Truyện ngắn "QUẢ BẦU KHÔ" Đặng Ngọc Nga THCS Tam Hiệp -Châu Thành Tiền Giang
Chia sẻ bởi Đặng Ngọc Nga |
Ngày 21/10/2018 |
30
Chia sẻ tài liệu: Truyện ngắn "QUẢ BẦU KHÔ" Đặng Ngọc Nga THCS Tam Hiệp -Châu Thành Tiền Giang thuộc Bài giảng khác
Nội dung tài liệu:
Truyện ngắn
Viết theo lời kể của một doanh nhân thành đạt
trong ngành xây dựng của Tỉnh Tiền Giang
T
ôi chào đời giữa lúc đất nước còn chiến tranh. Nghe cô Út tôi kể lại mẹ sinh tôi ra được hai mươi ngày thì hay tin cha tôi đã hy sinh trong một trận càn. Nỗi đau mất chồng làm mẹ tôi héo gầy thân xác. Năm tôi lên mười đất nước được thống nhất.Vài năm sau, do chứng bệnh ngặt nghèo mẹ tôi cũng đã ra đi vĩnh viễn, bỏ lại tôi đứa con tội nghiệp đang rất cần sự bảo bọc, yêu thương. Bà tôi cũng qua đời chưa kịp gặp lại ông tôi sau mười lăm năm dài xa cách. Ông tôi từ quân ngũ trở về là một thương binh, tôi được sự cưu mang đùm bọc của nội và cô Út tôi từ dạo ấy.
Tôi sống thiếu tình thương của cha mẹ nên tôi phải tự lo, tự làm để nuôi sống bản thân. Nội và cô Út cũng quan tâm nhiều đến tôi, lo cho tôi đủ đầy như bao đứa trẻ khác– Tôi cũng được đến trường, cũng được quan tâm, cũng được yêu thương chăm sóc. Nhưng trong tôi lúc nào cũng khát khao hạnh phúc bên mẹ, bên cha, bên những người thân yêu nhất của mình.Tôi thèm được mẹ vuốt ve, được cha chăm sóc quở rầy. Biết đến bao giờ tôi có được?
Quê nội tôi nghèo lắm! Nhà nội tôi được cất tạm sau cái ao làng gần xã. Hoà bình được một năm, nội được Uỷ ban xã cấp cho miếng đất nghỉ chân sau bao năm dài chiến đấu gian khổ. Hằng ngày nội tôi làm thuê cho người ta đủ mọi việc khi thì phơi lúa cho Hợp tác xã.Lúc thì đan giỏ tre bán. Lúc thì nội bó từng lọn hành cho chủ rẫy. Đồng tiền kiếm được nội dành mua gạo, lo cho tôi mua tập sách đến trường. Những lúc tôi bị bệnh nội thức đêm giăng câu, bắt cá nấu cho tôi những bát cháo ngon lành.Tôi thấy mình được hạnh phúc khi được yêu thương, chăm sóc nhưng tôi lại nhớ mẹ, thương cha dù mãi đến bây giờ tôi chưa biết được cha tôi hình dáng thế nào? Cô Út tôi lấy chồng , ngày cô về nhà chồng tôi cảm thấy mình lại mất thêm người mẹ. Nội lại một mình lặn lội nuôi tôi, nội vẫn thương tôi và xem tôi như mầm sống của mình.Tất cả vì đứa cháu nội yêu thương.
Năm tôi lên cấp hai nội tôi không làm nặng được, vết thương trên đầu mùa lạnh làm nội tôi nhức buốc thêm. Nội thường tâm sự về cuộc đời với ông Ba hàng xóm- người bạn chiến đấu lúc còn làm giao liên ở tỉnh Định Tường. Hai người thân nhau lắm. Mỗi lần nhìn ông trò chuyện tôi thấy đôi mắt nội sáng hẵn lên. Nội nói chuyện về đồng đội của mình về những ngày ở chiến khu. Lúc bấy giờ tôi thấy chưa lần nào nội vui như thế.
Thấy nội không làm thuê được, ông Ba có quả bầu hồ lô làm giống, ông bàn với nội bầu kiểng bán cho khách làm hàng mỹ nghệ. Nội vui vẻ nhận lời. Chỉ trong vài tháng miếng đất được cấp giờ nhường chỗ cho giàn bầu xanh tươi tốt. Nhìn giàn bầu trái treo lủng lẳng nội tôi vui sướng vô cùng. Nội thường cùng ông Ba trò chuyện dưới giàn bầu, cùng bàn đến mùa thu hoạch.Quê nội nghèo nên ít người giàu đến viếng. Vì vậy, muốn bán những quả bầu này phải nhờ người giới thiệu, chào hàng ở những nơi có khách du lịch. Vất vả lắm nhưng cũng thu hoạch được lợi sau mấy tháng dài cực nhọc. Sau này nhờ tiền thu hoạch từ giàn bầu cộng tiền trợ cấp chính sách của nội và cha nên tôi được nội cho học đến cấp ba. Những năm 1980 quê Tiền Giang gặp thất mùa, lũ lụt, đất nước xảy ra chiến tranh biên giới phía Tây Nam. Vào lớp mười tôi chưa được vinh dự đứng vào quân ngũ, ra chiến trường cùng thanh niên xã nhà lúc ấy.Tôi tiếp tục học trong sự cưu mang của nội.Ngôi trường cấp ba của huyện nhà không xa nhà tôi lắm. Từ nhà đến trường non hai cây số tôi thèm được ngồi trên chiếc xe đạp đòn-vông cho khoẻ mỗi lúc đến trường và cho ra vẻ con trai ngày ấy. Nhưng không được như ý ngưyện. Thấy tôi mê xe đạp, sợ tôi bỏ học đi làm, nội mua chiếc xe đòn-vông cũ kỹ của ông Ba sửa lại cho tôi đi học với giá rất rẻ.Thay vì mừng tôi lại giận và trách, giận nội, trong lòng tự hỏi tại sao mình khổ, nghèo đến mức này,còn nội thì bỏn xẻn từng đồng xu. Chưa bao giờ tôi thấy nội xài một thứ gì cho bản thân mình – Ăn không dám ăn, mặc không dám mặc thì làm gì sắm được chiếc xe đạp coi được cho tôi. Mỗi lần thấy tôi
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Đặng Ngọc Nga
Dung lượng: |
Lượt tài: 0
Loại file:
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)