Thơ về ngày NGVN 20-11.

Chia sẻ bởi Lê Hữu Tân | Ngày 10/10/2018 | 30

Chia sẻ tài liệu: Thơ về ngày NGVN 20-11. thuộc Tập đọc 5

Nội dung tài liệu:

Thầy và chuyến đò xưa  Lặng xuôi năm tháng êm trôi  Con đò kể chuyện một thời rất xưa  Rằng người chèo chống đón đưa  Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều  Bay lên tựa những cánh diều  Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên  Rời xa bến nước quên tên  Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười  Giọt sương rơi mặn bên đời  Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông  Mắt thầy mòn mỏi xa trông  Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian...  Nguyễn Quốc Đạt  Con với thầy  Con với thầy  Người dưng nước lã  Con với thầy  Khác nhau thế hệ  Đã nhiều lần tôi tự hỏi mình  Mười mấy ngàn ngày không gặp lại  Những thầy giáo dạy tôi ngày thơ dại  Vẫn bên tôi dằng dặc hành trình  Vẫn theo tôi những lời động viên  Mỗi khi tôi lầm lỡ  Vẫn theo tôi những lời nhắc nhở  Mỗi khi tôi tìm được vinh quang...  Qua buồn vui, qua những thăng trầm  Câu trả lời sáng lên lấp lánh  Với tôi thầy ký thác  Thầy gửi tôi khát vọng người cha  Đường vẫn dài và xa  Thầy giáo cũ đón tôi từng bước!  Từng bước một tôi bước  Với kỷ niệm thầy tôi...  Phạm Minh Dũng Lời ru của thầy  Mỗi nghề có một lời ru  Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này  Lời ru của gió màu mây  Con sông của mẹ đường cày của cha  Bắt đầu cái tuổi lên ba  Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em  Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm  Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!  Thầy không ru đủ nghìn câu  Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời  Tuổi thơ em có một thời  Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm  Như ru ánh lửa trong hồn  Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây  Thầy ru hết cả mê say  Mong cho trọn ước mơ đầy của em.  Mẹ ru em ngủ tròn đêm  Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày  Trong em hạt chữ xếp dày  Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm  Từ trong vòm mát ngôi trường  Xin lời ru được dẫn đường em đi  (Con đường thầy ngỡ đôi khi  Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!)  Hẳn là thầy cũng già thôi  Hóa thân vào mỗi cuộc đời các em  Thì dù phấn trắng bảng đen  Hành trang ấy đủ thầy đem theo mình  Đoàn Vị Thượng Xin lỗi các em  Tôi đâu phải người làm nông  Cày xong đánh giấc say nồng một hơi  Chuông reo tan buổi dạy rồi  Còn nghe ray rứt nỗi đời chưa yên.  Trách mình đứng trước các em  Dửng dưng cả tiếng hồn nhiên gọi: Thầy!  Rụng dần theo bụi phấn bay  Ước mơ một thuở căng đầy tuổi xanh  Dẫu là lời giảng của mình  Cơn ho chợt đến vô tình cắt ngang  Dẫu là tiết học vừa tan  Bước qua cửa lớp đôi lần hụt hơi!  Hiểu dùm tôi các em ơi  Giấu bao ám ảnh khôn nguôi từng giờ  Cảnh đời chộn rộn bán mua  Áo cơm nào dễ chi đùa với ai.  Vờ quên cuộc sống bên ngoài  Nhiều điều xa lạ nói hoài riết quen  Dở hay, yêu ghét, trắng đen  Còn bao sự thật đã nhìn thẳng đâu  Ai còn dằn vặt đêm sâu  Trong từng sợi tóc bạc màu truân chuyên  Thật lòng tạ lỗi các em  Hiểu ra khi đã lớn lên mai này!  Trần Ngọc Hưởng Bụi phấn xa rồi  Ngẩn ngơ chiều khi nắng vàng phai  Thương nhớ ngày xưa chất ngất hồn  Một mình thơ thẩn đi tìm lại  Một thoáng hương xưa dưới mái trường  Cho dẫu xa rồi vẫn nhớ thương,  Nầy bàn ghế cũ, nầy hàng me  Bảng đen nằm nhớ người bạn trẻ  Bụi phấn xa rồi... gửi chút hương!  Bạn cũ bây giờ xa tôi lắm  Mỗi đứa một nơi cách biệt rồi!  Cuộc đời cũng tựa như trang sách  Thư viện mênh mông, nhớ mặt trời!!!  Nước mắt bây giờ để nhớ ai???  Buồn cho năm tháng hững hờ xa  Tìm đâu hình bóng còn vương lại?  Tôi nhớ thầy tôi, nhớ... xót xa!  Như còn đâu đây tiếng giảng bài  Từng trang giáo án vẫn còn nguyên  Cuộc đời cho dẫu về muôn nẻo  Vẫn nhớ thầy ơi! Chẳng thể quên!!!  Thái Mộng Trinh Nhớ cô giáo trường làng cũ  Bao năm lên phố, xa làng  Nhớ con bướm trắng hoa vàng lối quê  Nhớ bài tập đọc a ê  Thương cô giáo cũ mơ về tuổi thơ  Xiêu nghiêng nét chữ dại khờ  Tay cô cầm ấm đến giờ lòng em.  Vở ngày thơ ấu lần xem  Tình cô như mẹ biết đem
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...

Người chia sẻ: Lê Hữu Tân
Dung lượng: 39,00KB| Lượt tài: 0
Loại file: doc
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)