Bài 31. Con chó Bấc
Chia sẻ bởi Vi Tuyet Mai |
Ngày 07/05/2019 |
32
Chia sẻ tài liệu: Bài 31. Con chó Bấc thuộc Ngữ văn 9
Nội dung tài liệu:
Con chó Bấc
Đối với mỗi người, đặc biệt là đối với người phương Tây, chó
là vật nuôi trong gia đình đồng thời cũng là người bạn thân
thiết trong cuộc sống. Có lẽ điều này là do sự quấn quýt, gần
gũi và đặc tính trung thành của loài chó. Đã có rất nhiều những
tác phẩm văn học, điện ảnh nói về tình cảm gắn bó của những
chú chó với người chủ. Một trong số đó là tác phẩm "Tiếng
gọi nơi hoang dã" rất nổi tiếng của nhà văn người Mỹ-
Giắc Lân-đơn.
Giắc-lân-đơn(1876-1916) là bút danh của Giôn Gri-phít Lân
đơn, nhà văn Mỹ, sinh ở Xan Phran-xi-xcô. Ông trải qua
thời kì thơ ấu rất vất vả, từng phỉa làm nhiều nghề để kiếm
sống. Ông bắt đầu sự nghiệp sáng tác bằng những truyện
ngắn đăng trên một tờ báo của sinh viên. Thời kì nở rộ trong
sáng tác của ông là vào đầu thế kỉ XX.
Tiếng gọi nơi hoang dã (1903) là tiểu thuyết ra mắt bạn đọc
sau khi ông đi theo những người tìm vàng đến miền Clân
-đai-cơ ở Canada trở về. Sói biển (1904), Gót sắt (1907),
Mác-tin I-đơn(1909) là những tác phẩm nổi tiếng khác của
Lân-đơn.
Nh?ng k? ni?m th?i tho ?u v nh?ng quan sỏt th?c t? khi di
theo nh?ng ngu?i tỡm vng l c?m h?ng v tu li?u cho ụng
vi?t nờn tỏc ph?m Con chú B?c
Văn bản "Con chó Bấc" trích
tiểu thuyết "Tiếng gọi nơi
hoang dã". Tác phẩm kể về
Bấc, một con chó bị bắt cóc đưa
lên vùng cực Bắc để kéo xe trượt
tuyết cho những người tìm vàng.
Bấc đã qua tay nhiều ông chủ
độc ác. Chỉ có Giôn Thoóc- tơn
là có lòng nhân từ đối với nó và
nó đã được cảm hóa. Về sau, khi
Thoóc- tơn chết, nó hoàn toàn
dứt bỏ con người, đi theo tiếng
gọi nơi hoang dã và trở thành
một con chó hoang.
+ Anh chăm sóc chó của mình như thể chúng là con cái của anh vậy, bởi vì anh không thể nào không chăm sóc.
+ Anh không bao giờ quên chào hỏi thân mật hoặc nói lời vui vẻ và ngồi xuống chuyện trò lâu với chúng, điều mà cả anh và chúng đều thích thú.
+ Anh có thói quen dùng hai bàn tay túm chặt lấy đầu Bấc rồi dựa đầu anh vào đầu nó, hoặc lắc nó đẩy tới đẩy lui, vừa lắc vừa khe khẽ thốt lên những tiếng rủa mà đối với Bấc lại là những lời nói nựng âu yếm.
+ Bấc hiểu được những tình cảm ấy từ chủ nên "thấy không có gì vui sướng bằng cái ôm ghì mạnh mẽ ấy...tưởng như quả tim mình nhảy tung ra khỏi cơ thể vì quá ngây ngất..., nó bật vùng dậy, miệng cười, mắt long lanh, họng rung lên những âm thanh không thốt lên lời...Giôn Thoóc- tơn lại như muốn kêu lên, trân trọng: "Trời đất! Đằng ấy hầu như biết nói đấy!"
Trong đoạn mở đầu, nhà văn nói về những người chủ trước đây của Bấc và so sánh với Thoóc-tơn để thấy Thoóc-tơn là "một ông chủ lí tưởng". Em hãy tìm những biểu hiện cho thấy tình cảm thân thiết mà Thoóc- tơn dành cho Bấc?
Trong văn bản này, nhà văn chủ yếu muốn
nói đến tình cảm của Bấc dành cho chủ.
Nhưng trước đó, ông lại dành một đoạn
nói về tình cảm của Thoóc- tơn đối với
Bấc như là một cơ sở để lí giải tình cảm
của Bấc dành cho anh. Là một chú chó
thông minh, giàu tình cảm, Bấc nhận thấy
Thoóc-tơn là "một ông chủ lí tưởng".
Thoóc-tơn đã chăm sóc cho những chú
chó như thể chúng là con cái của anh. Hơn
vậy, trong ý nghĩ và trong tình cảm, anh
coi Bấc như là một đứa con, một người
bạn thân thiết của anh. Anh chăm sóc
cho Bấc, rủ rỉ bên tai nó những
lời nói nựng âu yếm.
+ Xơ- kít có thói quen thọc cái mũi của nó vào dưới bàn tay của Thoóc- tơn rồi híc híc mãi cho đến khi được vỗ về.
+ Níc thường chồm lên tì cái đầu to tướng của cu cậu lên đầu gối Thoóc-tơn.
+ Bấc chỉ tôn thờ ở xa xa một quãng, ngước nhìn mặt anh, chăm chú xem xét, hết sức quan tâm theo dõi từng biểu hiện thoáng qua, mọi cử động hoặc đổi thay trên nét mặt. Nằm ở phía xa hoặc ở phía sau quan sát hình dáng của anh và từng cử động của thân thể anh...sức mạnh ánh mắt của Bấc làm cho Giôn quay đầu nhìn lại, đôi mắt anh tỏa rạng tình cảm tự đấy lòng.
+ Bấc luôn bám theo gót chân anh. Ngay cả ban đêm, trong giấc mơ, nó cũng bị nỗi lo sợ này ám ảnh. Những lúc ấy, nó vội vùng dậy không ngủ nữa, trườn qua giá lạnh đến tận mép lều, đứng đấy, lắng nghe tiếng thở đều đều của chủ.
Em có nhận xét gì về cách quan sát của tác giả khi miêu tả loài chó? (chú ý là mỗi con chó lại có cách biểu hiện tình cảm khác nhau)
Bấc có cách biểu lộ tình thương
yêu gần giống như làm đau người
ta, thế nhưng chỉ có Thoóc-tơn,
ông chủ lí tưởng của nó mới hiểu
đó là cách thể hiện tình cảm một
cách rõ ràng nhất, cũng như khi
nó nằm phục một cách yên bình
dưới chân Thoóc-tơn, rồi chăm
chú quan sát anh...Bấc không
muốn rời xa ông chủ một bước
như thể đây là cuộc sống mà nó
hằng mong ước, một ông chủ mà
nó tôn thờ và không bao giờ
muốn đánh đổi.Tình yêu thương
của Bấc được diễn đạt bằng sự
tôn thờ. Ngòi bút miêu tả và khả
năng quan sát loài vật của nhà văn
thật tài tình, sinh động.
Nhà văn không nhân cách hóa con chó Bấc
theo kiểu La Phông-Ten, không để cho nó
nói tiếng người như các nhân vật trong thơ
ngụ ngôn. Nó chỉ "hầu như biết nói" nhưng
Thoóc-tơn và cả nhà văn dường như thấu
hiểu thế giới "tâm hồn" phong phú của nó.
Qua lời người kể chuyện, con chó Bấc dường như
biết suy nghĩ, biết tưởng tượng. Nó không chỉ vui
mừng khi được ở bên chủ mà ngay cả những lúc
như thế nó còn biết lo sợ. Nó nằm mơ và bị nỗi lo
sợ ám ảnh.Tất cả đều nói lên "tâm hồn" phong
phú của Bấc cũng như trí tưởng tượng tuyệt vời
của nhà văn
Kĩ thuật đắp bông tuyết. TG = 3 phút
H. Chỉ ra những nghệ thuật tiêu biểu và nội dung của đoạn trích?
* Nghệ thuật:
- Trí tưởng tượng tuyệt vời;
Tài quan sát; nghệ thuật nhân hóa của nhà văn.
* Nội dung: Tình yêu thương, lòng nhân từ của Thoóc- tơn dành cho Bấc biểu hiện qua những cử chỉ, hành động, lời nói của nhân vật với Bấc. Những biểu hiện rất phong phú của lòng biết ơn, tình yêu mà Bấc dành cho Thoóc- tơn. Qua đó còn là tình cảm mà nhà văn dành cho loài vật.
Đối với mỗi người, đặc biệt là đối với người phương Tây, chó
là vật nuôi trong gia đình đồng thời cũng là người bạn thân
thiết trong cuộc sống. Có lẽ điều này là do sự quấn quýt, gần
gũi và đặc tính trung thành của loài chó. Đã có rất nhiều những
tác phẩm văn học, điện ảnh nói về tình cảm gắn bó của những
chú chó với người chủ. Một trong số đó là tác phẩm "Tiếng
gọi nơi hoang dã" rất nổi tiếng của nhà văn người Mỹ-
Giắc Lân-đơn.
Giắc-lân-đơn(1876-1916) là bút danh của Giôn Gri-phít Lân
đơn, nhà văn Mỹ, sinh ở Xan Phran-xi-xcô. Ông trải qua
thời kì thơ ấu rất vất vả, từng phỉa làm nhiều nghề để kiếm
sống. Ông bắt đầu sự nghiệp sáng tác bằng những truyện
ngắn đăng trên một tờ báo của sinh viên. Thời kì nở rộ trong
sáng tác của ông là vào đầu thế kỉ XX.
Tiếng gọi nơi hoang dã (1903) là tiểu thuyết ra mắt bạn đọc
sau khi ông đi theo những người tìm vàng đến miền Clân
-đai-cơ ở Canada trở về. Sói biển (1904), Gót sắt (1907),
Mác-tin I-đơn(1909) là những tác phẩm nổi tiếng khác của
Lân-đơn.
Nh?ng k? ni?m th?i tho ?u v nh?ng quan sỏt th?c t? khi di
theo nh?ng ngu?i tỡm vng l c?m h?ng v tu li?u cho ụng
vi?t nờn tỏc ph?m Con chú B?c
Văn bản "Con chó Bấc" trích
tiểu thuyết "Tiếng gọi nơi
hoang dã". Tác phẩm kể về
Bấc, một con chó bị bắt cóc đưa
lên vùng cực Bắc để kéo xe trượt
tuyết cho những người tìm vàng.
Bấc đã qua tay nhiều ông chủ
độc ác. Chỉ có Giôn Thoóc- tơn
là có lòng nhân từ đối với nó và
nó đã được cảm hóa. Về sau, khi
Thoóc- tơn chết, nó hoàn toàn
dứt bỏ con người, đi theo tiếng
gọi nơi hoang dã và trở thành
một con chó hoang.
+ Anh chăm sóc chó của mình như thể chúng là con cái của anh vậy, bởi vì anh không thể nào không chăm sóc.
+ Anh không bao giờ quên chào hỏi thân mật hoặc nói lời vui vẻ và ngồi xuống chuyện trò lâu với chúng, điều mà cả anh và chúng đều thích thú.
+ Anh có thói quen dùng hai bàn tay túm chặt lấy đầu Bấc rồi dựa đầu anh vào đầu nó, hoặc lắc nó đẩy tới đẩy lui, vừa lắc vừa khe khẽ thốt lên những tiếng rủa mà đối với Bấc lại là những lời nói nựng âu yếm.
+ Bấc hiểu được những tình cảm ấy từ chủ nên "thấy không có gì vui sướng bằng cái ôm ghì mạnh mẽ ấy...tưởng như quả tim mình nhảy tung ra khỏi cơ thể vì quá ngây ngất..., nó bật vùng dậy, miệng cười, mắt long lanh, họng rung lên những âm thanh không thốt lên lời...Giôn Thoóc- tơn lại như muốn kêu lên, trân trọng: "Trời đất! Đằng ấy hầu như biết nói đấy!"
Trong đoạn mở đầu, nhà văn nói về những người chủ trước đây của Bấc và so sánh với Thoóc-tơn để thấy Thoóc-tơn là "một ông chủ lí tưởng". Em hãy tìm những biểu hiện cho thấy tình cảm thân thiết mà Thoóc- tơn dành cho Bấc?
Trong văn bản này, nhà văn chủ yếu muốn
nói đến tình cảm của Bấc dành cho chủ.
Nhưng trước đó, ông lại dành một đoạn
nói về tình cảm của Thoóc- tơn đối với
Bấc như là một cơ sở để lí giải tình cảm
của Bấc dành cho anh. Là một chú chó
thông minh, giàu tình cảm, Bấc nhận thấy
Thoóc-tơn là "một ông chủ lí tưởng".
Thoóc-tơn đã chăm sóc cho những chú
chó như thể chúng là con cái của anh. Hơn
vậy, trong ý nghĩ và trong tình cảm, anh
coi Bấc như là một đứa con, một người
bạn thân thiết của anh. Anh chăm sóc
cho Bấc, rủ rỉ bên tai nó những
lời nói nựng âu yếm.
+ Xơ- kít có thói quen thọc cái mũi của nó vào dưới bàn tay của Thoóc- tơn rồi híc híc mãi cho đến khi được vỗ về.
+ Níc thường chồm lên tì cái đầu to tướng của cu cậu lên đầu gối Thoóc-tơn.
+ Bấc chỉ tôn thờ ở xa xa một quãng, ngước nhìn mặt anh, chăm chú xem xét, hết sức quan tâm theo dõi từng biểu hiện thoáng qua, mọi cử động hoặc đổi thay trên nét mặt. Nằm ở phía xa hoặc ở phía sau quan sát hình dáng của anh và từng cử động của thân thể anh...sức mạnh ánh mắt của Bấc làm cho Giôn quay đầu nhìn lại, đôi mắt anh tỏa rạng tình cảm tự đấy lòng.
+ Bấc luôn bám theo gót chân anh. Ngay cả ban đêm, trong giấc mơ, nó cũng bị nỗi lo sợ này ám ảnh. Những lúc ấy, nó vội vùng dậy không ngủ nữa, trườn qua giá lạnh đến tận mép lều, đứng đấy, lắng nghe tiếng thở đều đều của chủ.
Em có nhận xét gì về cách quan sát của tác giả khi miêu tả loài chó? (chú ý là mỗi con chó lại có cách biểu hiện tình cảm khác nhau)
Bấc có cách biểu lộ tình thương
yêu gần giống như làm đau người
ta, thế nhưng chỉ có Thoóc-tơn,
ông chủ lí tưởng của nó mới hiểu
đó là cách thể hiện tình cảm một
cách rõ ràng nhất, cũng như khi
nó nằm phục một cách yên bình
dưới chân Thoóc-tơn, rồi chăm
chú quan sát anh...Bấc không
muốn rời xa ông chủ một bước
như thể đây là cuộc sống mà nó
hằng mong ước, một ông chủ mà
nó tôn thờ và không bao giờ
muốn đánh đổi.Tình yêu thương
của Bấc được diễn đạt bằng sự
tôn thờ. Ngòi bút miêu tả và khả
năng quan sát loài vật của nhà văn
thật tài tình, sinh động.
Nhà văn không nhân cách hóa con chó Bấc
theo kiểu La Phông-Ten, không để cho nó
nói tiếng người như các nhân vật trong thơ
ngụ ngôn. Nó chỉ "hầu như biết nói" nhưng
Thoóc-tơn và cả nhà văn dường như thấu
hiểu thế giới "tâm hồn" phong phú của nó.
Qua lời người kể chuyện, con chó Bấc dường như
biết suy nghĩ, biết tưởng tượng. Nó không chỉ vui
mừng khi được ở bên chủ mà ngay cả những lúc
như thế nó còn biết lo sợ. Nó nằm mơ và bị nỗi lo
sợ ám ảnh.Tất cả đều nói lên "tâm hồn" phong
phú của Bấc cũng như trí tưởng tượng tuyệt vời
của nhà văn
Kĩ thuật đắp bông tuyết. TG = 3 phút
H. Chỉ ra những nghệ thuật tiêu biểu và nội dung của đoạn trích?
* Nghệ thuật:
- Trí tưởng tượng tuyệt vời;
Tài quan sát; nghệ thuật nhân hóa của nhà văn.
* Nội dung: Tình yêu thương, lòng nhân từ của Thoóc- tơn dành cho Bấc biểu hiện qua những cử chỉ, hành động, lời nói của nhân vật với Bấc. Những biểu hiện rất phong phú của lòng biết ơn, tình yêu mà Bấc dành cho Thoóc- tơn. Qua đó còn là tình cảm mà nhà văn dành cho loài vật.
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Vi Tuyet Mai
Dung lượng: |
Lượt tài: 0
Loại file:
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)