Xa xưa
Chia sẻ bởi Đặng Thị Lệ Thu |
Ngày 08/10/2018 |
57
Chia sẻ tài liệu: xa xưa thuộc Toán học 1
Nội dung tài liệu:
Ngày xưa ...
Tiểu học Tân long -Phú giáo -Bình Dương
Lời Ru Của Thầy
Mỗi nghề có một lời ru
Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này
Lời ru của gió màu mây
Con sông của mẹ đường cày của cha
Bắt đầu cái tuổi lên ba
Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em
Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm
Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!
Thầy không ru đủ nghìn câu
Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời
Tuổi thơ em có một thời
Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm
Quá khứ của thầy
Sách là hoa cho thơm mãi một đời người
Bút là gươm cho đông về man mác
Mười bảy tuổi thầy đi theo tiếng hát
Của con đò đất nước bốn ngàn năm
Dải Trường Sơn như một cánh buồm căng
Vươn sức trẻ đón trăm ngàn bom đạn
Bàn tay thầy vẫn còn chai sạn
Minh chứng một thời hoạn nạn tuổi thanh xuân
Em ngồi đó, một khung trời để nhớ
Mắt biết xôn xao, tinh nghịch má hồng
Tà áo ngây thơ, nụ cười rạng rỡ
Một - sáng - khai - trường, giờ đã xa xăm
Trăng kề bên cửa thật lâu
Ngắm cô giáo trẻ đêm thâu miệt mài
Gió đưa thoang thoảng hương nhài
Bên song ngan ngát tím đài hoa sen
Ánh trăng lồng lộng bên rèm
Nhành lan trắng tỉnh giấc đêm sững sờ.
Ao bèo thinh lặng làm thơ
Quỳnh hoa nở muộn chờ cô soạn bài
Trang văn làm ngắn đêm dài
Trăng kia cảnh đấy thức hoài cùng cô
Nhẹ nhàng thanh thản vào mơ
Thương cô trăng rải đơn sơ chăn vàng.
Tôi trở về nghịch cát dưới bờ sông
Cát vẫn như xưa vàng óng ánh
Nước vẫn như xưa tràn sóng sánh
Chỉ mái tóc thầy bạc trắng thời gian
Tôi trở về với dòng sông mênh mang
Con đò nhỏ khép mình lặng lẽ
Trường vẫn dưới vòm cay quạnh quẽ
Ngọn gió vu vơ thổi điệu sáo buồn
Đi suốt cuộc đời quên sao nổi công ơn
Quên sao nổi mái tóc thầy bạc trắng
Đi một đời quên làm sao vạt nắng
Tỏa xuống đường sưởi ấm tuổi thơ tôi
Khi vẫn biết người xưa không còn nữa
Và bạn bè mỗi đứa một phương trời
Thầy cô cũ dần rời xa bục giảng
Tôi trở về với kỷ niệm thân thương.
Ôi! Ghế đá ngày nào tôi vẫn đợi
Chắc rêu phong theo dòng chảy cuộc đời
Phượng ủ rũ theo mùa hạ vương vấn
Ve đầu hè khẽ gọi mùa chia tay.
Đôi mắt nai tuổi trăng tròn thuở ấy
Tôi muốn nhìn như những lúc còn thơ
Tiềng guốc đưa dọc hành lang cuối dãy
Mang yêu thương trong buổi mới vào trường.
Tuy tất cả đã lùi vào quá khứ
Với thời gian còn lại được những gì
Nhưng tấm lòng của người con xa xứ
Luôn hướng về trường cũ ở quê hương.
Tôi lặng lẽ gởi vào những câu thơ
Niềm yêu thương êm ái chẳng bến bờ
Nét mực khô lệ chảy dài trên má
Biết bao giờ được trở lại trường xưa.
Tiểu học Tân long -Phú giáo -Bình Dương
Lời Ru Của Thầy
Mỗi nghề có một lời ru
Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này
Lời ru của gió màu mây
Con sông của mẹ đường cày của cha
Bắt đầu cái tuổi lên ba
Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em
Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm
Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!
Thầy không ru đủ nghìn câu
Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời
Tuổi thơ em có một thời
Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm
Quá khứ của thầy
Sách là hoa cho thơm mãi một đời người
Bút là gươm cho đông về man mác
Mười bảy tuổi thầy đi theo tiếng hát
Của con đò đất nước bốn ngàn năm
Dải Trường Sơn như một cánh buồm căng
Vươn sức trẻ đón trăm ngàn bom đạn
Bàn tay thầy vẫn còn chai sạn
Minh chứng một thời hoạn nạn tuổi thanh xuân
Em ngồi đó, một khung trời để nhớ
Mắt biết xôn xao, tinh nghịch má hồng
Tà áo ngây thơ, nụ cười rạng rỡ
Một - sáng - khai - trường, giờ đã xa xăm
Trăng kề bên cửa thật lâu
Ngắm cô giáo trẻ đêm thâu miệt mài
Gió đưa thoang thoảng hương nhài
Bên song ngan ngát tím đài hoa sen
Ánh trăng lồng lộng bên rèm
Nhành lan trắng tỉnh giấc đêm sững sờ.
Ao bèo thinh lặng làm thơ
Quỳnh hoa nở muộn chờ cô soạn bài
Trang văn làm ngắn đêm dài
Trăng kia cảnh đấy thức hoài cùng cô
Nhẹ nhàng thanh thản vào mơ
Thương cô trăng rải đơn sơ chăn vàng.
Tôi trở về nghịch cát dưới bờ sông
Cát vẫn như xưa vàng óng ánh
Nước vẫn như xưa tràn sóng sánh
Chỉ mái tóc thầy bạc trắng thời gian
Tôi trở về với dòng sông mênh mang
Con đò nhỏ khép mình lặng lẽ
Trường vẫn dưới vòm cay quạnh quẽ
Ngọn gió vu vơ thổi điệu sáo buồn
Đi suốt cuộc đời quên sao nổi công ơn
Quên sao nổi mái tóc thầy bạc trắng
Đi một đời quên làm sao vạt nắng
Tỏa xuống đường sưởi ấm tuổi thơ tôi
Khi vẫn biết người xưa không còn nữa
Và bạn bè mỗi đứa một phương trời
Thầy cô cũ dần rời xa bục giảng
Tôi trở về với kỷ niệm thân thương.
Ôi! Ghế đá ngày nào tôi vẫn đợi
Chắc rêu phong theo dòng chảy cuộc đời
Phượng ủ rũ theo mùa hạ vương vấn
Ve đầu hè khẽ gọi mùa chia tay.
Đôi mắt nai tuổi trăng tròn thuở ấy
Tôi muốn nhìn như những lúc còn thơ
Tiềng guốc đưa dọc hành lang cuối dãy
Mang yêu thương trong buổi mới vào trường.
Tuy tất cả đã lùi vào quá khứ
Với thời gian còn lại được những gì
Nhưng tấm lòng của người con xa xứ
Luôn hướng về trường cũ ở quê hương.
Tôi lặng lẽ gởi vào những câu thơ
Niềm yêu thương êm ái chẳng bến bờ
Nét mực khô lệ chảy dài trên má
Biết bao giờ được trở lại trường xưa.
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Đặng Thị Lệ Thu
Dung lượng: 48,57MB|
Lượt tài: 0
Loại file: ppt
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)