Tr. ngụ ngôn Hành trình đi tìm hạnh phúc
Chia sẻ bởi Phạm Huy Hoạt |
Ngày 21/10/2018 |
76
Chia sẻ tài liệu: Tr. ngụ ngôn Hành trình đi tìm hạnh phúc thuộc Bài giảng khác
Nội dung tài liệu:
Hành trình
đi tìm hạnh phúc
Tặng
Có một ông cụ… … mải miết lên những chuyến tàu. …
Ông luôn cẩn thận mang theo tờ giấy đề nghị :
“Đánh thức tôi ở
Miền đất Hạnh phúc”.
Vì ông hay có thói quen ngủ gật trên những chuyến tàu, nên ông hy vọng với tờ giấy nhắn này, các hành khách khác sẽ gọi ông dậy nếu tàu sắp đi tới “Miền đất Hạnh phúc”.
Đoàn tàu đã đến giờ xuất phat…….. Tàu đã đến Ga ….
Đi phương Bắc
Nhưng thật tiếc, dù ông đã lên rất nhiều chuyến tàu, đi qua rất nhiều miền đất…
… ông vẫn không thể tìm thấy Miền đất Hạnh phúc mà cả cuộc đời ông muốn đặt chân đến một lần.
Từ thành phố… … cho tới miền quê,
Từ đi xe điện…
… cho tới đi đu quay,
Từ ngồi thuyền…
… cho tới ngồi xe bò…
thậm chí cả khinh khí cầu
Chuyến đi cứ tiếp tục.
Ông cụ kiên trì không mệt mỏi, nhất định phải đến được Miền đất Hạnh phúc.
Cuộc hành trình đưa ông qua vô số miền đất lạ. Cho ông những cơ hội trải nghiệm tuyệt vời.
Nhưng ông cụ
lại vẫn có thói quen
“ngủ gật”, và nhiều khi
bỏ lỡ mất những điều kỳ thú.
Ông chỉ nhất quyết hướng đến
Miền đất Hạnh phúc.
Nơi đâu không phải Miền đất Hạnh phúc, sẽ chẳng thể níu chân ông ở lại.
Cuộc hành trình đằng đẵng kéo dài mãi.
Không một ai nói cho ông miền đất đó ở đâu
Cho tới một ngày, có một bàn tay nhỏ xinh kéo áo ông cụ khi ông, như thường lệ, đang ngủ gật trên một chuyến tàu.
Bàn tay đó là của một cô bé. Cô bé đọc được tờ giấy nhắn “Đánh thức tôi ở Miền đất Hạnh phúc” của ông cụ và hỏi ông: “Chúng ta sẽ đi tới Miền đất Hạnh phúc hả ông?”.
Chưa kịp nghe ông cụ trả lời, cô bé đã chạy lại khoe với cha mẹ: “Cha! Mẹ! Chúng ta sắp đi tới Miền đất Hạnh phúc đấy!”.
Cô bé ngây thơ tưởng rằng chuyến tàu này sẽ dừng lại ở Miền đất Hạnh phúc.
Chứng kiến niềm vui của cô bé, ông cụ rất ngạc nhiên.
Nhưng cuối cùng, ông hiểu ra, đã tìm thấy Miền đất Hạnh phúc là đây
Ông cụ nghiệm ra rằng:
Thế là, lần đầu tiên ông bước xuống một chuyến tàu với nụ cười mãn nguyện.
Ông cụ sau cuộc hành trình dài tưởng như bất tận, sau tất cả những lần “ngủ gật” trên các chuyến tàu, sau những vô cảm, thờ ơ và sau cả nỗi thất vọng triền miên vì không tìm được Miền đất Hạnh phúc, cuối cùng, đã khóc và cười, vì ông đã hiểu Miền đất Hạnh phúc thật sự ở đâu.
Hạnh phúc rất lớn lao nhưng cũng rất nhỏ bé, vừa phức tạp mà cũng thật giản đơn.
……
Hạnh phúc không gì hơn chính là từng niềm vui, nụ cười, niềm phấn khích được gộp lại của từng khoảnh khắc.
Thay lời kết
Còn bạn, bạn nghĩ gì về “Miền đất hạnh phúc” của ông cụ có vẻ lẩm cẩm nhưng đầy khát vọng
Trong mỗi việc nhỏ, mỗi hành động tích cực làm cho cuộc sống tốt hơn...chúng ta đã có một "Miền đất hạnh phúc”
------------------------------------------------------------------------
Truyện của Ji Pyong Kyon – Bored Panda
PHH sưu tầm & nhuận sắc- Xuân 2016
đi tìm hạnh phúc
Tặng
Có một ông cụ… … mải miết lên những chuyến tàu. …
Ông luôn cẩn thận mang theo tờ giấy đề nghị :
“Đánh thức tôi ở
Miền đất Hạnh phúc”.
Vì ông hay có thói quen ngủ gật trên những chuyến tàu, nên ông hy vọng với tờ giấy nhắn này, các hành khách khác sẽ gọi ông dậy nếu tàu sắp đi tới “Miền đất Hạnh phúc”.
Đoàn tàu đã đến giờ xuất phat…….. Tàu đã đến Ga ….
Đi phương Bắc
Nhưng thật tiếc, dù ông đã lên rất nhiều chuyến tàu, đi qua rất nhiều miền đất…
… ông vẫn không thể tìm thấy Miền đất Hạnh phúc mà cả cuộc đời ông muốn đặt chân đến một lần.
Từ thành phố… … cho tới miền quê,
Từ đi xe điện…
… cho tới đi đu quay,
Từ ngồi thuyền…
… cho tới ngồi xe bò…
thậm chí cả khinh khí cầu
Chuyến đi cứ tiếp tục.
Ông cụ kiên trì không mệt mỏi, nhất định phải đến được Miền đất Hạnh phúc.
Cuộc hành trình đưa ông qua vô số miền đất lạ. Cho ông những cơ hội trải nghiệm tuyệt vời.
Nhưng ông cụ
lại vẫn có thói quen
“ngủ gật”, và nhiều khi
bỏ lỡ mất những điều kỳ thú.
Ông chỉ nhất quyết hướng đến
Miền đất Hạnh phúc.
Nơi đâu không phải Miền đất Hạnh phúc, sẽ chẳng thể níu chân ông ở lại.
Cuộc hành trình đằng đẵng kéo dài mãi.
Không một ai nói cho ông miền đất đó ở đâu
Cho tới một ngày, có một bàn tay nhỏ xinh kéo áo ông cụ khi ông, như thường lệ, đang ngủ gật trên một chuyến tàu.
Bàn tay đó là của một cô bé. Cô bé đọc được tờ giấy nhắn “Đánh thức tôi ở Miền đất Hạnh phúc” của ông cụ và hỏi ông: “Chúng ta sẽ đi tới Miền đất Hạnh phúc hả ông?”.
Chưa kịp nghe ông cụ trả lời, cô bé đã chạy lại khoe với cha mẹ: “Cha! Mẹ! Chúng ta sắp đi tới Miền đất Hạnh phúc đấy!”.
Cô bé ngây thơ tưởng rằng chuyến tàu này sẽ dừng lại ở Miền đất Hạnh phúc.
Chứng kiến niềm vui của cô bé, ông cụ rất ngạc nhiên.
Nhưng cuối cùng, ông hiểu ra, đã tìm thấy Miền đất Hạnh phúc là đây
Ông cụ nghiệm ra rằng:
Thế là, lần đầu tiên ông bước xuống một chuyến tàu với nụ cười mãn nguyện.
Ông cụ sau cuộc hành trình dài tưởng như bất tận, sau tất cả những lần “ngủ gật” trên các chuyến tàu, sau những vô cảm, thờ ơ và sau cả nỗi thất vọng triền miên vì không tìm được Miền đất Hạnh phúc, cuối cùng, đã khóc và cười, vì ông đã hiểu Miền đất Hạnh phúc thật sự ở đâu.
Hạnh phúc rất lớn lao nhưng cũng rất nhỏ bé, vừa phức tạp mà cũng thật giản đơn.
……
Hạnh phúc không gì hơn chính là từng niềm vui, nụ cười, niềm phấn khích được gộp lại của từng khoảnh khắc.
Thay lời kết
Còn bạn, bạn nghĩ gì về “Miền đất hạnh phúc” của ông cụ có vẻ lẩm cẩm nhưng đầy khát vọng
Trong mỗi việc nhỏ, mỗi hành động tích cực làm cho cuộc sống tốt hơn...chúng ta đã có một "Miền đất hạnh phúc”
------------------------------------------------------------------------
Truyện của Ji Pyong Kyon – Bored Panda
PHH sưu tầm & nhuận sắc- Xuân 2016
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Phạm Huy Hoạt
Dung lượng: |
Lượt tài: 0
Loại file:
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)