Tuần 11. Chữ người tử tù
Chia sẻ bởi Tô Tiến Đích |
Ngày 10/05/2019 |
38
Chia sẻ tài liệu: Tuần 11. Chữ người tử tù thuộc Ngữ văn 11
Nội dung tài liệu:
Tìm hiểu chung.
Đọc hiểu.
Kiểm tra đọc, hướng dẫn đọc. Tóm tắt truyện.
1. Tình huống truyện .
(Tiết 2)
2. Vẻ đẹp hình tượng nhân vật Quản Ngục, Huấn Cao trong thời gian Huấn Cao bị tạm giam chờ ngày về kinh chịu án.
a. Nhân vật Quản ngục.
Cảnh ngộ.
Nghề: Cai tù, sống giữa gông xiềng, tội ác, hàng ngày phải làm, chứng kiến bao điều: “Tàn nhẫn, lừa lọc… giữa một đống cặn bã. Quản ngục ít nhiều thích nghi môi trường, hoàn cảnh đó.
Phẩm chất, tính cách.
Có bản tính tốt đẹp, thiên lương, có bản lĩnh.
Tiếp nhận công văn, biết mình sẽ giam giữ Huấn Cao; trong ông ta đã có một cuộc đấu tranh tư tưởng dữ dội. Cuối cùng ông đã quyết định bất chấp nguy hiểm, hành động theo cái Tâm của mình: Biệt đãi Huấn Cao.
Day dứt chọn nhầm nghề. Biết tiếc, trọng người có tài, kính mến khí phách.
Đối xử biệt đãi Huấn Cao và các bạn đồng chí với thái độ chân thành; trong tình cảm sùng kính, ngưỡng mộ.
Đánh giá chung.
Người có “Tâm điền tốt, thẳng thắn”.
“ Tính cách dịu dàng và lòng biết trọng giá người ngay của viên quan coi ngục này là một thanh âm trong trẻo chen vào giữa một bản đàn mà nhạc luật đều hỗn độn, xô bồ”.
Quản ngục luôn vượt lên hoàn cảnh, chiến thắng cảnh ngộ, chiến thắng chính mình.
b. Nhân vật Huấn Cao.
Nguyên mẫu nhân vật.
Cảnh ngộ:
Tử tù chờ ngày ra pháp trường.
Phẩm chất tính cách:
Tài viết chữ đẹp: “Cả vùng tỉnh Sơn vẫn khen tài viết chữ rất nhanh và rất đẹp”, lan truyền như một huyền thoại.
Quản ngục biết rằng: “Chữ ông Huấn Cao đẹp lắm, vuông lắm. Có được chữ ông Huấn Cao mà treo là một vật báu”. Nếu ông “không kịp xin mấy chữ thì ân hân suốt đời mất”
Tấm lòng bao dung độ lượng, trọng nghĩa- “thiên lương trong sáng”
Huấn Cao – Người anh hùng dũng khí hiên ngang, bất khuất.
Lạnh lùng dỗ gông, không thèm để tâm đến lời bọn lính.
“Thản nhiên nhận rượu thịt, coi đó là hứng sinh bình lúc chưa bị giam cầm”.
Khinh bạc đuổi quản ngục “đến cái cảnh chết chém ông cũng còn chẳng sợ ”.
Biết sở nguyện quản ngục, nhận tin về kinh chịu Huấn Cao thản nhiên “lặng nghỉ một lát, mỉm cười”.
Không vì quyền thế, vàng ngọc viết câu đối.
Hiểu tấm lòng Quản ngục, Huấn Cao có lẽ ngạc nhiên, sau đó cảm động trong lời nói như xin lỗi: “Thiếu chút nữa ta đã phụ một tấm lòng trong thiên hạ”
Đánh giá :
Huấn Cao hình tượng thẩm mỹ tuyệt đẹp, con người Trí, Nhân, Dũng
Nghệ thuật xây dựng nhân vật: Bút pháp lãng mạn, nhân vật được nhìn nhận từ phương diện tài hoa nghệ sĩ. Quản ngục và Huấn Cao được đặt trong mối quan hệ tương phản soi sáng lẫn nhau, cách miêu tả gián tiếp
Đọc hiểu.
Kiểm tra đọc, hướng dẫn đọc. Tóm tắt truyện.
1. Tình huống truyện .
(Tiết 2)
2. Vẻ đẹp hình tượng nhân vật Quản Ngục, Huấn Cao trong thời gian Huấn Cao bị tạm giam chờ ngày về kinh chịu án.
a. Nhân vật Quản ngục.
Cảnh ngộ.
Nghề: Cai tù, sống giữa gông xiềng, tội ác, hàng ngày phải làm, chứng kiến bao điều: “Tàn nhẫn, lừa lọc… giữa một đống cặn bã. Quản ngục ít nhiều thích nghi môi trường, hoàn cảnh đó.
Phẩm chất, tính cách.
Có bản tính tốt đẹp, thiên lương, có bản lĩnh.
Tiếp nhận công văn, biết mình sẽ giam giữ Huấn Cao; trong ông ta đã có một cuộc đấu tranh tư tưởng dữ dội. Cuối cùng ông đã quyết định bất chấp nguy hiểm, hành động theo cái Tâm của mình: Biệt đãi Huấn Cao.
Day dứt chọn nhầm nghề. Biết tiếc, trọng người có tài, kính mến khí phách.
Đối xử biệt đãi Huấn Cao và các bạn đồng chí với thái độ chân thành; trong tình cảm sùng kính, ngưỡng mộ.
Đánh giá chung.
Người có “Tâm điền tốt, thẳng thắn”.
“ Tính cách dịu dàng và lòng biết trọng giá người ngay của viên quan coi ngục này là một thanh âm trong trẻo chen vào giữa một bản đàn mà nhạc luật đều hỗn độn, xô bồ”.
Quản ngục luôn vượt lên hoàn cảnh, chiến thắng cảnh ngộ, chiến thắng chính mình.
b. Nhân vật Huấn Cao.
Nguyên mẫu nhân vật.
Cảnh ngộ:
Tử tù chờ ngày ra pháp trường.
Phẩm chất tính cách:
Tài viết chữ đẹp: “Cả vùng tỉnh Sơn vẫn khen tài viết chữ rất nhanh và rất đẹp”, lan truyền như một huyền thoại.
Quản ngục biết rằng: “Chữ ông Huấn Cao đẹp lắm, vuông lắm. Có được chữ ông Huấn Cao mà treo là một vật báu”. Nếu ông “không kịp xin mấy chữ thì ân hân suốt đời mất”
Tấm lòng bao dung độ lượng, trọng nghĩa- “thiên lương trong sáng”
Huấn Cao – Người anh hùng dũng khí hiên ngang, bất khuất.
Lạnh lùng dỗ gông, không thèm để tâm đến lời bọn lính.
“Thản nhiên nhận rượu thịt, coi đó là hứng sinh bình lúc chưa bị giam cầm”.
Khinh bạc đuổi quản ngục “đến cái cảnh chết chém ông cũng còn chẳng sợ ”.
Biết sở nguyện quản ngục, nhận tin về kinh chịu Huấn Cao thản nhiên “lặng nghỉ một lát, mỉm cười”.
Không vì quyền thế, vàng ngọc viết câu đối.
Hiểu tấm lòng Quản ngục, Huấn Cao có lẽ ngạc nhiên, sau đó cảm động trong lời nói như xin lỗi: “Thiếu chút nữa ta đã phụ một tấm lòng trong thiên hạ”
Đánh giá :
Huấn Cao hình tượng thẩm mỹ tuyệt đẹp, con người Trí, Nhân, Dũng
Nghệ thuật xây dựng nhân vật: Bút pháp lãng mạn, nhân vật được nhìn nhận từ phương diện tài hoa nghệ sĩ. Quản ngục và Huấn Cao được đặt trong mối quan hệ tương phản soi sáng lẫn nhau, cách miêu tả gián tiếp
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Tô Tiến Đích
Dung lượng: |
Lượt tài: 0
Loại file:
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)