BÀI VĂN TẢ ĐỒ VẬT CŨ HAY
Chia sẻ bởi Lam Khanh Toan |
Ngày 09/10/2018 |
25
Chia sẻ tài liệu: BÀI VĂN TẢ ĐỒ VẬT CŨ HAY thuộc Toán học 5
Nội dung tài liệu:
Đế bài: Có những đồ vật đã trở thành kỉ vật, nó luôn nhắc về những câu chuyện cảm động, những tháng ngày khó quên. Em hãy tả lại một đồ vật như thế.
Bài làm
Sáng chủ nhật vừa qua, mẹ và em dọn dẹp lại nhà cửa dể chuẩn bị đón Tết. Chà dọn đến cái giá sách mới vất vả làm sao! Nó thật bề bộn với đủ thứ sách vở, truyện, báo…Nhưng kìa có một hộp gỗ nhỏ vẫn nằm ngay ngắn trên giá . Em tò mò mở hộp ra, bên trong là một quyển sổ tay nhỏ…Em hỏi mẹ và biết là đó là kỉ vật duy nhất, cuối cùng của ông cậu – em trai của bà ngoại để lại. Được sự đồng ý của bà và mẹ, em cầm cuốn sổ lên xem.
Trong những câu chuyện của bà ngoại, bà thường kể nhiều về ông câụ. Ông là bộ đội đặc công, nhập ngũ năm 1968, năm 1969 ông cùng đơn vị vào Nam. Quyển sổ đó là một người bạn tặng ông những ngày còn mới nhập ngũ. Nó đã theo ông suốt đường hành quân từ Bắc vào Nam, cùng đồng hành với ông suốt thời gian chiến đấu. Cuốn sổ thật nhỏ nhắn, chỉ to bằng bàn tay người lớn. Chiều dài khoảng mười tám xen-ti-mét, chiều rộng hơn mười phân một chút. Quyển sổ không dày lắm. Có lẽ do thời gian đã lâu ( hơn 40 năm), do chiến tranh mà bìa của nó làm bằng giấy nện cứng, bọc ngoài bìa là tờ giấy màu đỏ thâm giờ đã hơi nhàu. Gáy sổ được đóng bằng chỉ khâu. Những sợi chỉ mong manh, ố vàng không còn chắc chắn làm cho những trang giấy bên trong hơi long ra.
Nhớ đến những câu chuyện bà kể về ông, em run run, xúc động mở quyển sổ ra. Những trang giấy đã ngả vàng không có dòng kẻ giống như loại giấy in bây giờ. Thế mà những dòng chữ ông viết vẫn thẳng tăm tắp. Từng chữ, từng chữ viết bằng mực màu xanh dương đã nhoè nhoẹt, nhạt nhoà theo thời gian năm tháng, nhìn vào thật khó đọc. Nhưng em vẫn nhận thấy nét chữ cứng cáp mà bay bổng như tính cách của ông vậy. Trên những trang giấy đó, ông đã ghi chép những tâm sự sau mỗi trận đánh, trên đường hành quân, sự khốc liệt của chiến tranh bom mìn, khói lửa, niềm vui được cống hiến sau mỗi chiến thắng…và cả những đêm không ngủ, ông nhớ về quê hương, nhớ mẹ cha, chị em đang ngày ngày lo cho ông nơi chiến trường ác liệt.
...Một ngày mùa hạ nóng nực, gia đình bà ngoại nhận được quyển sổ này qua tay đồng đội của ông gửi đến, cũng là ngày biết tin ông đã hi sinh cách đó 2 năm( 1971). Trang giấy ông mới viết ngày nào vẫn còn một nửa, những dòng tâm sự còn dở dang, những nỗi nhớ, những ước nguyện của một thời trai trẻ đã nằm lại mãi nơi núi rừng Sơn Tịnh , Quảng Ngãi…Bà ngoại khóc cạn nước mắt, bà đã giữ cuốn sổ này bên mình như ngày nhỏ bà bồng bế chăm sóc ông, như ông đang cũng bà cùng giã gạo xay thóc trông em, như ngày bà khoác balô tiễn ông lên đường nhập ngũ.
Chiến tranh đã qua rồi, ông cậu đã đi tới một chân trời mới- nơi đó có lẽ bình yên hơn thế giới này khi ông mới tuồi đôi mươi. Ngoài kìa đào cúc đang nở rực rỡ, cây cối tràn trề một sức sống chào đón một mùa xuân mới đang về, chỉ có cuốn sổ này không đổi thay như tình cảm gia đình luôn nhớ về ông. Từ mùa xuân này, em được phép giữ cuốn sổ của ông cậu . Em thầm hứa sẽ giữ gìn cẩn thận như thể giữ lại một kỉ vật, một giai thoại về một người thân, về một anh hùng liệt sỹ để làm động lực giúp em phấn đấu học tốt hơn nữa.
Nguyễn Thị Anh Thư
Học sinh lớp 4A
Tiểu học Nam Thắng
Bài làm
Sáng chủ nhật vừa qua, mẹ và em dọn dẹp lại nhà cửa dể chuẩn bị đón Tết. Chà dọn đến cái giá sách mới vất vả làm sao! Nó thật bề bộn với đủ thứ sách vở, truyện, báo…Nhưng kìa có một hộp gỗ nhỏ vẫn nằm ngay ngắn trên giá . Em tò mò mở hộp ra, bên trong là một quyển sổ tay nhỏ…Em hỏi mẹ và biết là đó là kỉ vật duy nhất, cuối cùng của ông cậu – em trai của bà ngoại để lại. Được sự đồng ý của bà và mẹ, em cầm cuốn sổ lên xem.
Trong những câu chuyện của bà ngoại, bà thường kể nhiều về ông câụ. Ông là bộ đội đặc công, nhập ngũ năm 1968, năm 1969 ông cùng đơn vị vào Nam. Quyển sổ đó là một người bạn tặng ông những ngày còn mới nhập ngũ. Nó đã theo ông suốt đường hành quân từ Bắc vào Nam, cùng đồng hành với ông suốt thời gian chiến đấu. Cuốn sổ thật nhỏ nhắn, chỉ to bằng bàn tay người lớn. Chiều dài khoảng mười tám xen-ti-mét, chiều rộng hơn mười phân một chút. Quyển sổ không dày lắm. Có lẽ do thời gian đã lâu ( hơn 40 năm), do chiến tranh mà bìa của nó làm bằng giấy nện cứng, bọc ngoài bìa là tờ giấy màu đỏ thâm giờ đã hơi nhàu. Gáy sổ được đóng bằng chỉ khâu. Những sợi chỉ mong manh, ố vàng không còn chắc chắn làm cho những trang giấy bên trong hơi long ra.
Nhớ đến những câu chuyện bà kể về ông, em run run, xúc động mở quyển sổ ra. Những trang giấy đã ngả vàng không có dòng kẻ giống như loại giấy in bây giờ. Thế mà những dòng chữ ông viết vẫn thẳng tăm tắp. Từng chữ, từng chữ viết bằng mực màu xanh dương đã nhoè nhoẹt, nhạt nhoà theo thời gian năm tháng, nhìn vào thật khó đọc. Nhưng em vẫn nhận thấy nét chữ cứng cáp mà bay bổng như tính cách của ông vậy. Trên những trang giấy đó, ông đã ghi chép những tâm sự sau mỗi trận đánh, trên đường hành quân, sự khốc liệt của chiến tranh bom mìn, khói lửa, niềm vui được cống hiến sau mỗi chiến thắng…và cả những đêm không ngủ, ông nhớ về quê hương, nhớ mẹ cha, chị em đang ngày ngày lo cho ông nơi chiến trường ác liệt.
...Một ngày mùa hạ nóng nực, gia đình bà ngoại nhận được quyển sổ này qua tay đồng đội của ông gửi đến, cũng là ngày biết tin ông đã hi sinh cách đó 2 năm( 1971). Trang giấy ông mới viết ngày nào vẫn còn một nửa, những dòng tâm sự còn dở dang, những nỗi nhớ, những ước nguyện của một thời trai trẻ đã nằm lại mãi nơi núi rừng Sơn Tịnh , Quảng Ngãi…Bà ngoại khóc cạn nước mắt, bà đã giữ cuốn sổ này bên mình như ngày nhỏ bà bồng bế chăm sóc ông, như ông đang cũng bà cùng giã gạo xay thóc trông em, như ngày bà khoác balô tiễn ông lên đường nhập ngũ.
Chiến tranh đã qua rồi, ông cậu đã đi tới một chân trời mới- nơi đó có lẽ bình yên hơn thế giới này khi ông mới tuồi đôi mươi. Ngoài kìa đào cúc đang nở rực rỡ, cây cối tràn trề một sức sống chào đón một mùa xuân mới đang về, chỉ có cuốn sổ này không đổi thay như tình cảm gia đình luôn nhớ về ông. Từ mùa xuân này, em được phép giữ cuốn sổ của ông cậu . Em thầm hứa sẽ giữ gìn cẩn thận như thể giữ lại một kỉ vật, một giai thoại về một người thân, về một anh hùng liệt sỹ để làm động lực giúp em phấn đấu học tốt hơn nữa.
Nguyễn Thị Anh Thư
Học sinh lớp 4A
Tiểu học Nam Thắng
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Lam Khanh Toan
Dung lượng: 26,50KB|
Lượt tài: 0
Loại file: doc
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)