Tuần 20. Hầu Trời
Chia sẻ bởi Trần Hồng Quân |
Ngày 10/05/2019 |
59
Chia sẻ tài liệu: Tuần 20. Hầu Trời thuộc Ngữ văn 11
Nội dung tài liệu:
Tiết 77
Hầu trời
( tiết 2)
I. TiÓu dÉn
II. ®äc- hiÓu v¨n b¶n
1. §äc
2. Bè côc
3. T×m hiÓu
a, Tµi h cÊu cña T¶n §µ
b, Một "cái tôi" đầy tài năng và có phẩm giá hơn người.
- Mượn cớ "hầu trời" nhân vật văn sĩ đã phô diễn tài năng.
+ Khả năng sáng tạo ở khắp các thể tài: đọc hết văn vần sang văn xuôi; hết văn lí thuyết đến văn chơi, rồi văn vị đời, lối văn dịch.
V¨n dµi h¬i tèt; giµu, l¾m lèi => nhiÒu h×nh thøc, lo¹i, thÓ, bót ph¸p, tiªu biÓu cho ®Æc ®iÓm v¨n ch¬ng buæi giao thêi.
Vừa mang đậm đặc điểm văn chương truyền thống: nhời văn chuốt đẹp, khí văn hùng mạnh, êm, tinh.
+ Tự khen và mượn lời phán cả Trời để ca ngợi văn mình.
+ Khẳng định thơ mình là tuyệt bút:
Các chư tiên lắng nghe, vỗ tay tán thưởng, tranh nhau dặn mang thơ lên bán.
=> Tài năng xuất chúng của thi nhân được khẳng định một cách tuyệt đối. Lên cõi tiên để nhờ Trời "xếp hạng", là một giấc mơ lãng mạn, sđộc đáo và cũng là cái "ngông" của Tản Đà.
- Tự nhận mình là " trích tiên" -> một kiểu tự phong khác đời.
- Được Trời tin cẩn giao cho trọng trách quảng bá "thiên lương" nơi hạ giới, ắt phải có phẩm giá hơn người. = > muốn khẳng định cái tôi ở mức độ cao hơn.
- Trong sự nhún mình " Biết làm có được mà dám theo" do cuộc sống cơ cực của những người theo nghiệp văn thời ấy, câu " Lòng thông chớ ngại chi sương tuyết" => vừa là lời động viên của Trời, vừa là lời tự nhủ của một cái tôi đầy tự tin và bản lĩnh.
=> Mét c¸i t«i
Khát vọng tự do, khát vọng về cõi tri âm.
Khao khát khẳng định mình giữa cuộc đời.
Khao khát nghệ thuật được trân trọng
Cái tôi nghệ sĩ lãng mạn thoát li.
Trách nhiệm với đời, với văn chương.
c, Một cái tôi "ngông"
Thể hiện
Lên trời: để khẳng định tài năng
Lời nói: tự khen
Giọng điệu: phóng túng, tự nhiên
Tự hào, tự đắc về tài năng, đề cao phẩm chất và khẳng định giá trị của mình.
Một cái tôi
Tự ý thức sâu sắc về tài năng, phẩm chất và giá trị đích thực của mình, dám sống bằng tài năng.
Tự ý thức sâu sắc về cuộc sống của mình: có tài, có nhân cách thanh cao.
=> Con ngưòi thực tài, có bản lĩnh, có nhân cách thanh cao.
d, Bức tranh về tình cảnh khốn khó của nhà văn nơi hạ giới.
- Cã häc vÊn, cã tµi n¨ng nhng rÊt nghÌo.
“ Vèn liÕng cßn mét bông v¨n ®ã.”
Nhng: “TrÇn gian thíc ®Êt còng kh«ng cã.”
- Ph¶i l¨n lén víi nghÒ vµ lµm ®ñ mäi nghÒ ®Ó mu sinh.
GiÊy ngêi, mùc ngêi, thuª ngêi in Mîn cöa hµng ngêi b¸n phêng phè.
- Ph¶i ®èi mÆt víi khã kh¨n, tríc hÕt lµ sù rÎ m¹t cña nghÒ v¨n
V¨n ch¬ng h¹ giíi rÎ nh bÌo
Lµm m·i quanh nam ch¼ng ®ñ tiªu.
- Råi ¸p lùc cña x· héi: Søc trong non yÕu ngoµi ren rÊp
Mét c©y che chèng bèn, n¨m chiÒu.
-Vật lộn với miếng cơm, manh áo, sức khoẻ và tài năng giảm sút.
Lo ăn mặc hết tháng ngày,
Học ngày một kém tuổi càng cao.
=> Trong mắt Tản Đà, văn chương là một nghề kiếm sống rất phức tạp, không dễ chiều.Ông đã ý thức được sự cần thiết phải chuyên tâm với nghề văn và nhân ra: đa dạng về loại, thể là một đòi hỏi thiết yếu của hoạt đông sáng tác.
e, Những dấu hiệu đổi mới về nghệ thuật.
- KÓ chuyÖn hÊp dÉn, cã duyªn, l«i cuèn
- Ngôn ngữ chọn lọc, gợi cảm, giản dị không cách điệu, cầu kỳ, ước lệ.
- Giọng điệu thoải mái, tự nhiên, pha chút chơi "ngông" dí dỏm.
- Cảm hứng lãng mạn, thóat li hiện thực.
- Thể thơ thất ngôn trường thiên, tự do, không bị ràng buộc bởi khuôn mẫu, kết câu.
- Kết hợp hài hoà yếu tố trữ tình và tư sự.
- C¸ch xng danh: tù nhiªn, phï hîp víi m¹ch truyÖn vµ mang tÝn hiÖn ®¹i, thÓ hiÖn ý thøc c¸ nh©n vµ ý thøc d©n téc.
III. Tổng kết
- Qua câu chuyện "Hầu trời" Tản Đà thể hiện bản ngã cá nhân dộc đáo, hiếm có, đáng trân trọng.
- Nh÷ng s¸ng t¹o h×nh thøc nghÖ thuËt míi mÎ, ®Æc s¾c.
- T¸c phÈm ®· chøng minh th¬ T¶n §µ cã thÓ xem nh mét c¸i g¹ch nèi gi÷a hai thÕ kû th¬ ca cña v¨n häc d©n téc.
Bài tập về nhà
Viết một đoạn văn từ 7 đến 10 câu, trình bày những cảm nhận sâu sắc về một chi tiết hoặc một câu thơ mà em thích.
Rất mong các em ngày một yêu thích môn văn !
Hầu trời
( tiết 2)
I. TiÓu dÉn
II. ®äc- hiÓu v¨n b¶n
1. §äc
2. Bè côc
3. T×m hiÓu
a, Tµi h cÊu cña T¶n §µ
b, Một "cái tôi" đầy tài năng và có phẩm giá hơn người.
- Mượn cớ "hầu trời" nhân vật văn sĩ đã phô diễn tài năng.
+ Khả năng sáng tạo ở khắp các thể tài: đọc hết văn vần sang văn xuôi; hết văn lí thuyết đến văn chơi, rồi văn vị đời, lối văn dịch.
V¨n dµi h¬i tèt; giµu, l¾m lèi => nhiÒu h×nh thøc, lo¹i, thÓ, bót ph¸p, tiªu biÓu cho ®Æc ®iÓm v¨n ch¬ng buæi giao thêi.
Vừa mang đậm đặc điểm văn chương truyền thống: nhời văn chuốt đẹp, khí văn hùng mạnh, êm, tinh.
+ Tự khen và mượn lời phán cả Trời để ca ngợi văn mình.
+ Khẳng định thơ mình là tuyệt bút:
Các chư tiên lắng nghe, vỗ tay tán thưởng, tranh nhau dặn mang thơ lên bán.
=> Tài năng xuất chúng của thi nhân được khẳng định một cách tuyệt đối. Lên cõi tiên để nhờ Trời "xếp hạng", là một giấc mơ lãng mạn, sđộc đáo và cũng là cái "ngông" của Tản Đà.
- Tự nhận mình là " trích tiên" -> một kiểu tự phong khác đời.
- Được Trời tin cẩn giao cho trọng trách quảng bá "thiên lương" nơi hạ giới, ắt phải có phẩm giá hơn người. = > muốn khẳng định cái tôi ở mức độ cao hơn.
- Trong sự nhún mình " Biết làm có được mà dám theo" do cuộc sống cơ cực của những người theo nghiệp văn thời ấy, câu " Lòng thông chớ ngại chi sương tuyết" => vừa là lời động viên của Trời, vừa là lời tự nhủ của một cái tôi đầy tự tin và bản lĩnh.
=> Mét c¸i t«i
Khát vọng tự do, khát vọng về cõi tri âm.
Khao khát khẳng định mình giữa cuộc đời.
Khao khát nghệ thuật được trân trọng
Cái tôi nghệ sĩ lãng mạn thoát li.
Trách nhiệm với đời, với văn chương.
c, Một cái tôi "ngông"
Thể hiện
Lên trời: để khẳng định tài năng
Lời nói: tự khen
Giọng điệu: phóng túng, tự nhiên
Tự hào, tự đắc về tài năng, đề cao phẩm chất và khẳng định giá trị của mình.
Một cái tôi
Tự ý thức sâu sắc về tài năng, phẩm chất và giá trị đích thực của mình, dám sống bằng tài năng.
Tự ý thức sâu sắc về cuộc sống của mình: có tài, có nhân cách thanh cao.
=> Con ngưòi thực tài, có bản lĩnh, có nhân cách thanh cao.
d, Bức tranh về tình cảnh khốn khó của nhà văn nơi hạ giới.
- Cã häc vÊn, cã tµi n¨ng nhng rÊt nghÌo.
“ Vèn liÕng cßn mét bông v¨n ®ã.”
Nhng: “TrÇn gian thíc ®Êt còng kh«ng cã.”
- Ph¶i l¨n lén víi nghÒ vµ lµm ®ñ mäi nghÒ ®Ó mu sinh.
GiÊy ngêi, mùc ngêi, thuª ngêi in Mîn cöa hµng ngêi b¸n phêng phè.
- Ph¶i ®èi mÆt víi khã kh¨n, tríc hÕt lµ sù rÎ m¹t cña nghÒ v¨n
V¨n ch¬ng h¹ giíi rÎ nh bÌo
Lµm m·i quanh nam ch¼ng ®ñ tiªu.
- Råi ¸p lùc cña x· héi: Søc trong non yÕu ngoµi ren rÊp
Mét c©y che chèng bèn, n¨m chiÒu.
-Vật lộn với miếng cơm, manh áo, sức khoẻ và tài năng giảm sút.
Lo ăn mặc hết tháng ngày,
Học ngày một kém tuổi càng cao.
=> Trong mắt Tản Đà, văn chương là một nghề kiếm sống rất phức tạp, không dễ chiều.Ông đã ý thức được sự cần thiết phải chuyên tâm với nghề văn và nhân ra: đa dạng về loại, thể là một đòi hỏi thiết yếu của hoạt đông sáng tác.
e, Những dấu hiệu đổi mới về nghệ thuật.
- KÓ chuyÖn hÊp dÉn, cã duyªn, l«i cuèn
- Ngôn ngữ chọn lọc, gợi cảm, giản dị không cách điệu, cầu kỳ, ước lệ.
- Giọng điệu thoải mái, tự nhiên, pha chút chơi "ngông" dí dỏm.
- Cảm hứng lãng mạn, thóat li hiện thực.
- Thể thơ thất ngôn trường thiên, tự do, không bị ràng buộc bởi khuôn mẫu, kết câu.
- Kết hợp hài hoà yếu tố trữ tình và tư sự.
- C¸ch xng danh: tù nhiªn, phï hîp víi m¹ch truyÖn vµ mang tÝn hiÖn ®¹i, thÓ hiÖn ý thøc c¸ nh©n vµ ý thøc d©n téc.
III. Tổng kết
- Qua câu chuyện "Hầu trời" Tản Đà thể hiện bản ngã cá nhân dộc đáo, hiếm có, đáng trân trọng.
- Nh÷ng s¸ng t¹o h×nh thøc nghÖ thuËt míi mÎ, ®Æc s¾c.
- T¸c phÈm ®· chøng minh th¬ T¶n §µ cã thÓ xem nh mét c¸i g¹ch nèi gi÷a hai thÕ kû th¬ ca cña v¨n häc d©n téc.
Bài tập về nhà
Viết một đoạn văn từ 7 đến 10 câu, trình bày những cảm nhận sâu sắc về một chi tiết hoặc một câu thơ mà em thích.
Rất mong các em ngày một yêu thích môn văn !
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Trần Hồng Quân
Dung lượng: |
Lượt tài: 1
Loại file:
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)