Bài 16. Kiểm tra tổng hợp cuối Học kì I
Chia sẻ bởi Nguyễn Thị Phương Thảo |
Ngày 12/10/2018 |
33
Chia sẻ tài liệu: Bài 16. Kiểm tra tổng hợp cuối Học kì I thuộc Ngữ văn 9
Nội dung tài liệu:
Cứ mỗi lần gặp Linh tôi lại lảng tránh ánh mắt của cậu ấy.Từ hôm tôi vào bàn và không để ý nên làm rơi cặp sách của Linh làm vỡ món quà bằng sứ mà cậu ấy để trong cặp mang đi tặng ai đó.
Lúc đó chỉ có một mình tôi ở trong lớp sau khi các bạn đều xuống sân trường tập thể dục, tôi thì với lý do bong gân nên chỉ có thể ở trên lớp.Khi làm rơi cái cặp của Linh tôi nghe thấy tiếng vỡ của thuỷ tinh vỡ "choang".Tôi giật mình như muốn chạy ra khỏi phòng sau khi ý thức rằng "Chắc chắn mình sẽ bị chịu tội vì mình là đứa duy nhất ở trong lớp." "Linh là bạn thân nhất của mình mà mình lại làm bể đồ của nó chắc nó sẽ giận mình ghê lắm"...Rồi cứ thế bao nhiêu câu hỏi dồn tôi vào những ý nghĩ chối tội dù biết làm như vậy với đứa bạn thân nhất là quá đáng, nhưng đến lúc này thì tôi cũng đành làm những việc mà bản thân tôi cho là "xấu xa".Tôi dàn sẵn 1 việc như Tuấn thằng bạn hay trêu chọc tôi nhất và làm tôi phát khóc với những trò nghịch tinh quái của Tuấn. Đây là dịp trả thù tốt nhất mà tôi có được, Tuấn chắc hẳn sẽ rất tức khi bị "kết tội" oan. Tôi cười thầm và cũng lo lắng vì đã bể mất món đồ của Linh.Thật may là tiết đầu là tiết thể dục mọi người bỏ dép trên lớp nên đôi dép của Tuấn chắc chắn ở đây. Tôi lấy chiếc dép của Tuấn để dưới ngăn bàn, dép Tuấn được xem là đôi "chaco nặng nhất lớp" ,sau đó tôi lấy dép của Tuấn dẫm lên cặp Linh thật may khi Linh ngồi trên còn Tuấn ngồi dưới nên chiếc dép của Tuấn được để cách cặp Linh không xa. Xong việc tôi thở phào nhẹ nhõm vì đã thoát tội và cười thầm khi đã "gán" được tội cho Tuấn. Hết tiết thể dục các bạn lên lớp tôi hồi hộp nhìn về phía bàn Linh chờ khi cậu ấy vào và "kết tội" Tuấn vì chẳng còn lý do nào chối cãi vì Tuấn tuần nào cũng được "điểm danh" vài lần trong sổ đầu bài vì tội nghịch ngợm hay nói chuyện trong giờ hoặc trêu bạn,cãi cô.....ngần đấy lí do đủ chứng minh rằng Tuấn là học sinh nghịch nhất lớp. Linh ngồi vào chỗ nhặt cặp lên mở cặp lấy sách vở chuẩn bị tiết sau thì cậu ấy kêu lên:
- Quà...quà của tớ.....
Cậu ấy khóc và tay cầm món quà bị bẹp.Tôi sững sờ khi biết nó là 1 món quà vì khi tôi làm vỡ chỉ nghĩ là vật gì đó chứ không phải là quà. Tôi biết cái cảm giác cậu ấy đang nếm chải vì chính bản thân tôi cũng bị 1 người bạn hồi nhỏ làm hỏng.Khi đó tôi còn nhỏ và ngày đấy chính là sinh nhật tôi, ngày hôm đó thật vui vẻ và nhiều bạn, tôi được rất nhiều quà và hơn hẳn là món quà mà tôi nhận được từ ba mẹ mình.Đó là con búp bề bằng thuỷ tinh đẹp nhất mà tôi từng thấy, tôi cầm lấy nó xuýt xoa, bạn bè tôi xúm lại khen con búp bê thuỷ tinh đẹp như thiên thần vậy.Ấy rồi 1 bạn từ đằng sau ngã và đẩy tôi ngã theo cũng "choang" con búp bê thuỷ tinh vỡ tan trước mắt tôi, tôi rất tức giận mặc dù bạn ấy đã xin lỗi là không cố tình vì lúc đó có ai đẩy bạn ấy.Linh bắt đầug kể lại toàn bộ sự việc và "đối dép nặng nhất lớp" của Tuấn là tình nghi số 1 vì khi Linh cúi xuống có thấy chiếc dép của Tuấn cạnh đó.Tuấn rồi rít cãi lại mà sự thật thì chỉ có tôi mới biết vì chính tôi là người gây nên bi kịch này.Mỗi lần đi qua Linh hay cậu ấy sang bàn tôi chơi cờ caro, tôi đều lảng tránh vì tôi có lỗi với Linh như thể không thể tha thứ được.
Sự dằn vặt lòng tôi khiến tôi không lúc nào không nghĩ đến sai lầm của mình gây ra.Tôi không thể suốt ngày cắn rứt lòng vì chuyện này được, tôi phải xin lỗi Linh dù biết có thể Linh sẽ giận tôi đến mức không nhìn cả mặt tôi nhưng tôi phải xin lỗi vì bao ngày qua tôi cứ cảm giác như lòng mình vướng mắc 1 việc gì đó nó làm tôi khổ tâm khi tôi xin lỗi mọi thứ sẽ kết thúc. Hôm nay,tiết đầu tiên giống như tuần trước chân tôi đã khỏi tôi có thể tập thể dục cùng lớp.Khi lớp tập xong bài thể dục thầy cho chúng tôi tự do chơi, tôi cầm lấy tay Linh lôi một mạch cậu ấy ra sau trường và giờ chỉ còn 2 đứa chúng tôi:
-Linh à!Hơn 1 tuần nay tớ giấu cậu 1 việc mà tớ áy náy không nói ra. Có thể sau khi tớ nói cậu sẽ giận tớ.-Tôi hồi hộp nói
-Việc gì vậy?Nói cho tớ biết đi.
Tôi lấy
Lúc đó chỉ có một mình tôi ở trong lớp sau khi các bạn đều xuống sân trường tập thể dục, tôi thì với lý do bong gân nên chỉ có thể ở trên lớp.Khi làm rơi cái cặp của Linh tôi nghe thấy tiếng vỡ của thuỷ tinh vỡ "choang".Tôi giật mình như muốn chạy ra khỏi phòng sau khi ý thức rằng "Chắc chắn mình sẽ bị chịu tội vì mình là đứa duy nhất ở trong lớp." "Linh là bạn thân nhất của mình mà mình lại làm bể đồ của nó chắc nó sẽ giận mình ghê lắm"...Rồi cứ thế bao nhiêu câu hỏi dồn tôi vào những ý nghĩ chối tội dù biết làm như vậy với đứa bạn thân nhất là quá đáng, nhưng đến lúc này thì tôi cũng đành làm những việc mà bản thân tôi cho là "xấu xa".Tôi dàn sẵn 1 việc như Tuấn thằng bạn hay trêu chọc tôi nhất và làm tôi phát khóc với những trò nghịch tinh quái của Tuấn. Đây là dịp trả thù tốt nhất mà tôi có được, Tuấn chắc hẳn sẽ rất tức khi bị "kết tội" oan. Tôi cười thầm và cũng lo lắng vì đã bể mất món đồ của Linh.Thật may là tiết đầu là tiết thể dục mọi người bỏ dép trên lớp nên đôi dép của Tuấn chắc chắn ở đây. Tôi lấy chiếc dép của Tuấn để dưới ngăn bàn, dép Tuấn được xem là đôi "chaco nặng nhất lớp" ,sau đó tôi lấy dép của Tuấn dẫm lên cặp Linh thật may khi Linh ngồi trên còn Tuấn ngồi dưới nên chiếc dép của Tuấn được để cách cặp Linh không xa. Xong việc tôi thở phào nhẹ nhõm vì đã thoát tội và cười thầm khi đã "gán" được tội cho Tuấn. Hết tiết thể dục các bạn lên lớp tôi hồi hộp nhìn về phía bàn Linh chờ khi cậu ấy vào và "kết tội" Tuấn vì chẳng còn lý do nào chối cãi vì Tuấn tuần nào cũng được "điểm danh" vài lần trong sổ đầu bài vì tội nghịch ngợm hay nói chuyện trong giờ hoặc trêu bạn,cãi cô.....ngần đấy lí do đủ chứng minh rằng Tuấn là học sinh nghịch nhất lớp. Linh ngồi vào chỗ nhặt cặp lên mở cặp lấy sách vở chuẩn bị tiết sau thì cậu ấy kêu lên:
- Quà...quà của tớ.....
Cậu ấy khóc và tay cầm món quà bị bẹp.Tôi sững sờ khi biết nó là 1 món quà vì khi tôi làm vỡ chỉ nghĩ là vật gì đó chứ không phải là quà. Tôi biết cái cảm giác cậu ấy đang nếm chải vì chính bản thân tôi cũng bị 1 người bạn hồi nhỏ làm hỏng.Khi đó tôi còn nhỏ và ngày đấy chính là sinh nhật tôi, ngày hôm đó thật vui vẻ và nhiều bạn, tôi được rất nhiều quà và hơn hẳn là món quà mà tôi nhận được từ ba mẹ mình.Đó là con búp bề bằng thuỷ tinh đẹp nhất mà tôi từng thấy, tôi cầm lấy nó xuýt xoa, bạn bè tôi xúm lại khen con búp bê thuỷ tinh đẹp như thiên thần vậy.Ấy rồi 1 bạn từ đằng sau ngã và đẩy tôi ngã theo cũng "choang" con búp bê thuỷ tinh vỡ tan trước mắt tôi, tôi rất tức giận mặc dù bạn ấy đã xin lỗi là không cố tình vì lúc đó có ai đẩy bạn ấy.Linh bắt đầug kể lại toàn bộ sự việc và "đối dép nặng nhất lớp" của Tuấn là tình nghi số 1 vì khi Linh cúi xuống có thấy chiếc dép của Tuấn cạnh đó.Tuấn rồi rít cãi lại mà sự thật thì chỉ có tôi mới biết vì chính tôi là người gây nên bi kịch này.Mỗi lần đi qua Linh hay cậu ấy sang bàn tôi chơi cờ caro, tôi đều lảng tránh vì tôi có lỗi với Linh như thể không thể tha thứ được.
Sự dằn vặt lòng tôi khiến tôi không lúc nào không nghĩ đến sai lầm của mình gây ra.Tôi không thể suốt ngày cắn rứt lòng vì chuyện này được, tôi phải xin lỗi Linh dù biết có thể Linh sẽ giận tôi đến mức không nhìn cả mặt tôi nhưng tôi phải xin lỗi vì bao ngày qua tôi cứ cảm giác như lòng mình vướng mắc 1 việc gì đó nó làm tôi khổ tâm khi tôi xin lỗi mọi thứ sẽ kết thúc. Hôm nay,tiết đầu tiên giống như tuần trước chân tôi đã khỏi tôi có thể tập thể dục cùng lớp.Khi lớp tập xong bài thể dục thầy cho chúng tôi tự do chơi, tôi cầm lấy tay Linh lôi một mạch cậu ấy ra sau trường và giờ chỉ còn 2 đứa chúng tôi:
-Linh à!Hơn 1 tuần nay tớ giấu cậu 1 việc mà tớ áy náy không nói ra. Có thể sau khi tớ nói cậu sẽ giận tớ.-Tôi hồi hộp nói
-Việc gì vậy?Nói cho tớ biết đi.
Tôi lấy
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Nguyễn Thị Phương Thảo
Dung lượng: 46,32KB|
Lượt tài: 0
Loại file: rtf
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)