ĐỀ THI HỌC SINH GIỎI VĂN TỈNH THANH HÓA
Chia sẻ bởi Triệu Thị Phương Thảo |
Ngày 12/10/2018 |
22
Chia sẻ tài liệu: ĐỀ THI HỌC SINH GIỎI VĂN TỈNH THANH HÓA thuộc Ngữ văn 9
Nội dung tài liệu:
ĐỀ THI HỌC SINH GIỎI TỈNH THANH HÓA
(NĂM HỌC: 2011-2012)
ĐỀ BÀI: EM LÀ CON GÀ , HÃY TÂM EM LÚC …
BÀI LÀM
“Đời em thế là hết thật rồi chị Mái Mơ ạ!...Chị còn đào bới làm gì nữa…Ra đây em kể cho chuyện này…Mau lên chị!”
Hôm qua gió Tây, tôi mệt lả cả người. Suốt cả ngày tôi cứ quanh quẩn ở nhà. Mãi đến tận chập tối,vì thấy đói meo cả bụng, tôi liền chạy ra sân xem còn hạt thóc nào sót thì nhặt ăn nốt….Vậy mà…Nào ngờ…
Đang chuẩn bị về nhà thì tôi nghe rõ mồn một tiếng mụ chủ:
-Mình à, mai cái Cún nó về. Mình xem thế nào rồi thịt con gà nhé! Từ ngày con nó đi học đại học đến giờ, chẳng mấy khi nó rảnh mà về quê, thăm bố thăm mẹ…Mình là bố mẹ nó phải cho nó vui vẻ mà yên tâm học hành chứ!...Tôi nghĩ mình cứ thịt con mái mơ đi!...
- Không! Đừng thịt con ấy. Con ấy nó ấp tốt. Lần nào lần ấy là nuôi con rõ khéo…Chẳng chết con nào cả…Con mái vàng được đấy! Con ấy đang ghẹ…Đúng độ thịt ngon mà trông cái phao câu nó cứ vểnh ngược lên thế kia thì đẻ cái nỗi gì!...
Vừa nói, lão ta vừa chỉ thẳng vào tôi… Cái số kiếp dòng họ nhà tôi sao nó lại khốn nạn thế không biết? Lúc chúng tôi còn bé thì người ta ra công mà vỗ về…Ngày nào cũng ba, bốn bữa cám công nghiệp…Tôi thì lại là cái con phàm ăn nhất đàn. Bao nhiêu cơm hẩm, cháo hoang gì đổ ra là tôi cứ xơi bằng sạch…Thành ra, thân hình tôi giờ đẫy đà lắm! Hai má tôi múp míp. Làn da tôi căng mịn, mỡ màng…
Cái lão độc ác kia đã thèm tôi từ lâu lắm rồi…Tôi biết thừa hắn mà .
Có lần tôi bắt gặp hắn ngồi nhâm nhi chén rượu, nhìn tôi với ánh mắt thèm thuồng, tấm ta tấm tắc:
- Cái chân kia mà cho vào luộc nhắm rượu thì đúng là nem công chả phụng cũng chẳng bằng…
Lão cười sằng sặc…Nghe mới kinh tởm làm sao!
- Thôi em ạ! “Ghét của nào trời cho của ấy”, số kiếp chị em mình nó là vậy đấy! Chị cũng như em…Chị cũng sẽ bị cho lên xoong rồi qua bộ hàm đáng sợ và trôi tọt xuống dạ dày người ta. Chỉ có điều chị may mắn hơn Mái Vàng là chị còn lũ con thơ dại nên chị xuống chầu diêm vương sau em thôi!
Nói tới đây, chị vội dang đôi cánh che cái mỏ vàng óng lại:
-Chị xin lỗi! Chị không có ác ý gì đâu!Em đừng để bụng nhé!
Tôi cố cười nhưng lòng đau đớn không kể xiết:
- Em trách chị làm gì! Đời em thì cũng còn được bao lâu nữa đâu mà còn “sống để bụng,chết mang đi”
Chị Mái Mơ nhìn tôi đầy ái ngại.
-Chị biết không, có một lần chính mắt em đã chứng kiến lão ta “xử lý” anh Gà Choai- hàng xóm gần nhà mình đấy chị ạ!
- À! Chị nhớ ra rồi…Hôm ấy chị bay lạc sang vườn nhà bên cạnh nên không biết chuyện…
Sáng đó, khi trời mới tờ mờ , dân làng đã í ới gọi nhau dậy làm cơm cúng tết thanh minh. Tôi đang ngủ ngon lành trong cái ổ rơm ấm áp thì bị giật mình bởi tiếng kêu thất thanh của anh Trống… “Có ai không?... Cứu tôi với! Đừng giết tôi…Đừng giết tôi…”.Tôi thò cái cổ nhỏ qua khe chuồng xem thế nào thì ôi…Ác độc thay!
Lão chủ như một con quái vật hung dữ. Lão xiết chặt lấy hai chân săn chắc của anh Trống Choai rồi sếch ngược người anh Trống lên… Anh Trống giãy giụa trong tuyệt vọng. Lão tát đen đét vào mặt anh trống. Răng lão nghiến kèn kẹt… Mắt lão long sòng sọc…Lão nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống anh trống ngay lập tức. Lão quát:
-Mày giẫy này! Mày giẫy nữa đi! Nhát ông cho mày vào xoong rồi cho mày giẫy luôn một thể.
Lão lại cười sằng sặc. Lão cười ghê rợn như thể lão đã ăn được anh trống thật...
Sống lưng tôi lạnh buốt. Từng cái lông ống như đang dựng đứng cả lên. Tôi ngước mặt lên trời và thầm nguyện sẽ có một điều gì đó kì diệu sẽ cứu vớt lấy sinh mạng anh Trống. Trời vẫn xám xịt. Tôi chỉ thấy vài cột khói nhà ai nhóm bếp thổi xôi bay vẩn vơ rồi biến mất. Phút chốc, tôi thấy một luồng khói cũng mờ nhạt nhưng huyền bí như linh hồn của anh
(NĂM HỌC: 2011-2012)
ĐỀ BÀI: EM LÀ CON GÀ , HÃY TÂM EM LÚC …
BÀI LÀM
“Đời em thế là hết thật rồi chị Mái Mơ ạ!...Chị còn đào bới làm gì nữa…Ra đây em kể cho chuyện này…Mau lên chị!”
Hôm qua gió Tây, tôi mệt lả cả người. Suốt cả ngày tôi cứ quanh quẩn ở nhà. Mãi đến tận chập tối,vì thấy đói meo cả bụng, tôi liền chạy ra sân xem còn hạt thóc nào sót thì nhặt ăn nốt….Vậy mà…Nào ngờ…
Đang chuẩn bị về nhà thì tôi nghe rõ mồn một tiếng mụ chủ:
-Mình à, mai cái Cún nó về. Mình xem thế nào rồi thịt con gà nhé! Từ ngày con nó đi học đại học đến giờ, chẳng mấy khi nó rảnh mà về quê, thăm bố thăm mẹ…Mình là bố mẹ nó phải cho nó vui vẻ mà yên tâm học hành chứ!...Tôi nghĩ mình cứ thịt con mái mơ đi!...
- Không! Đừng thịt con ấy. Con ấy nó ấp tốt. Lần nào lần ấy là nuôi con rõ khéo…Chẳng chết con nào cả…Con mái vàng được đấy! Con ấy đang ghẹ…Đúng độ thịt ngon mà trông cái phao câu nó cứ vểnh ngược lên thế kia thì đẻ cái nỗi gì!...
Vừa nói, lão ta vừa chỉ thẳng vào tôi… Cái số kiếp dòng họ nhà tôi sao nó lại khốn nạn thế không biết? Lúc chúng tôi còn bé thì người ta ra công mà vỗ về…Ngày nào cũng ba, bốn bữa cám công nghiệp…Tôi thì lại là cái con phàm ăn nhất đàn. Bao nhiêu cơm hẩm, cháo hoang gì đổ ra là tôi cứ xơi bằng sạch…Thành ra, thân hình tôi giờ đẫy đà lắm! Hai má tôi múp míp. Làn da tôi căng mịn, mỡ màng…
Cái lão độc ác kia đã thèm tôi từ lâu lắm rồi…Tôi biết thừa hắn mà .
Có lần tôi bắt gặp hắn ngồi nhâm nhi chén rượu, nhìn tôi với ánh mắt thèm thuồng, tấm ta tấm tắc:
- Cái chân kia mà cho vào luộc nhắm rượu thì đúng là nem công chả phụng cũng chẳng bằng…
Lão cười sằng sặc…Nghe mới kinh tởm làm sao!
- Thôi em ạ! “Ghét của nào trời cho của ấy”, số kiếp chị em mình nó là vậy đấy! Chị cũng như em…Chị cũng sẽ bị cho lên xoong rồi qua bộ hàm đáng sợ và trôi tọt xuống dạ dày người ta. Chỉ có điều chị may mắn hơn Mái Vàng là chị còn lũ con thơ dại nên chị xuống chầu diêm vương sau em thôi!
Nói tới đây, chị vội dang đôi cánh che cái mỏ vàng óng lại:
-Chị xin lỗi! Chị không có ác ý gì đâu!Em đừng để bụng nhé!
Tôi cố cười nhưng lòng đau đớn không kể xiết:
- Em trách chị làm gì! Đời em thì cũng còn được bao lâu nữa đâu mà còn “sống để bụng,chết mang đi”
Chị Mái Mơ nhìn tôi đầy ái ngại.
-Chị biết không, có một lần chính mắt em đã chứng kiến lão ta “xử lý” anh Gà Choai- hàng xóm gần nhà mình đấy chị ạ!
- À! Chị nhớ ra rồi…Hôm ấy chị bay lạc sang vườn nhà bên cạnh nên không biết chuyện…
Sáng đó, khi trời mới tờ mờ , dân làng đã í ới gọi nhau dậy làm cơm cúng tết thanh minh. Tôi đang ngủ ngon lành trong cái ổ rơm ấm áp thì bị giật mình bởi tiếng kêu thất thanh của anh Trống… “Có ai không?... Cứu tôi với! Đừng giết tôi…Đừng giết tôi…”.Tôi thò cái cổ nhỏ qua khe chuồng xem thế nào thì ôi…Ác độc thay!
Lão chủ như một con quái vật hung dữ. Lão xiết chặt lấy hai chân săn chắc của anh Trống Choai rồi sếch ngược người anh Trống lên… Anh Trống giãy giụa trong tuyệt vọng. Lão tát đen đét vào mặt anh trống. Răng lão nghiến kèn kẹt… Mắt lão long sòng sọc…Lão nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống anh trống ngay lập tức. Lão quát:
-Mày giẫy này! Mày giẫy nữa đi! Nhát ông cho mày vào xoong rồi cho mày giẫy luôn một thể.
Lão lại cười sằng sặc. Lão cười ghê rợn như thể lão đã ăn được anh trống thật...
Sống lưng tôi lạnh buốt. Từng cái lông ống như đang dựng đứng cả lên. Tôi ngước mặt lên trời và thầm nguyện sẽ có một điều gì đó kì diệu sẽ cứu vớt lấy sinh mạng anh Trống. Trời vẫn xám xịt. Tôi chỉ thấy vài cột khói nhà ai nhóm bếp thổi xôi bay vẩn vơ rồi biến mất. Phút chốc, tôi thấy một luồng khói cũng mờ nhạt nhưng huyền bí như linh hồn của anh
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Triệu Thị Phương Thảo
Dung lượng: 123,00KB|
Lượt tài: 0
Loại file: doc
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)