinh ý thì chúng ta sẽ cảm nhận được một điều rất rõ ở Đà Lạt: khí hậu thay đổi liên tục từ sáng sớm cho đến tối khuya.
Vừa bước xuống bến Thành Bưởi tại Phan Bội Châu, Đà Lạt đón tôI bằng một màn sương mỏng manh, một luồng khí lạnh đặc trưng của nơi đây như thể hiện lòng hiếu khách của mình đối với người bạn đường xa. Trong ánh đèn mờ ảo, tôi như cảm nhận được một điều rất khác lạ đang rạo rực trong bản thân. Tôi đứng lặng yên một chút, có thể nói là hơi “thất thần” cũng được, nhưng tôi lại không hiểu sao mình như thế.
Tôi ngước lên cao, trong ánh đèn vàng kia và thử thở nhẹ nhàng. Một làn khói trắng từ trong miệng tôi bay ra, hòa cùng sương và ánh sáng - một làn khói của hơi thở khi gặp không khí lạnh. Tôi luôn cảm thấy thích thú vì điều đó, nó rất dịu dàng và uyển chuyển. Làn khói từ từ bay theo hơi thở của tôi, bay cao dần và xa dần vào ánh sáng màu vàng kia. Tôi đứng đó, nhìn theo và không chút nghĩ suy nào trong đầu. Lúc đó tôi biết tâm trạng mình nhẹ nhàng và bay bổng như chính làn khói kia.
Tôi cảm nhận được cái lạnh của Đà Lạt đang ôm chặt lấy tôi như những người bạn tri kỉ lâu năm gặp lại. Có thể đó là một cách thể hiện tình cảm của Đà Lạt dành cho bất cứ ai đặt chân đến đây nhưng dù sao đi nữa cũng là rất lãng mạn rồi.
Xung quanh tôi chỉ có bóng đêm và tiếng người gọi nhau tại bến xe. Tôi thích như thế, nó yên tĩnh và không ồn ào như Sài Gòn. Một vài hàng quán nhỏ đã mở cửa tầm lúc năm giờ sáng. Họ tranh thủ dọn bàn ghế, ly chén ra để chuẩn bị cho một ngày buôn bán mới sắp bắt đầu. Là những nồi sữa đậu nành nghi ngút khói, là những ly cà phê nóng thơm lừng vị đặc trưng, mọi thứ thật đẹp trong ánh đêm vàng nhẹ dịu!
Những buổi sáng tại Đà Lạt mang một dấu ấn đặc sắc và đậm nét của Paris phiên bản Việt Nam.
Bất ngờ theo mà Đà Lạt dành cho tôi là một lần nắng ấm rọi xuống nơi đây. Nắng thì nắng nhưng tôi vẫn cảm nhận được rất rõ cảm giác lạnh vẫn còn trong tôi và xung quanh tôi. Nắng nhẹ dịu và không quá “nóng tính” như “anh bạn” Sài Gòn. Đến cái nắng cũng cảm thấy đáng yêu thì chịu sao nổi nữa! Nắng lên như chỉ làm cho cảnh sắc nơi đây thêm phần lung linh chứ chưa thể hoàn toàn xua tan cái lạnh kia. Dần đến trưa cái nắng cũng chẳng khá hơn được khi chỉ âm ấm mà thôi. Người ta bảo nếu tinh ý thì chúng ta sẽ cảm nhận được một điều rất rõ ở Đà Lạt: khí hậu thay đổi liên tục từ sáng sớm cho đến tối khuya.
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Thịnh Thị Nghĩa
Dung lượng: 30,00KB|
Lượt tài: 0
Loại file: doc
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)