CÓ CON - MẸ GIÀU SANG NHẤT
Chia sẻ bởi Hải Nguyên Văn |
Ngày 11/10/2018 |
26
Chia sẻ tài liệu: CÓ CON - MẸ GIÀU SANG NHẤT thuộc Ngữ văn 8
Nội dung tài liệu:
Có con, mẹ là người giàu sang nhất
Lúc chưa có con, mẹ đã nghĩ mình không cần bà ngoại, mẹ nghĩ mình có thể tự xoay sở với mọi khía cạnh của cuộc sống. Giờ thì mẹ hiểu, chăm con không phải chỉ cần kiến thức từ sách vở, từ internet...
Mỗi ngày bên con là mỗi ngày mẹ thấy những kiến thức mình đã học không bao giờ đủ khi chăm sóc một đứa con nít. Vì thế mà mẹ càng kính trọng bà ngoại hơn. Lúc chưa có con, mẹ đã nghĩ mình không cần bà ngoại, mẹ nghĩ mình có thể tự xoay sở với mọi khía cạnh của cuộc sống. Giờ thì mẹ hiểu, chăm con không phải chỉ cần kiến thức từ sách vở, từ internet, mà chăm con cần nhất là kinh nghiệm đúc kết từ tình yêu thương vô bờ bến của cha mẹ.
Bà ngoại đã chăm mẹ vất vả như thế nào, thì giờ bà tiếp tục truyền dạy (hoặc nói khác hơn là trực tiếp) chăm con như thế đấy. Từ sâu trong đáy lòng mẹ, mẹ muốn ôm bà ngoại và nói rằng “mẹ ơi, giờ thì con hiểu mẹ yêu chúng con biết nhường nào”. Mẹ không biết rằng Ken của mẹ sau này có nhận ra tình cảm của mẹ dành cho con không, nhưng mẹ tin một điều chắc chắn rằng, mẹ luôn làm tất cả những gì tốt nhất cho con. Mẹ không tự hào mình là người mẹ nhiều kinh nghiệm, nhưng mẹ tự hào mẹ là một bà mẹ tốt.
Thế là Ken của mẹ đã được 18 tháng tuổi rồi. Con đã có thể chạy nhanh hơn những bước chân của mẹ đuổi theo, con đã có thể làm mẹ giận, cáu gắt, hoặc làm mẹ buồn cười đến không chịu được với những hành động đáng yêu của con, thì với mẹ, đó là một niềm vui khôn xiết. Mỗi ngày chỉ cần nhìn thấy con, mọi lo âu buồn phiền đều tan biến. Me phải thực sự công nhận rằng, không có bất kỳ nụ hôn nào, kể cả nụ hôn của papa dành cho mẹ, lại có khả năng làm cho mẹ sung sướng như nụ hôn của Ken dành cho mẹ. Khi cái miệng chúm chím của con áp vào mặt mẹ, mẹ chị muốn cảm giác đó tồn tại cả ngày, cả tháng, cả năm. Mẹ thậm chí còn thấy ganh tị khi con hun hít em Mèo bông (mà con thường gọi là A Mi) một cách thắm thiết hơn cả lúc hôn mẹ. Từ đó mà mẹ có thể thông cảm được cho những bà mẹ chồng tại sao hay hà khắc với con dâu, lý do chính chỉ có thể là bà luôn thấy buồn, tủi thân khi con trai mình đã có cuộc sống riêng, mà trong cuộc sống đó, người gần gũi hơn, thương yêu hơn lại là một người phụ nữ khác.
Có nhiều người bảo mẹ chăm con kỹ quá, cũng có nhiều người phê phán cách mẹ nuôi dạy con từng li từng tí làm con mất đi tính tự lập, nhưng mẹ không bao giờ thấy buồn vì đối với mẹ, chỉ bản thân mẹ mới biết được con cần gì, và điều gì là tốt nhất dành cho con, Thế giới trẻ con là muôn màu muôn vẻ, không thể áp đặt tình huống của bé này với bé kia được. Mọi hành động mẹ làm cho con đều là cả một quá trình mẹ nghiên cứu, học hỏi và chắt lọc ra. Mẹ yêu sao cái cách con gật đầu khi mẹ hỏi “mẹ hát bài Đi học cho Ken nghe, Ken chịu không?”. Mẹ yêu sao cái lúc mẹ nằm trên nệm, con chạy đến lật áo mẹ lên, rồi khum xuống thổi phì phì lên bụng mẹ, để được nghe cái tiếng “lụp bụp” phát ra rồi cười haha… Mẹ càng yêu khi lần nào con tè, con cũng la lên “chè” trong khi quần con đã ướt sũng. Yêu cái cách con gọi tiền là “tùm”, gọi chim là “chum”, gọi kẹo là “kum”….Tất cả những gì con làm, mẹ đều thầy yêu.
Chiều qua khi vừa đi làm về, mẹ nghe bà ngoại khoe con có thể nói được 2 từ “xà bông”… Mẹ cầm chai dầu gội đầu Pigeon của con lên và hỏi “đây là cái gì?” thì Ken vừa cười tủm tỉm vừa nói “xà……xông”. Mẹ vừa vui vừa mắc cười, mỗi ngày con học một từ mới là mỗi ngày mẹ thấy cuộc sống có thêm một niềm vui. Niềm vui của mẹ không ở đâu xa xôi, mà ở ngay trước mắt khi từng ngày chứng kiến con lớn lên trong vòng tay yêu thương của ba mẹ, của ông bà ngoại, và của cả gia đình.
Từ ngày sanh con, mẹ bắt đầu sợ…chết. Mẹ không lo gì cho bản thân mình, mẹ chỉ lo là không có mẹ thì Ken sẽ ra sao thôi. Mẹ làm việc gì cũng cẩn thận hơn trước, mẹ chạy xe chậm hơn để tránh tai nạn, mẹ uống thuốc ngay lập tức khi có dấu hiệu
Lúc chưa có con, mẹ đã nghĩ mình không cần bà ngoại, mẹ nghĩ mình có thể tự xoay sở với mọi khía cạnh của cuộc sống. Giờ thì mẹ hiểu, chăm con không phải chỉ cần kiến thức từ sách vở, từ internet...
Mỗi ngày bên con là mỗi ngày mẹ thấy những kiến thức mình đã học không bao giờ đủ khi chăm sóc một đứa con nít. Vì thế mà mẹ càng kính trọng bà ngoại hơn. Lúc chưa có con, mẹ đã nghĩ mình không cần bà ngoại, mẹ nghĩ mình có thể tự xoay sở với mọi khía cạnh của cuộc sống. Giờ thì mẹ hiểu, chăm con không phải chỉ cần kiến thức từ sách vở, từ internet, mà chăm con cần nhất là kinh nghiệm đúc kết từ tình yêu thương vô bờ bến của cha mẹ.
Bà ngoại đã chăm mẹ vất vả như thế nào, thì giờ bà tiếp tục truyền dạy (hoặc nói khác hơn là trực tiếp) chăm con như thế đấy. Từ sâu trong đáy lòng mẹ, mẹ muốn ôm bà ngoại và nói rằng “mẹ ơi, giờ thì con hiểu mẹ yêu chúng con biết nhường nào”. Mẹ không biết rằng Ken của mẹ sau này có nhận ra tình cảm của mẹ dành cho con không, nhưng mẹ tin một điều chắc chắn rằng, mẹ luôn làm tất cả những gì tốt nhất cho con. Mẹ không tự hào mình là người mẹ nhiều kinh nghiệm, nhưng mẹ tự hào mẹ là một bà mẹ tốt.
Thế là Ken của mẹ đã được 18 tháng tuổi rồi. Con đã có thể chạy nhanh hơn những bước chân của mẹ đuổi theo, con đã có thể làm mẹ giận, cáu gắt, hoặc làm mẹ buồn cười đến không chịu được với những hành động đáng yêu của con, thì với mẹ, đó là một niềm vui khôn xiết. Mỗi ngày chỉ cần nhìn thấy con, mọi lo âu buồn phiền đều tan biến. Me phải thực sự công nhận rằng, không có bất kỳ nụ hôn nào, kể cả nụ hôn của papa dành cho mẹ, lại có khả năng làm cho mẹ sung sướng như nụ hôn của Ken dành cho mẹ. Khi cái miệng chúm chím của con áp vào mặt mẹ, mẹ chị muốn cảm giác đó tồn tại cả ngày, cả tháng, cả năm. Mẹ thậm chí còn thấy ganh tị khi con hun hít em Mèo bông (mà con thường gọi là A Mi) một cách thắm thiết hơn cả lúc hôn mẹ. Từ đó mà mẹ có thể thông cảm được cho những bà mẹ chồng tại sao hay hà khắc với con dâu, lý do chính chỉ có thể là bà luôn thấy buồn, tủi thân khi con trai mình đã có cuộc sống riêng, mà trong cuộc sống đó, người gần gũi hơn, thương yêu hơn lại là một người phụ nữ khác.
Có nhiều người bảo mẹ chăm con kỹ quá, cũng có nhiều người phê phán cách mẹ nuôi dạy con từng li từng tí làm con mất đi tính tự lập, nhưng mẹ không bao giờ thấy buồn vì đối với mẹ, chỉ bản thân mẹ mới biết được con cần gì, và điều gì là tốt nhất dành cho con, Thế giới trẻ con là muôn màu muôn vẻ, không thể áp đặt tình huống của bé này với bé kia được. Mọi hành động mẹ làm cho con đều là cả một quá trình mẹ nghiên cứu, học hỏi và chắt lọc ra. Mẹ yêu sao cái cách con gật đầu khi mẹ hỏi “mẹ hát bài Đi học cho Ken nghe, Ken chịu không?”. Mẹ yêu sao cái lúc mẹ nằm trên nệm, con chạy đến lật áo mẹ lên, rồi khum xuống thổi phì phì lên bụng mẹ, để được nghe cái tiếng “lụp bụp” phát ra rồi cười haha… Mẹ càng yêu khi lần nào con tè, con cũng la lên “chè” trong khi quần con đã ướt sũng. Yêu cái cách con gọi tiền là “tùm”, gọi chim là “chum”, gọi kẹo là “kum”….Tất cả những gì con làm, mẹ đều thầy yêu.
Chiều qua khi vừa đi làm về, mẹ nghe bà ngoại khoe con có thể nói được 2 từ “xà bông”… Mẹ cầm chai dầu gội đầu Pigeon của con lên và hỏi “đây là cái gì?” thì Ken vừa cười tủm tỉm vừa nói “xà……xông”. Mẹ vừa vui vừa mắc cười, mỗi ngày con học một từ mới là mỗi ngày mẹ thấy cuộc sống có thêm một niềm vui. Niềm vui của mẹ không ở đâu xa xôi, mà ở ngay trước mắt khi từng ngày chứng kiến con lớn lên trong vòng tay yêu thương của ba mẹ, của ông bà ngoại, và của cả gia đình.
Từ ngày sanh con, mẹ bắt đầu sợ…chết. Mẹ không lo gì cho bản thân mình, mẹ chỉ lo là không có mẹ thì Ken sẽ ra sao thôi. Mẹ làm việc gì cũng cẩn thận hơn trước, mẹ chạy xe chậm hơn để tránh tai nạn, mẹ uống thuốc ngay lập tức khi có dấu hiệu
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Hải Nguyên Văn
Dung lượng: 286,50KB|
Lượt tài: 1
Loại file: doc
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)