Tuần 28. Người cầm quyền khôi phục uy quyền
Chia sẻ bởi Mi Mi |
Ngày 10/05/2019 |
31
Chia sẻ tài liệu: Tuần 28. Người cầm quyền khôi phục uy quyền thuộc Ngữ văn 11
Nội dung tài liệu:
Trình bày: Tổ 2
Lớp: 11 Lý
NGƯỜI CẦM QUYỀN KHÔI PHỤC UY QUYỀN
(Trích Những người khốn khổ)
Vích-to Huy-gô
I. Tìm hiểu chung
1. Tác giả: Vích-to Huy-gô
Là một thiên tài nở sớm và rọi sáng từ đầu thế kỉ XIX cho đến nay.
Là một nhà thơ, nhà tiểu thuyết, nhà soạn kịch lớn của Pháp thế kỉ XIX.
Ông phải trải qua một tuổi thơ vất vả, thiếu tình thương của bố mẹ nhưng ông vươn lên trở thành tên tuổi được cả thế giới ngưỡng mộ và truy tặng: Danh nhân văn hóa thế giới
Từ thời thanh xuân cho tới khi mất, sự nghiệp của ông đều gắn với thế kỉ XIX, một thế kỉ đầy bão tố cách mạng.
Ông còn là người suốt đời có những hoạt động xã hội và chính trị tác động mạnh mẽ tới những nhân vật và khuynh hướng tiến bộ của thời đại.
Các tác phẩm của ông thể hiện tình thương bao la đối với tầng lớp nghèo khổ trong xã hội
Ông được mệnh danh là: “Cây sồi già với tán lá xanh ngắt và cảm hứng sáng tạo nghệ thuật không bao giờ cạn”, “Nhà văn của những người khốn khổ”.
Một số tác phẩm chính:
Tiểu thuyết:
Nhà thờ Đức Bà Pa-ri (1831)
Những người khốn khổ (1862)
Chín mươi ba (1874)
Thơ:
Lá thu (1831)
Tia sáng và bóng tối (1840)
Trừng phạt (1853)
Kịch: Éc-na-ni (1830)
2. Tác phẩm: Những người khốn khổ
- Xuất bản năm 1862, được đánh giá là một trong những tiểu thuyết nổi tiếng nhất của nền văn học thế giới thế kỉ XIX.
0
Gồm 5 phần:
Phăng-tin
Cô-dét
Ma-ri-uýt
Tình ca phố Pơ-luy-mê và anh hùng ca phố Xanh Đơ-ni
Giăng Van-giăng
- Đoạn trích “Người cầm quyền khôi phục uy quyền” nằm ở cuối phần thứ nhất.
Người biên soạn giữ nguyên tên của chương truyện do V. Huy-gô đặt.
“Người cầm quyền”: còn có thể hiểu là người có uy tín, chứ không chỉ là “nhà cầm quyền”.
“Người cầm quyền” ở đây có thể hướng đến cả 2 đối tượng: Giăng Van-giăng và Gia-ve.
Ý nghĩa nhan đề
Gia-ve trong những chương trước là tôi đòi của Giăng Van-giăng. Sau khi đích thân Giăng Van-giăng ra tự thú thì Gia-ve đã giành lại quyền lực trước người tù khổ sai. Đó là việc khôi phục uy quyền của ông ta được hiểu như là quyền lực nhà nước.
Mặt khác, có một sự chuyển đổi thế và lực giữa các cảnh trong truyện. nhân vật Giăng Van-giăng trước tiên là một ông thị trưởng có uy tín trong những chương trước nhưng ở chương truyện này, ông tự đặt mình vào vị trí tội phạm, không quyền lực, không sức mạnh, phải van xin Gia-ve. Nhưng cho đến cuối đoạn trích, ông lại trở thành người nắm giữ sự chủ động, giành lại quyền lực của mình khiến Gia-ve khiếp sợ
II. Tìm hiểu văn bản
1. Nhân vật Gia-ve
Ngoại hình:
Bộ mặt gớm ghiếc
Cặp mắt của hắn “nhìn như cái móc sắt, và với cái nhìn ấy hắn từng quen kéo giật vào hắn bao kẻ khốn khổ”
Cười ghê tởm phô ra tất cả hai hàm răng
Giọng nói:
“Có cái gì man rợ, điên cuồng”, “không còn là tiếng người nói mà là tiếng thú gầm”
Lời lẽ: “mày”, “tao” thô bạo
Hành động, thái độ với Giăng Van-giăng: “hét lên’, “nắm lấy cổ áo ông thị trưởng”, “giậm chân”, “túm lấy cổ áo và ca-vát của Giăng Van-giăng”
→ Hành động lỗ mãng, ngạo ngược, tác oai tác quái
Thái độ trước Phăng-tin:
Gia-ve không một chút động lòng thương cảm nào mà hoàn toàn coi cô là một con điếm
Hắn quát tháo dù biết Phăng-tin đang bị bệnh nặng: “Đồ khỉ, có câm họng không?”
Hắn sỉ nhục chị: “lũ gái điếm được chữa chạy như những bà hoàng”
Hắn tước đoạt đi những hi vọng sống của Phăng-tin để cuối cùng chị phải chết
Hắn giữ lòng dạ sắt đá trước tình mẫu tử, tình cảm mà ai cũng cảm thấy mủi lòng
Trước cái chết của đồng loại, hắn dửng dưng như không, chỉ nghĩ đến chuyện thúc ép để bắt Giăng Van-giăng
→ Thái độ, cách cư xử hết sức tàn nhẫn, vô lương tâm, mất hết tính người
=> Đó là chân dung của một kẻ nham hiểm, độc ác, một con thú ghê tởm.
Dựng chân dung nhân vật sinh động, qua đó tô đậm sự tàn bạo, bản tính ác thú của Gia-ve.
Gián tiếp thái độ ghê tởm, căm ghét của nhà văn với loại người như hắn.
Kết hợp so sánh, phóng đại và lời bình ngoại đề
Biện pháp nghệ thuật
1. Nhân vật Gia-ve
2. Nhân vật Giăng Van-giăng
- Hoàn cảnh và tâm trạng: Giăng Van-giăng bị đẩy vào hoàn cảnh hết sức ngặt nghèo, ông không muốn vì mình mà một người bị kết án oan nhưng ông lại không còn điều kiện để cứu mẹ con Phăng-tin => Tâm trạng đày giằng co, mâu thuẫn, vừa sẵn sàng chịu bắt, vừa cố sức năn nỉ hạn thêm mấy ngày để lo việc cho Phăng-tin, để thực hiện lời hứa với người sắp chết.
2. Nhân vật Giăng Van-giăng
Thái độ với Gia-ve
Sau khi Phăng-tin chết
Trước khi Phăng-tin chết
- Khi Gia-ve nắm lấy cổ áo, Giăng Van-giăng không những “cố gỡ bàn tay hắn” mà còn kính cẩn: “thưa ông, tôi muốn nói riêng với ông câu này”. Lúc Gia-ve bắt phải “Nói to! Nói to lên” thì ông vẫn nhẹ nhàng “thì thầm”: “tôi cầu xin ông một điều”.
→ Thái độ nhẹ nhàng, nhún nhường, hành động điềm tĩnh
- Nguyên nhân: xuất phát từ sự lo ngại của ông đối với bệnh tình của Phăng-tin. Chỉ một cú sốc nhỏ cũng có thể khiến cô lâm vào tình trạng nguy kịch và dẫn đến cái chết.
Ông lớn tiếng đanh thép vạch tội Gia-ve: “Ông đã giết chết người đàn bà này rồi đó”.
Ông “cầm lăm lăm cái thanh giường trong tay và nhìn Gia-ve trừng trừng”, ông “nói với hắn bằng một giọng cố ý mới nghe rõ: “tôi khuyên anh đừng quấy rầy tôi lúc này”
→ Thái độ quyết liệt, kiên cường, đầy bản lĩnh khiến Gia-ve cũng phải chùn bước “run sợ”.
- Nguyên nhân: do sức mạnh của tình yêu thương đối với con người, nhất là với người nghèo khổ đang dâng lên mạnh mẽ hơn lúc nào hết trong lòng Giăng Van-giăng. Lòng nhân ái luôn giúp con người có thêm can đảm để vượt qua các ranh giới của nỗi sợ hãi, quên đi hoàn cảnh của bản thân để hành động vì người khác.
2. Nhân vật Giăng Van-giăng
- Thái độ với Phăng-tin:
Lời nói: nhã nhặn: “cứ yên tâm. Không phải nó đến bắt chị đâu”
Thương xót
Cử chỉ: vuốt tóc, sửa áo, đặt lại tư thế của Phăng-tin, vuốt mắt, hôn tay
→ Ân cần
→ Là thái độ yêu thương của những người cùng khổ với nhau
- Chân dung Giăng Van-giăng:
+ Giăng Van-giăng: là hiện lên với tình yêu thương cao cả và bản lĩnh cứng cỏi chống lại cái ác. Phẩm chất nào cũng được thể hiện ở tầm vóc phi thường.
+ Sự hiện diện của Giăng Van-giăng giống như một vị cứu tinh, một đấng cứu thế.
- Chi tiết đặc sắc: nụ cười của Phăng-tin: chị đi vào cõi chết những cũng chính là đi vào “bầu ánh sáng vĩ đại” – sự giải thoát khỏi đau khổ, hạnh phúc để bước vào sự đổi thay của thế giới, sự chiến thắng của tinh thần nhân văn bất diệt.
- Lời nói cuối cùng “Giờ tôi thuộc về anh” → sự tương phản khắc nghiệt giữa lí tưởng với hiện thực.
III. Tổng kết
III. Tổng kết
THANK YOU
Lớp: 11 Lý
NGƯỜI CẦM QUYỀN KHÔI PHỤC UY QUYỀN
(Trích Những người khốn khổ)
Vích-to Huy-gô
I. Tìm hiểu chung
1. Tác giả: Vích-to Huy-gô
Là một thiên tài nở sớm và rọi sáng từ đầu thế kỉ XIX cho đến nay.
Là một nhà thơ, nhà tiểu thuyết, nhà soạn kịch lớn của Pháp thế kỉ XIX.
Ông phải trải qua một tuổi thơ vất vả, thiếu tình thương của bố mẹ nhưng ông vươn lên trở thành tên tuổi được cả thế giới ngưỡng mộ và truy tặng: Danh nhân văn hóa thế giới
Từ thời thanh xuân cho tới khi mất, sự nghiệp của ông đều gắn với thế kỉ XIX, một thế kỉ đầy bão tố cách mạng.
Ông còn là người suốt đời có những hoạt động xã hội và chính trị tác động mạnh mẽ tới những nhân vật và khuynh hướng tiến bộ của thời đại.
Các tác phẩm của ông thể hiện tình thương bao la đối với tầng lớp nghèo khổ trong xã hội
Ông được mệnh danh là: “Cây sồi già với tán lá xanh ngắt và cảm hứng sáng tạo nghệ thuật không bao giờ cạn”, “Nhà văn của những người khốn khổ”.
Một số tác phẩm chính:
Tiểu thuyết:
Nhà thờ Đức Bà Pa-ri (1831)
Những người khốn khổ (1862)
Chín mươi ba (1874)
Thơ:
Lá thu (1831)
Tia sáng và bóng tối (1840)
Trừng phạt (1853)
Kịch: Éc-na-ni (1830)
2. Tác phẩm: Những người khốn khổ
- Xuất bản năm 1862, được đánh giá là một trong những tiểu thuyết nổi tiếng nhất của nền văn học thế giới thế kỉ XIX.
0
Gồm 5 phần:
Phăng-tin
Cô-dét
Ma-ri-uýt
Tình ca phố Pơ-luy-mê và anh hùng ca phố Xanh Đơ-ni
Giăng Van-giăng
- Đoạn trích “Người cầm quyền khôi phục uy quyền” nằm ở cuối phần thứ nhất.
Người biên soạn giữ nguyên tên của chương truyện do V. Huy-gô đặt.
“Người cầm quyền”: còn có thể hiểu là người có uy tín, chứ không chỉ là “nhà cầm quyền”.
“Người cầm quyền” ở đây có thể hướng đến cả 2 đối tượng: Giăng Van-giăng và Gia-ve.
Ý nghĩa nhan đề
Gia-ve trong những chương trước là tôi đòi của Giăng Van-giăng. Sau khi đích thân Giăng Van-giăng ra tự thú thì Gia-ve đã giành lại quyền lực trước người tù khổ sai. Đó là việc khôi phục uy quyền của ông ta được hiểu như là quyền lực nhà nước.
Mặt khác, có một sự chuyển đổi thế và lực giữa các cảnh trong truyện. nhân vật Giăng Van-giăng trước tiên là một ông thị trưởng có uy tín trong những chương trước nhưng ở chương truyện này, ông tự đặt mình vào vị trí tội phạm, không quyền lực, không sức mạnh, phải van xin Gia-ve. Nhưng cho đến cuối đoạn trích, ông lại trở thành người nắm giữ sự chủ động, giành lại quyền lực của mình khiến Gia-ve khiếp sợ
II. Tìm hiểu văn bản
1. Nhân vật Gia-ve
Ngoại hình:
Bộ mặt gớm ghiếc
Cặp mắt của hắn “nhìn như cái móc sắt, và với cái nhìn ấy hắn từng quen kéo giật vào hắn bao kẻ khốn khổ”
Cười ghê tởm phô ra tất cả hai hàm răng
Giọng nói:
“Có cái gì man rợ, điên cuồng”, “không còn là tiếng người nói mà là tiếng thú gầm”
Lời lẽ: “mày”, “tao” thô bạo
Hành động, thái độ với Giăng Van-giăng: “hét lên’, “nắm lấy cổ áo ông thị trưởng”, “giậm chân”, “túm lấy cổ áo và ca-vát của Giăng Van-giăng”
→ Hành động lỗ mãng, ngạo ngược, tác oai tác quái
Thái độ trước Phăng-tin:
Gia-ve không một chút động lòng thương cảm nào mà hoàn toàn coi cô là một con điếm
Hắn quát tháo dù biết Phăng-tin đang bị bệnh nặng: “Đồ khỉ, có câm họng không?”
Hắn sỉ nhục chị: “lũ gái điếm được chữa chạy như những bà hoàng”
Hắn tước đoạt đi những hi vọng sống của Phăng-tin để cuối cùng chị phải chết
Hắn giữ lòng dạ sắt đá trước tình mẫu tử, tình cảm mà ai cũng cảm thấy mủi lòng
Trước cái chết của đồng loại, hắn dửng dưng như không, chỉ nghĩ đến chuyện thúc ép để bắt Giăng Van-giăng
→ Thái độ, cách cư xử hết sức tàn nhẫn, vô lương tâm, mất hết tính người
=> Đó là chân dung của một kẻ nham hiểm, độc ác, một con thú ghê tởm.
Dựng chân dung nhân vật sinh động, qua đó tô đậm sự tàn bạo, bản tính ác thú của Gia-ve.
Gián tiếp thái độ ghê tởm, căm ghét của nhà văn với loại người như hắn.
Kết hợp so sánh, phóng đại và lời bình ngoại đề
Biện pháp nghệ thuật
1. Nhân vật Gia-ve
2. Nhân vật Giăng Van-giăng
- Hoàn cảnh và tâm trạng: Giăng Van-giăng bị đẩy vào hoàn cảnh hết sức ngặt nghèo, ông không muốn vì mình mà một người bị kết án oan nhưng ông lại không còn điều kiện để cứu mẹ con Phăng-tin => Tâm trạng đày giằng co, mâu thuẫn, vừa sẵn sàng chịu bắt, vừa cố sức năn nỉ hạn thêm mấy ngày để lo việc cho Phăng-tin, để thực hiện lời hứa với người sắp chết.
2. Nhân vật Giăng Van-giăng
Thái độ với Gia-ve
Sau khi Phăng-tin chết
Trước khi Phăng-tin chết
- Khi Gia-ve nắm lấy cổ áo, Giăng Van-giăng không những “cố gỡ bàn tay hắn” mà còn kính cẩn: “thưa ông, tôi muốn nói riêng với ông câu này”. Lúc Gia-ve bắt phải “Nói to! Nói to lên” thì ông vẫn nhẹ nhàng “thì thầm”: “tôi cầu xin ông một điều”.
→ Thái độ nhẹ nhàng, nhún nhường, hành động điềm tĩnh
- Nguyên nhân: xuất phát từ sự lo ngại của ông đối với bệnh tình của Phăng-tin. Chỉ một cú sốc nhỏ cũng có thể khiến cô lâm vào tình trạng nguy kịch và dẫn đến cái chết.
Ông lớn tiếng đanh thép vạch tội Gia-ve: “Ông đã giết chết người đàn bà này rồi đó”.
Ông “cầm lăm lăm cái thanh giường trong tay và nhìn Gia-ve trừng trừng”, ông “nói với hắn bằng một giọng cố ý mới nghe rõ: “tôi khuyên anh đừng quấy rầy tôi lúc này”
→ Thái độ quyết liệt, kiên cường, đầy bản lĩnh khiến Gia-ve cũng phải chùn bước “run sợ”.
- Nguyên nhân: do sức mạnh của tình yêu thương đối với con người, nhất là với người nghèo khổ đang dâng lên mạnh mẽ hơn lúc nào hết trong lòng Giăng Van-giăng. Lòng nhân ái luôn giúp con người có thêm can đảm để vượt qua các ranh giới của nỗi sợ hãi, quên đi hoàn cảnh của bản thân để hành động vì người khác.
2. Nhân vật Giăng Van-giăng
- Thái độ với Phăng-tin:
Lời nói: nhã nhặn: “cứ yên tâm. Không phải nó đến bắt chị đâu”
Thương xót
Cử chỉ: vuốt tóc, sửa áo, đặt lại tư thế của Phăng-tin, vuốt mắt, hôn tay
→ Ân cần
→ Là thái độ yêu thương của những người cùng khổ với nhau
- Chân dung Giăng Van-giăng:
+ Giăng Van-giăng: là hiện lên với tình yêu thương cao cả và bản lĩnh cứng cỏi chống lại cái ác. Phẩm chất nào cũng được thể hiện ở tầm vóc phi thường.
+ Sự hiện diện của Giăng Van-giăng giống như một vị cứu tinh, một đấng cứu thế.
- Chi tiết đặc sắc: nụ cười của Phăng-tin: chị đi vào cõi chết những cũng chính là đi vào “bầu ánh sáng vĩ đại” – sự giải thoát khỏi đau khổ, hạnh phúc để bước vào sự đổi thay của thế giới, sự chiến thắng của tinh thần nhân văn bất diệt.
- Lời nói cuối cùng “Giờ tôi thuộc về anh” → sự tương phản khắc nghiệt giữa lí tưởng với hiện thực.
III. Tổng kết
III. Tổng kết
THANK YOU
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Mi Mi
Dung lượng: |
Lượt tài: 0
Loại file:
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)