Tình mẹ
Chia sẻ bởi Dark Amedu Dragon |
Ngày 17/10/2018 |
35
Chia sẻ tài liệu: tình mẹ thuộc Ngữ văn 6
Nội dung tài liệu:
Tình mẹ luôn là chủ đề của những tác phẩm văn học bất hủ, những bài hát còn mãi với thời gian, những câu thơ đầy tình yêu thương ấm áp. Bởi vì bản thân người mẹ đã là một điều vĩ đại. Tình mẹ thì bao la, rộng lớn, cao quí nhưng rất giản dị, chân thành. Thầy Võ Nguyên đã viết nên truyên Chuối hoa rất cảm động, thông qua loài cá chuối hoa, thầy đã cho ta thấy lòng yêu thương con vô cùng, sự hy sinh vì con của tình mẫu tử.
Chuối hoa mẹ đã sinh ra đàn cá con trong một điều kiện cực kì khắc nghiệt, trong mùa nắng hạn, khan hiếm thức ăn. Và rồi đàn cá con cũng được ra đời trong tình yêu thương bảo bọc của chuối hoa mẹ. Chuối hoa mẹ vì miếng ăn cho đàn con, đã rong ruổi khắp nơi. Chuối hoa mẹ không hề nghĩ đến miếng ăn cho bản thân, mà chỉ đau lòng khi thấy con mình ngày một gầy gò, ốm yếu. Và vì quá yêu con, chuối hoa mẹ đã quyết định một điều hết sức mạo hiểm, táo bạo: chuối hoa nhảy lên bờ vào trưa nắng để ánh nắng chói chang đốt vào da thịt, da khô dần, đàn kiến từ đâu ùn ùn kéo đến cắn, rỉa. Sau khi đàn kiến phủ đầy mình, chuối hoa lấy hết sức phóng xuống nước, đàn kiến liền nổi lên mặt nước. Đàn cá con có thức ăn, thưởng thức một cách vô tư, mà không hề biết mẹ mình đau đớn đến nhường nào. Chuối hoa mẹ thấy con mình no nê thì cũng vui mừng hớn hở, quên cả cái đau mình đang phải chịu.
Cuộc đời ai cũng có hình bóng người mẹ. Hình bóng ấy chỉ lặng lẽ trong một góc tâm hồn của mỗi người. Nhưng là tất cả. Có đôi lúc, ta cứ nghĩ mẹ là điều hiển nhiên trong cuộc sống này, mẹ là điều tất yếu, là bổn phận, là trách nhiệm lo cho cuộc đời mình. Ít khi có ai thắc mắc, mình là gì mà mẹ lại quan tâm, lo lắng, chăm nom, săn sóc mình đến vậy? Mẹ làm vậy vì điều gì? Làm thế thì mẹ được gì? Dĩ nhiên, mẹ chẳng được gì cả. Mẹ hy sinh tuổi trẻ, hy sinh ước mơ, hy sinh cả những sở thích cá nhân, chỉ vì những điều tốt đẹp nhất cho con mình. Mẹ chỉ nhận lại những nụ cười hạnh phúc, những thành công mà con cái đạt được, mẹ lấy đó làm niềm vui cho cuộc sống mình. Loài chuối hoa, nó chỉ là con vật, nhưng tình mẫu tử vẫn hiện diện rất rõ. Lòng mẹ thật bao la, rộng lớn không một loại thước nào có thể đo được.
Trời thì vẫn nắng hạn mà thức ăn thì ngày một hiếm nên Chuối hoa mẹ cứ phóng lên bờ để có thức ăn cho đàn con. Nhưng một ngày, vì chậm trễ, chuối hoa đã nằm trong móng vuốt của một con mèo hoang, đàn cá con nhìn lên hốt hoảng. Câu chuyện nhân vật cô giáo kể đến đây phải tạm ngừng do có tiếng nấc của một em học sinh. Thì ra vì ngồi nghe cô giáo kể, em bỗng nhớ tới mẹ em. Và em hỏi một câu khiến cô giáo phải rưng rưng:
“Tại sao cô để cho mèo bắt mẹ Chuối hoa?”
Mẹ bị nạn, mẹ gặp chuyện không may. Bản năng của con là lo lắng cho mẹ, sợ mẹ không bình yên. Vì dường như con cũng biết, nếu thiếu mẹ, cuộc sống của con sẽ trống vắng đến dường nào. Nhưng sự quan tâm, lo lắng chỉ dừng đấy. Con chẳng biết làm gì để giúp mẹ, chẳng biết thế nào để tốt cho mẹ.
Để xoá tan không khí nặng nề trong lớp, cô giáo tìm một cái kết khác cho câu truyện. Cái kết không phải là cái kết có hậu hoàn toàn, nhưng làm giảm đi một phần nào đau thương. Chuối hoa đã thoát khỏi móng vuốt mèo hoang, nhưng chuối hoa cũng không thể tránh khỏi điều tất yếu trong cuộc sống, đó là cái chết. Chết, nhưng chuối hoa đã thành công khi nuôi lớn bầy con, đưa bầy con sang một cuộc sống mới tốt đẹp hơn. Bầy con không muốn đi vì quyến luyến mẹ, vì không dám tự bươn chải một mình…
Đến một lúc nào đó, con cũng vươn đôi cánh mà bay xa mãi, tìm cho mình những chân trời mới. Nhưng quãng trời rộng mẹ trao cho con khi bé, con vẫn mãi mãi không thể nào quên. Một lúc nào đó, khi con thành công trong cuộc sống, hay con vấp ngã sau những lúc làm việc mệt nhoài, con bỗng muốn nằm trong vòng tay mẹ, được mẹ che chở, khuyên răng.
Nhưng lúc ấy, tìm về với mẹ, có còn mẹ chăng?
Vì vậy, khi còn mẹ bên cạnh, ta hãy yêu thương, kính trọng mẹ. Hãy làm tất cả để mẹ vui. Vì cuộc
Chuối hoa mẹ đã sinh ra đàn cá con trong một điều kiện cực kì khắc nghiệt, trong mùa nắng hạn, khan hiếm thức ăn. Và rồi đàn cá con cũng được ra đời trong tình yêu thương bảo bọc của chuối hoa mẹ. Chuối hoa mẹ vì miếng ăn cho đàn con, đã rong ruổi khắp nơi. Chuối hoa mẹ không hề nghĩ đến miếng ăn cho bản thân, mà chỉ đau lòng khi thấy con mình ngày một gầy gò, ốm yếu. Và vì quá yêu con, chuối hoa mẹ đã quyết định một điều hết sức mạo hiểm, táo bạo: chuối hoa nhảy lên bờ vào trưa nắng để ánh nắng chói chang đốt vào da thịt, da khô dần, đàn kiến từ đâu ùn ùn kéo đến cắn, rỉa. Sau khi đàn kiến phủ đầy mình, chuối hoa lấy hết sức phóng xuống nước, đàn kiến liền nổi lên mặt nước. Đàn cá con có thức ăn, thưởng thức một cách vô tư, mà không hề biết mẹ mình đau đớn đến nhường nào. Chuối hoa mẹ thấy con mình no nê thì cũng vui mừng hớn hở, quên cả cái đau mình đang phải chịu.
Cuộc đời ai cũng có hình bóng người mẹ. Hình bóng ấy chỉ lặng lẽ trong một góc tâm hồn của mỗi người. Nhưng là tất cả. Có đôi lúc, ta cứ nghĩ mẹ là điều hiển nhiên trong cuộc sống này, mẹ là điều tất yếu, là bổn phận, là trách nhiệm lo cho cuộc đời mình. Ít khi có ai thắc mắc, mình là gì mà mẹ lại quan tâm, lo lắng, chăm nom, săn sóc mình đến vậy? Mẹ làm vậy vì điều gì? Làm thế thì mẹ được gì? Dĩ nhiên, mẹ chẳng được gì cả. Mẹ hy sinh tuổi trẻ, hy sinh ước mơ, hy sinh cả những sở thích cá nhân, chỉ vì những điều tốt đẹp nhất cho con mình. Mẹ chỉ nhận lại những nụ cười hạnh phúc, những thành công mà con cái đạt được, mẹ lấy đó làm niềm vui cho cuộc sống mình. Loài chuối hoa, nó chỉ là con vật, nhưng tình mẫu tử vẫn hiện diện rất rõ. Lòng mẹ thật bao la, rộng lớn không một loại thước nào có thể đo được.
Trời thì vẫn nắng hạn mà thức ăn thì ngày một hiếm nên Chuối hoa mẹ cứ phóng lên bờ để có thức ăn cho đàn con. Nhưng một ngày, vì chậm trễ, chuối hoa đã nằm trong móng vuốt của một con mèo hoang, đàn cá con nhìn lên hốt hoảng. Câu chuyện nhân vật cô giáo kể đến đây phải tạm ngừng do có tiếng nấc của một em học sinh. Thì ra vì ngồi nghe cô giáo kể, em bỗng nhớ tới mẹ em. Và em hỏi một câu khiến cô giáo phải rưng rưng:
“Tại sao cô để cho mèo bắt mẹ Chuối hoa?”
Mẹ bị nạn, mẹ gặp chuyện không may. Bản năng của con là lo lắng cho mẹ, sợ mẹ không bình yên. Vì dường như con cũng biết, nếu thiếu mẹ, cuộc sống của con sẽ trống vắng đến dường nào. Nhưng sự quan tâm, lo lắng chỉ dừng đấy. Con chẳng biết làm gì để giúp mẹ, chẳng biết thế nào để tốt cho mẹ.
Để xoá tan không khí nặng nề trong lớp, cô giáo tìm một cái kết khác cho câu truyện. Cái kết không phải là cái kết có hậu hoàn toàn, nhưng làm giảm đi một phần nào đau thương. Chuối hoa đã thoát khỏi móng vuốt mèo hoang, nhưng chuối hoa cũng không thể tránh khỏi điều tất yếu trong cuộc sống, đó là cái chết. Chết, nhưng chuối hoa đã thành công khi nuôi lớn bầy con, đưa bầy con sang một cuộc sống mới tốt đẹp hơn. Bầy con không muốn đi vì quyến luyến mẹ, vì không dám tự bươn chải một mình…
Đến một lúc nào đó, con cũng vươn đôi cánh mà bay xa mãi, tìm cho mình những chân trời mới. Nhưng quãng trời rộng mẹ trao cho con khi bé, con vẫn mãi mãi không thể nào quên. Một lúc nào đó, khi con thành công trong cuộc sống, hay con vấp ngã sau những lúc làm việc mệt nhoài, con bỗng muốn nằm trong vòng tay mẹ, được mẹ che chở, khuyên răng.
Nhưng lúc ấy, tìm về với mẹ, có còn mẹ chăng?
Vì vậy, khi còn mẹ bên cạnh, ta hãy yêu thương, kính trọng mẹ. Hãy làm tất cả để mẹ vui. Vì cuộc
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Dark Amedu Dragon
Dung lượng: |
Lượt tài: 0
Loại file:
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)