Bài văn viết về người em yêu quý.
Chia sẻ bởi Đào Thị Lan Anh |
Ngày 09/10/2018 |
48
Chia sẻ tài liệu: Bài văn viết về người em yêu quý. thuộc Tập đọc 3
Nội dung tài liệu:
Đề bài: Hãy viết về một người mà em yêu quý.
Bài làm
Trong cuộc sống thường ngày của chúng ta, mọi người đều đang cố gắng làm việc, học tập để có thể đuổi kịp sự phát triển của cuộc sống, xã hội. Có người đã nói: “ Đất nước càng phát triển bao nhiêu thì tình cảm con người với con người càng giảm đi bấy nhiêu”. Điều đó là do họ quá chú tâm theo đuổi cái lý tưởng và sự thành công trong cuộc sống. Có thể tôi cũng như vậy, nhưng may mắn cho tôi là bên cạnh tôi là một gia đình chàn đầy tình cảm gắn bó với nhau và tôi luôn lấy người cha của mình là một tấm gương để tôi noi theo.
Sau cuộc sống hằng ngày mệt mỏi, vào mỗi đêm trước khi đi ngủ, tôi thường dành ít thời gian để suy nghĩ xem mình đã làm được gì cho ngày hôm đó. Và hôm trước đã thấy lại những tấm ảnh vào ngày sinh nhật của tôi lúc tôi lên 6 tuổi. Xem từng tấm ảnh tôi lại bật cười vì những hình ảnh ngộ nghĩnh tinh nghịch của mình và mấy anh em của tôi. Và đến tấm ảnh cuối cùng là hình ảnh tôi trong màn đêm với những ngọn nến lung linh. Tôi vui sướng vì đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp trong thời ấu thơ. Nghĩ lại vào ngày sinh nhật đó tôi nhớ chiếc bánh ga tô bố tôi phải ra tận Hà Nội để mua. Hồi đó thực sự là kinh tế nhà tôi không có nhiều nhưng tình cảm gia đình với nhau thì có lẽ tốt hơn bây giờ nhiều.. Tôi nhớ chiếc bánh ga tô mà bố tôi mua về đi bằng xe máy nên trên đường đi đã bị nát mất một góc. Lúc đó tôi đã ngây thơ và mếu máo trước cái bánh của mình, tôi đã không hiểu ra là để mua cho tôi, bố bố đã phải rất vất vả. Mỗi tối bố tôi phải đi chiếc xe máy cũ ra Hà Nội để làm công việc gia sư, thực sự công việc đó không dễ dàng chút nào. Tối nào tôi cũng ra để đón bố, hình ảnh người bố đi sứm về muộn, ăn cơm thì không lúc nào được đúng bữa khiến tôi thương bố rất nhiều . Và bố cũng là người đưa tôi đi học mõi ngày trên chiếc xe máy, có thể hình ảnh đó không đẹp như” Ngày đầu tiên đi học” mà nhie3euf bài văn đã viết nhưng đối với tôi thì nó có ý nghĩa rất lớn cho thấy sự quan tâm của bố tôi.
Vào mỗi hề tôi được về sống nhiều ở quê với ông bà, buổi chiều ông tôi thường làm một cái diều cho tôi bằng báo và cơm nguội để dính. Thật sự là rất hài hước vì tôi không thể nào làm cái diều bay lên. Sau đó bố tôi đã mua tặng tôi một cái diều, tôi không còn nhớ rõ chiếc diều nhưng nó bay rất cao dưới bàn tay của bố tôi. Tôi cùng bố thả diều thật ra là bố thả cho nó lên cao và công việc của tôi là giữ nó.
Hình ảnh người bố của tôi là một người cao cao và có dáng hơi gầy. Nhưng mỗi năm tháng trôi qua bố tôi cũng đã già đi nhiều. Những sợi tóc bạc đã xuất hiện nhiều trên đầu bố đã thể hiện lên cuộc đời vất vả của bố. Hồi còn nhỏ tôi ngây thơ hỏi : Thế sau này bố mẹ mất đi con sống với ai?”. Bố tôi cười và nói:” Chỉ sợ đến lúc bố mẹ già không làm được gì con lại đuổi ra ngoài chứ thiết gì sống với bố mẹ.” Tôi biết bố tôi chỉ nói đùa nhưng lời nói đó làm tôi có nhiều suy nghĩ . Thật sự lúc đó tôi rất phải sợ xa bố mẹ. Vì tôi nghĩ mình chỉ có thể hạnh phúc nếu có bố mẹ ở bên để che chở.
Mấy năm sau khi tôi lên học cấp hai, mọi suy nghĩ và hành động của tôi cũng trở lên già dặn hơn. Cuộc sống của tôi cũng trở nên tự lập hơn, bớt đi sự phụ thuộc vào cha mẹ. Nhưng bên cạnh tôi luôn có bố nâng đỡ. Tôi nhớ có thời gian tôi tham gia đi đá bóng ở thành phố phải xa bố mẹ và gia đình. Nhưng mỗi lúc thi đấu đều có sự xuất hiện người cha đáng kính của mình. Lúc đó tôi vui mừng biết bao vì có bố bên cạnh cổ vũ, tôi không muốn bố thất vọng nên tôi luôn cố gắng để đá thật tốt. Nhưng thực sự đôi chân của tôi không lãm được những gì tôi nghĩ. Tôi luôn run sợ và chốn chánh trước khó khăn, điều này cũng là một vấn đề trong công vệc học tập của tôi khiến bố rất mệt mỏi. Những lúc đó tôi đã khóc vì mình quá kém cỏi đã làm cho bố mẹ buồn phiền. Tôi luôn muốn thốt ra câu: “ Con xin lỗi” để cho nhẹ lòng mình.
Với tất cả những điều đó tôi sẽ cố gắng học tập để không làm bố buồn. Tôi muốn làm một điều gì đó thật lớn lao để gửi
Bài làm
Trong cuộc sống thường ngày của chúng ta, mọi người đều đang cố gắng làm việc, học tập để có thể đuổi kịp sự phát triển của cuộc sống, xã hội. Có người đã nói: “ Đất nước càng phát triển bao nhiêu thì tình cảm con người với con người càng giảm đi bấy nhiêu”. Điều đó là do họ quá chú tâm theo đuổi cái lý tưởng và sự thành công trong cuộc sống. Có thể tôi cũng như vậy, nhưng may mắn cho tôi là bên cạnh tôi là một gia đình chàn đầy tình cảm gắn bó với nhau và tôi luôn lấy người cha của mình là một tấm gương để tôi noi theo.
Sau cuộc sống hằng ngày mệt mỏi, vào mỗi đêm trước khi đi ngủ, tôi thường dành ít thời gian để suy nghĩ xem mình đã làm được gì cho ngày hôm đó. Và hôm trước đã thấy lại những tấm ảnh vào ngày sinh nhật của tôi lúc tôi lên 6 tuổi. Xem từng tấm ảnh tôi lại bật cười vì những hình ảnh ngộ nghĩnh tinh nghịch của mình và mấy anh em của tôi. Và đến tấm ảnh cuối cùng là hình ảnh tôi trong màn đêm với những ngọn nến lung linh. Tôi vui sướng vì đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp trong thời ấu thơ. Nghĩ lại vào ngày sinh nhật đó tôi nhớ chiếc bánh ga tô bố tôi phải ra tận Hà Nội để mua. Hồi đó thực sự là kinh tế nhà tôi không có nhiều nhưng tình cảm gia đình với nhau thì có lẽ tốt hơn bây giờ nhiều.. Tôi nhớ chiếc bánh ga tô mà bố tôi mua về đi bằng xe máy nên trên đường đi đã bị nát mất một góc. Lúc đó tôi đã ngây thơ và mếu máo trước cái bánh của mình, tôi đã không hiểu ra là để mua cho tôi, bố bố đã phải rất vất vả. Mỗi tối bố tôi phải đi chiếc xe máy cũ ra Hà Nội để làm công việc gia sư, thực sự công việc đó không dễ dàng chút nào. Tối nào tôi cũng ra để đón bố, hình ảnh người bố đi sứm về muộn, ăn cơm thì không lúc nào được đúng bữa khiến tôi thương bố rất nhiều . Và bố cũng là người đưa tôi đi học mõi ngày trên chiếc xe máy, có thể hình ảnh đó không đẹp như” Ngày đầu tiên đi học” mà nhie3euf bài văn đã viết nhưng đối với tôi thì nó có ý nghĩa rất lớn cho thấy sự quan tâm của bố tôi.
Vào mỗi hề tôi được về sống nhiều ở quê với ông bà, buổi chiều ông tôi thường làm một cái diều cho tôi bằng báo và cơm nguội để dính. Thật sự là rất hài hước vì tôi không thể nào làm cái diều bay lên. Sau đó bố tôi đã mua tặng tôi một cái diều, tôi không còn nhớ rõ chiếc diều nhưng nó bay rất cao dưới bàn tay của bố tôi. Tôi cùng bố thả diều thật ra là bố thả cho nó lên cao và công việc của tôi là giữ nó.
Hình ảnh người bố của tôi là một người cao cao và có dáng hơi gầy. Nhưng mỗi năm tháng trôi qua bố tôi cũng đã già đi nhiều. Những sợi tóc bạc đã xuất hiện nhiều trên đầu bố đã thể hiện lên cuộc đời vất vả của bố. Hồi còn nhỏ tôi ngây thơ hỏi : Thế sau này bố mẹ mất đi con sống với ai?”. Bố tôi cười và nói:” Chỉ sợ đến lúc bố mẹ già không làm được gì con lại đuổi ra ngoài chứ thiết gì sống với bố mẹ.” Tôi biết bố tôi chỉ nói đùa nhưng lời nói đó làm tôi có nhiều suy nghĩ . Thật sự lúc đó tôi rất phải sợ xa bố mẹ. Vì tôi nghĩ mình chỉ có thể hạnh phúc nếu có bố mẹ ở bên để che chở.
Mấy năm sau khi tôi lên học cấp hai, mọi suy nghĩ và hành động của tôi cũng trở lên già dặn hơn. Cuộc sống của tôi cũng trở nên tự lập hơn, bớt đi sự phụ thuộc vào cha mẹ. Nhưng bên cạnh tôi luôn có bố nâng đỡ. Tôi nhớ có thời gian tôi tham gia đi đá bóng ở thành phố phải xa bố mẹ và gia đình. Nhưng mỗi lúc thi đấu đều có sự xuất hiện người cha đáng kính của mình. Lúc đó tôi vui mừng biết bao vì có bố bên cạnh cổ vũ, tôi không muốn bố thất vọng nên tôi luôn cố gắng để đá thật tốt. Nhưng thực sự đôi chân của tôi không lãm được những gì tôi nghĩ. Tôi luôn run sợ và chốn chánh trước khó khăn, điều này cũng là một vấn đề trong công vệc học tập của tôi khiến bố rất mệt mỏi. Những lúc đó tôi đã khóc vì mình quá kém cỏi đã làm cho bố mẹ buồn phiền. Tôi luôn muốn thốt ra câu: “ Con xin lỗi” để cho nhẹ lòng mình.
Với tất cả những điều đó tôi sẽ cố gắng học tập để không làm bố buồn. Tôi muốn làm một điều gì đó thật lớn lao để gửi
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Đào Thị Lan Anh
Dung lượng: 32,00KB|
Lượt tài: 3
Loại file: doc
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)