ĐỀ THI HS GIỎI MÔN NGỮ VĂN 9 - 2012 - THANH HOÁ
Chia sẻ bởi Nguyễn Hà |
Ngày 12/10/2018 |
21
Chia sẻ tài liệu: ĐỀ THI HS GIỎI MÔN NGỮ VĂN 9 - 2012 - THANH HOÁ thuộc Ngữ văn 9
Nội dung tài liệu:
Câu 1:(6 điểm): Mỗi ngày ta chọn một niềm vui Chọn những bông hoa và những nụ cười (Mỗi ngày một niềm vui-Trịnh Công Sơn) Tứ nội dung trên,viết một bài luân văn với chủ đề:Niềm vui trong cuộc sống. Câu 2(2 điểm): Toàn bộ bài thơ "Sang thu" của Hữu Thỉnh chỉ có một dấu chấm câu duy nhất là dấu chấm ở cuối câu kết.Chỉ ra dụng ý của tác giả trong cách đặt dấu câu như vậy Câu 3(4 điểm): Giá trị tu từ được sử dụng trong đoạn thơ sau: Mặt trời xuống biển như hòn lửa Sóng đã cài then,đêm sập cửa Đoàn thuyền đánh cá lại ra khơi Câu hát căng buồm cùng gió khơi. (Đoàn thuyền đánh cá-Huy Cận) Câu 4(8 điểm) Trong truyện ngắn "Lặng lẽ Sa Pa", nhà văn Nguyễn Thành Lomg đã để cho ông họa sĩ nghĩ về anh thanh niên như thế này: "Người con trai ấy đáng yêu thật,nhưng làm cho ông nhọc quá.Với những điều làm cho người ta suy nghĩ về anh.và về những điều anh suy nghĩ trong cái váng vẻ vòi vọi hai nghìn sáu trăm mét trên mặt biển,cuồn cuộn tuôn ra khi gặp người.Những điều suy nghĩ đúng đắn bao giờ cũng có những vang âm, khơi gợi bao nhiêu suy nghĩ khác trong óc người kkhacs,có sẵn má chưa rõ hay chưa được đúng." Nêu rõ những điều anh suy nghĩ vá những điều anh làm cho người ta suy nghĩ về anh trong truyện ngắn.
Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui Chọn những bông hoa và những nụ cười Tôi nhặt gió trời mời em giữ lấy Để mắt em cười tựa lá bay Mỗi ngày tôi chọn đường mình đi Đường đến anh em đường đến bạn bè Tôi đợi em về bàn chân quen quá Thảm lá me vàng lại bước qua Và như thế tôi sống vui từng ngày Và như thế tôi đến trong cuộc đời Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi
Có lần tôi được đọc những dòng tâm sự của một người bận rộn trong bài báo: “Hãy cho tôi chút thời gian”. Thêm một chút thời gian để quan tâm đến mọi người, thêm một chút thời gian để tận hưởng cuộc sống, để suy nghĩ về những việc mình đã làm và để sửa sai. Tôi chợt thấy mình vẫn còn là người hạnh phúc vì tôi có quá nhiều thời gian để làm công việc đó…
Vào những buổi trưa hè nóng bức, nhiệt độ ngoài trời lên tới gần 40 độ C, mọi người đều tìm cách tránh cái nắng gay gắt giữa buổi trưa hè nhưng tôi lại chọn thời điểm đó để lang thang sang viện bán trà đá hay đi cạo mía cùng mọi người trong xóm. Khi tôi làm việc cùng mọi người tôi mới thấm thía nỗi vất vả của những người dân lao động, thật sự thì tôi cũng không thể giúp họ được gì nhiều nhưng tôi hy vọng sự góp mặt của tôi với những câu chuyện vui có thể giúp họ vơi đi sự mệt mỏi và nỗi cô đơn trong cuộc sống này.
Xa nhà, sống vò võ một mình trong lúc ốm đau bệnh tật nên hầu như ai cũng cảm thấy cô đơn, nhất là những người già. Trong xóm mọi người nói ông Kim rất khó tính nên chẳng có ai đến chơi với ông. Với lại một mình ông sống trong căn phònh bé xíu (trước đây là chuồng chó của nhà chủ) nên ông càng cô đơn hơn. Thỉnh thoảng tôi gặp ông đi chạy thận về mệt quá, ngồi nghỉ ở vệ đường, tôi lại gần hỏi:
-Ông có mệt không? Ông có cần cháu giúp gì không?
Ông lắc đầu và bảo đó chỉ là chuyện bình thường thôi, vậy là tôi nán lại trò chuyện với ông và nhận ra ông không hề khó tính như mọi người nói, mà ông còn rất lãng mạn. Ông hào hứng ngồi đọc cho tôi nghe những bài thơ mà ông tự sáng tác trong những ngày sống cô đơn đó. Biết mọi người rất buồn khi phải sống xa gia đình nên tôi thường xuyên đến thăm mọi người, chia sẻ cùng họ những vui buồn trong cuộc sống. Từ những người già đến người trẻ, từ những người giàu sang hay nghèo khổ thì hầu hết mọi người đều chào đón tôi bằng những nụ cười.
Tôi thật sự nhàn rỗi nhưng nhàn rỗi trong bận rộn. Hôm đó tôi sang viện thăm mấy người bạn thì bỗng dưng trời xầm xì như sắp đổ cơn mưa, tôi vội vã chạy về nhà vì lo đống quần áo đang phơi ngoài sân. Đang đi, tôi gặp một bà cụ đang chao đảo từ trong phòng bệnh đi ra, dù vội nhưng tôi không đành lòng bước đi vì dù sao thì tôi vẫn còn cầm một chiếc ô trong khi bà cụ chẳng có gì che mưa, mà để bà cụ ở lại thì tôi
Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui Chọn những bông hoa và những nụ cười Tôi nhặt gió trời mời em giữ lấy Để mắt em cười tựa lá bay Mỗi ngày tôi chọn đường mình đi Đường đến anh em đường đến bạn bè Tôi đợi em về bàn chân quen quá Thảm lá me vàng lại bước qua Và như thế tôi sống vui từng ngày Và như thế tôi đến trong cuộc đời Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi
Có lần tôi được đọc những dòng tâm sự của một người bận rộn trong bài báo: “Hãy cho tôi chút thời gian”. Thêm một chút thời gian để quan tâm đến mọi người, thêm một chút thời gian để tận hưởng cuộc sống, để suy nghĩ về những việc mình đã làm và để sửa sai. Tôi chợt thấy mình vẫn còn là người hạnh phúc vì tôi có quá nhiều thời gian để làm công việc đó…
Vào những buổi trưa hè nóng bức, nhiệt độ ngoài trời lên tới gần 40 độ C, mọi người đều tìm cách tránh cái nắng gay gắt giữa buổi trưa hè nhưng tôi lại chọn thời điểm đó để lang thang sang viện bán trà đá hay đi cạo mía cùng mọi người trong xóm. Khi tôi làm việc cùng mọi người tôi mới thấm thía nỗi vất vả của những người dân lao động, thật sự thì tôi cũng không thể giúp họ được gì nhiều nhưng tôi hy vọng sự góp mặt của tôi với những câu chuyện vui có thể giúp họ vơi đi sự mệt mỏi và nỗi cô đơn trong cuộc sống này.
Xa nhà, sống vò võ một mình trong lúc ốm đau bệnh tật nên hầu như ai cũng cảm thấy cô đơn, nhất là những người già. Trong xóm mọi người nói ông Kim rất khó tính nên chẳng có ai đến chơi với ông. Với lại một mình ông sống trong căn phònh bé xíu (trước đây là chuồng chó của nhà chủ) nên ông càng cô đơn hơn. Thỉnh thoảng tôi gặp ông đi chạy thận về mệt quá, ngồi nghỉ ở vệ đường, tôi lại gần hỏi:
-Ông có mệt không? Ông có cần cháu giúp gì không?
Ông lắc đầu và bảo đó chỉ là chuyện bình thường thôi, vậy là tôi nán lại trò chuyện với ông và nhận ra ông không hề khó tính như mọi người nói, mà ông còn rất lãng mạn. Ông hào hứng ngồi đọc cho tôi nghe những bài thơ mà ông tự sáng tác trong những ngày sống cô đơn đó. Biết mọi người rất buồn khi phải sống xa gia đình nên tôi thường xuyên đến thăm mọi người, chia sẻ cùng họ những vui buồn trong cuộc sống. Từ những người già đến người trẻ, từ những người giàu sang hay nghèo khổ thì hầu hết mọi người đều chào đón tôi bằng những nụ cười.
Tôi thật sự nhàn rỗi nhưng nhàn rỗi trong bận rộn. Hôm đó tôi sang viện thăm mấy người bạn thì bỗng dưng trời xầm xì như sắp đổ cơn mưa, tôi vội vã chạy về nhà vì lo đống quần áo đang phơi ngoài sân. Đang đi, tôi gặp một bà cụ đang chao đảo từ trong phòng bệnh đi ra, dù vội nhưng tôi không đành lòng bước đi vì dù sao thì tôi vẫn còn cầm một chiếc ô trong khi bà cụ chẳng có gì che mưa, mà để bà cụ ở lại thì tôi
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Nguyễn Hà
Dung lượng: 48,00KB|
Lượt tài: 0
Loại file: doc
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)