TƯ LIỆU 09
Chia sẻ bởi Đỗ Văn Bình |
Ngày 11/10/2018 |
27
Chia sẻ tài liệu: TƯ LIỆU 09 thuộc Tư liệu tham khảo
Nội dung tài liệu:
Chúng ta có nên quá hoàn thiện, có nên có được đầy đủ tất cả hay không? Nếu suy xét một cách khách quan, ta sẽ thấy rằng ai ai cũng đều có một thiếu sót nào đó và sự không hoàn thiện đó sẽ luôn theo chúng ta như hình với bóng. Chúng luôn luôn theo ta để nhắc nhở chúng ta khiêm tốn hơn, cố gắng hơn. Chúng ta có mơ ước. Như vậy vẫn chưa đủ đâu, mà chúng ta cần phải làm việc thật nhiều để biến ước mơ thành sự thật. Được yêu thương là chưa đủ, chúng ta còn cần phải học cách yêu thương. Tỉnh dậy là chưa đủ, chúng ta cần phải bắt đầu. Bắt đầu thôi cũng chưa đủ, chúng ta còn phải theo đuổi liên tục. Theo đuổi cuộc sống là chưa đủ, chúng ta còn cần phải tạo ra cuộc sống. Bất kể chúng ta làm gì, dù cho mỹ mãn và tốt đẹp đến đâu thì cũng là chưa đủ, luôn luôn có thiếu sót. Và cho dù còn khiếm khuyết đến đâu thì cuộc sống này không phải là mong manh dễ vỡ, mà ngược lại luôn tồn tại vĩnh cữu với những sự thiếu sót, chưa thật sự đủ đầy vì nếu quá đầy đủ rồi thì cuộc sống này còn gì cho chúng ta khám phá và tìm kiếm nữa đâu. Sự đầy đủ là một vòng tròn hoàn hảo mà trong vòng tròn khép kín đó chúng ta chỉ tìm thấy sự bế tắc chứ không có con đường, chính sự không hoàn hảo, thiếu sót mới là lối đi cho chúng ta trong cuộc sống. Vì vậy, một khi nào thấy mình chưa hoàn thiện hoặc còn điều thiếu sót, xin đừng lo lắng quá nhé. Điều đó chỉ là một lời nhắc nhở chúng ta hãy cố gắng nữa hơn mà thôi. Không có gì là hoàn toàn bế tắc, sự việc chỉ trở nên bế tắc một khi chúng ta thôi không còn cố gắng nữa.
Chúc em một ngày vui vẻ nhé !
Mọi người thường nói rằng sống cần phải có bản lĩnh, nhưng trong tình yêu thì cần phải bản lĩnh nhiều hơn. Không phải bản lĩnh để chinh phục, cũng không phải bản lĩnh để giữ gìn hạnh phúc mà bản lĩnh để đón nhận nỗi đau khi tình yêu rời xa chúng ta. Sẽ chẳng tránh khỏi có những lúc ta cảm thấy lòng mình nhói đau khi bất chợt gặp một phần của kỷ niệm. Đôi khi chỉ là đi ngang qua một con đường, hoặc khi chợt thấy một bóng người thoảng qua trên phố rồi biến mất. Bởi chúng ta chẳng thể nào quên những gì đã từng thuộc về mình, cho dù là vô thức hay có ý thức. Không ai bắt chúng ta phải quên đi, bởi vì đó là điều không thể khi nó đã là một phần của quá khứ. Nhưng, quá khứ không phải là tất cả tương lai. Vậy, hãy cứ để kỷ niệm sống đời sống riêng của nó...trong tiềm thức. Trái tim thật nhỏ bé nhưng tình yêu chứa đựng trong con tim lại rộng lớn vô cùng, chúng ta có thể yêu cả cha mẹ, anh em, yêu cả bạn bè và vẫn còn đủ chỗ để yêu nhiều hơn một lần, thì sao không để kỷ niệm ngủ yên mà dành chỗ cho tương lai tươi mới? Có lẽ, nỗi đau đã qua không êm đềm như cổ tích và chàng chăn cừu hay cô công chúa nào rồi cũng đã đi xa nhưng trước khi để quá khứ sống cuộc sống của quá khứ, chúng ta hãy nhìn lại kỷ niệm ấy…một lần, chắc hẳn phải có ít nhất một nụ cười trong đó. Đừng nhìn vào những giọt nước mắt mà hãy nhìn vào những nụ cười và sống sao cho xứng đáng tương lai, đừng để ngày tháng trôi qua trong tẻ nhạt buồn phiền. Cuộc sống tựa dòng sông, hãy để ngày tháng trôi qua trong thương yêu ấm áp bởi lẽ tình yêu tuy không phải là giấc mơ nhưng đôi khi nó có thể làm những điều mà ngay cả trong những giấc mơ phi lý nhất chúng ta cũng không thể nào tưởng tượng ra được.
Chúc em một ngày thật vui nhé
Để cười, có thể chúng ta không cần một lý do, nhưng cần bao nhiêu lý do để rơi một giọt nước mắt? Có những giọt nước mắt tuôn chảy khi ta thực sự hạnh phúc. Hạnh phúc vì được sinh ra trên đời, hạnh phúc vì có một ước mơ đã thành sự thật, hạnh phúc vì có một người để yêu, để mà nhớ nhung, để mà hờn dỗi. Cũng có những giọt nước mắt rơi vì nỗi đau quá lớn, vì nỗi buồn quá nhiều và vì niềm hụt hẫng bỗng nhiên từ đâu chợt đến. Nước mắt không phải để làm mềm lòng, đâu phải để thuyết phục nỗi buồn hãy đi đi mà là để bày tỏ xúc cảm ra ngoài. Cảm xúc của chúng ta là vô hình, nên ta rất dễ giấu nó đi khi cần che đậy nhưng để bày tỏ nó ra thì đành phải cậy nhờ nước mắt. Khi đó, nước mắt kia là hình dạng của cảm xúc tận sâu thẳm trái tim mình. Trong
Chúc em một ngày vui vẻ nhé !
Mọi người thường nói rằng sống cần phải có bản lĩnh, nhưng trong tình yêu thì cần phải bản lĩnh nhiều hơn. Không phải bản lĩnh để chinh phục, cũng không phải bản lĩnh để giữ gìn hạnh phúc mà bản lĩnh để đón nhận nỗi đau khi tình yêu rời xa chúng ta. Sẽ chẳng tránh khỏi có những lúc ta cảm thấy lòng mình nhói đau khi bất chợt gặp một phần của kỷ niệm. Đôi khi chỉ là đi ngang qua một con đường, hoặc khi chợt thấy một bóng người thoảng qua trên phố rồi biến mất. Bởi chúng ta chẳng thể nào quên những gì đã từng thuộc về mình, cho dù là vô thức hay có ý thức. Không ai bắt chúng ta phải quên đi, bởi vì đó là điều không thể khi nó đã là một phần của quá khứ. Nhưng, quá khứ không phải là tất cả tương lai. Vậy, hãy cứ để kỷ niệm sống đời sống riêng của nó...trong tiềm thức. Trái tim thật nhỏ bé nhưng tình yêu chứa đựng trong con tim lại rộng lớn vô cùng, chúng ta có thể yêu cả cha mẹ, anh em, yêu cả bạn bè và vẫn còn đủ chỗ để yêu nhiều hơn một lần, thì sao không để kỷ niệm ngủ yên mà dành chỗ cho tương lai tươi mới? Có lẽ, nỗi đau đã qua không êm đềm như cổ tích và chàng chăn cừu hay cô công chúa nào rồi cũng đã đi xa nhưng trước khi để quá khứ sống cuộc sống của quá khứ, chúng ta hãy nhìn lại kỷ niệm ấy…một lần, chắc hẳn phải có ít nhất một nụ cười trong đó. Đừng nhìn vào những giọt nước mắt mà hãy nhìn vào những nụ cười và sống sao cho xứng đáng tương lai, đừng để ngày tháng trôi qua trong tẻ nhạt buồn phiền. Cuộc sống tựa dòng sông, hãy để ngày tháng trôi qua trong thương yêu ấm áp bởi lẽ tình yêu tuy không phải là giấc mơ nhưng đôi khi nó có thể làm những điều mà ngay cả trong những giấc mơ phi lý nhất chúng ta cũng không thể nào tưởng tượng ra được.
Chúc em một ngày thật vui nhé
Để cười, có thể chúng ta không cần một lý do, nhưng cần bao nhiêu lý do để rơi một giọt nước mắt? Có những giọt nước mắt tuôn chảy khi ta thực sự hạnh phúc. Hạnh phúc vì được sinh ra trên đời, hạnh phúc vì có một ước mơ đã thành sự thật, hạnh phúc vì có một người để yêu, để mà nhớ nhung, để mà hờn dỗi. Cũng có những giọt nước mắt rơi vì nỗi đau quá lớn, vì nỗi buồn quá nhiều và vì niềm hụt hẫng bỗng nhiên từ đâu chợt đến. Nước mắt không phải để làm mềm lòng, đâu phải để thuyết phục nỗi buồn hãy đi đi mà là để bày tỏ xúc cảm ra ngoài. Cảm xúc của chúng ta là vô hình, nên ta rất dễ giấu nó đi khi cần che đậy nhưng để bày tỏ nó ra thì đành phải cậy nhờ nước mắt. Khi đó, nước mắt kia là hình dạng của cảm xúc tận sâu thẳm trái tim mình. Trong
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Đỗ Văn Bình
Dung lượng: 115,50KB|
Lượt tài: 0
Loại file: doc
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)