Thơ và truyện cừoi (ST)
Chia sẻ bởi Phan Đức Trung |
Ngày 10/10/2018 |
34
Chia sẻ tài liệu: thơ và truyện cừoi (ST) thuộc Tập đọc 5
Nội dung tài liệu:
Tiền và vợ
Còn tiền... vợ nói líu lo, Hết tiền thì... vợ hét, "ho" suốt ngày! Còn tiền... vợ hiền như nai, Hết tiền... vợ mắng như nài quản voi! Còn tiền... nhỏ nhẹ, hẳn hoi, Hết tiền... vợ réo như còi hỏa xa! Còn tiền thì... vợ hiền hòa, Hết tiền... vợ dữ như là chằn tinh! Còn tiền... vợ gọi: "Anh... anh", Hết tiền... vợ gắt như chanh không đường! Còn tiền... tình thương... mến thương, Hết tiền... vợ đạp rớt giường như chơi!!!
Buồn trông...
Nguyễn Đình Tự Buồn trông phố thị chiều hôm, Áo em cũn cỡn hờ lườn phô da. Buồn trông chậu nước hắt ra, Người vừa xịch đến biết là tránh đâu. Buồn trông mù mịt xăng dầu, Đường tung cát bụi mờ màu lá xanh. Buồn trông mấy chị mấy anh, "Lời lời vàng ngọc" tuôn quanh ghế ngồi. Buồn trông góc phố đơn côi, Đen đen dòng nước đượm mùi... urê. Buồn trông những nẻo đi về, Vài tên lạng lách mà ghê cả người. Buồn trông... thôi tạm thế thôi, Có ai buồn tiếp cho tôi đỡ buồn.
Nàng... Thuở xưa ta vốn hiền lành Từ ngày lấy vợ, trở thành... hiền khô Còn nàng thuở ấy ngây thơ Sau khi xuất giá thành cô... xếp sòng Suốt ngày cứ oán trách chồng Lúc xưa thì vậy, giờ không còn gì... ... Khổ thân cho kiếp tu mi Sa chân lấy vợ khác chi đi tù Lưng thì mỗi ngày một gù Cày ba, bốn "chóp" để bù nàng tiêu Ngày xưa trông giống Triển Chiêu Ngày nay từa tựa lão tiều phu gia.
... Ngày trước nàng dạ, nàng thưa Nói năng dịu ngọt cho vừa lòng anh Anh tưởng hoa nở trên cành Bao giờ cũng đẹp, tươi xanh bốn mùa "Lời nói không mất tiền mua..." Nên anh ngọt lại cho vừa lòng nhau. Bây giờ chẳng hiểu vì đâu Nàng mang chứng bệnh cứng đầu... lặng câm Cái mặt thì cứ hầm hầm Nàng trợn một cái, ta... bầm mấy hôm Nhớ xưa... chỉ buồn tủi hơn!
Bài ca Nghiệp Đoàn Rửa Chén
Những ai bị vợ hiếp hà Nấu cơm rửa chén quét nhà kinh niên Mau cùng kết hợp họp liền Nghiệp Đoàn Rửa Chén ký tên vô đoàn Cùng nhau tương trợ kết đàn Đình công bãi thị đập bàn đập niêu Bao nam lao động tiêu điều Giờ đây “giải phóng” dẹp điều tai ương Liệu hồn mấy ả cô nương Nghiệp Đoàn sức mạnh phô trương phất cờ Phen này quyết chẳng ngu ngơ Nhất tề nổi dậy niềm mơ bao ngày!... Được thì nở mặt nở mày Không thì phơi xác banh thây ngoài đồng Tiêu Tương nợ kiếp anh hùng Sông sâu anh nhảy quyết không dọn nhà Bia tươi rửa hận đàn bà Suốt đời rửa chén chẳng thà hy sinh
Lòng anh đã sớm bất bình Từ khi kí kết cảm tình với em
Tưởng rằng mặc sức lem nhem Ai ngờ vỡ mộng giữa đêm không đèn Ánh trăng chưa dứt bên thềm Nàng lôi anh dậy gấp mền gấp chăn Lại còn la ó cằn nhằn Bắt anh xuống bếp nấu ăn cho nàng Còn nàng sửa soạn đoan trang Kịp giờ để dến cửa hàng shopping Lúc anh đi đứng thưa trình Không nàng nổi trận lôi đình nguy to Trước giờ anh vẫn đắn đo Nhưng không dám nói lý do với nàng Bây giờ đã có Nghiệp Đoàn Hợp quần sức mạnh gấp ngàn mấy em Thế như lửa đốt kà-lem Có ngon chống mắt mà xem bàn cờ Các cô dừng có ong-đơ Mau mau đổi tánh về thờ quân phu
Vợ và bồ Bồ là phở nóng tuyệt vời Vợ là cơm nguội đáy nồi hẩm hiu. Bồ là nơi tỏ lời yêu Vợ là nơi trút bao nhiêu bực mình. Bồ là rượu ngọt trong bình Vợ là nước ở ao đình nhạt pheo. Nhìn bồ đôi mắt trong veo Trông vợ đôi mắt trong veo gườm gườm. Bồ tiêu thì chẳng tiếc tiền Vợ tiêu một cắc thì liền kêu hoang Bồ giỗi thì phải xuống thang Vợ giận bị mắng, bị phang thêm liền Một khi túi hãy còn tiền Thì bồ thắm thiết kề liền bên anh Một mai hết sạch sành sanh Bồ đi vợ lại đón anh về nhà Bồ là lều, vợ là nhà Gió lớn, lều sụp, mái nhà còn kia Vợ là cơm nguội của ta Nhưng là đặc sản thằng cha láng giềng...
Sự tích con gái Xưa kia ở tuốt trên trời Ngọc Hoàng
Còn tiền... vợ nói líu lo, Hết tiền thì... vợ hét, "ho" suốt ngày! Còn tiền... vợ hiền như nai, Hết tiền... vợ mắng như nài quản voi! Còn tiền... nhỏ nhẹ, hẳn hoi, Hết tiền... vợ réo như còi hỏa xa! Còn tiền thì... vợ hiền hòa, Hết tiền... vợ dữ như là chằn tinh! Còn tiền... vợ gọi: "Anh... anh", Hết tiền... vợ gắt như chanh không đường! Còn tiền... tình thương... mến thương, Hết tiền... vợ đạp rớt giường như chơi!!!
Buồn trông...
Nguyễn Đình Tự Buồn trông phố thị chiều hôm, Áo em cũn cỡn hờ lườn phô da. Buồn trông chậu nước hắt ra, Người vừa xịch đến biết là tránh đâu. Buồn trông mù mịt xăng dầu, Đường tung cát bụi mờ màu lá xanh. Buồn trông mấy chị mấy anh, "Lời lời vàng ngọc" tuôn quanh ghế ngồi. Buồn trông góc phố đơn côi, Đen đen dòng nước đượm mùi... urê. Buồn trông những nẻo đi về, Vài tên lạng lách mà ghê cả người. Buồn trông... thôi tạm thế thôi, Có ai buồn tiếp cho tôi đỡ buồn.
Nàng... Thuở xưa ta vốn hiền lành Từ ngày lấy vợ, trở thành... hiền khô Còn nàng thuở ấy ngây thơ Sau khi xuất giá thành cô... xếp sòng Suốt ngày cứ oán trách chồng Lúc xưa thì vậy, giờ không còn gì... ... Khổ thân cho kiếp tu mi Sa chân lấy vợ khác chi đi tù Lưng thì mỗi ngày một gù Cày ba, bốn "chóp" để bù nàng tiêu Ngày xưa trông giống Triển Chiêu Ngày nay từa tựa lão tiều phu gia.
... Ngày trước nàng dạ, nàng thưa Nói năng dịu ngọt cho vừa lòng anh Anh tưởng hoa nở trên cành Bao giờ cũng đẹp, tươi xanh bốn mùa "Lời nói không mất tiền mua..." Nên anh ngọt lại cho vừa lòng nhau. Bây giờ chẳng hiểu vì đâu Nàng mang chứng bệnh cứng đầu... lặng câm Cái mặt thì cứ hầm hầm Nàng trợn một cái, ta... bầm mấy hôm Nhớ xưa... chỉ buồn tủi hơn!
Bài ca Nghiệp Đoàn Rửa Chén
Những ai bị vợ hiếp hà Nấu cơm rửa chén quét nhà kinh niên Mau cùng kết hợp họp liền Nghiệp Đoàn Rửa Chén ký tên vô đoàn Cùng nhau tương trợ kết đàn Đình công bãi thị đập bàn đập niêu Bao nam lao động tiêu điều Giờ đây “giải phóng” dẹp điều tai ương Liệu hồn mấy ả cô nương Nghiệp Đoàn sức mạnh phô trương phất cờ Phen này quyết chẳng ngu ngơ Nhất tề nổi dậy niềm mơ bao ngày!... Được thì nở mặt nở mày Không thì phơi xác banh thây ngoài đồng Tiêu Tương nợ kiếp anh hùng Sông sâu anh nhảy quyết không dọn nhà Bia tươi rửa hận đàn bà Suốt đời rửa chén chẳng thà hy sinh
Lòng anh đã sớm bất bình Từ khi kí kết cảm tình với em
Tưởng rằng mặc sức lem nhem Ai ngờ vỡ mộng giữa đêm không đèn Ánh trăng chưa dứt bên thềm Nàng lôi anh dậy gấp mền gấp chăn Lại còn la ó cằn nhằn Bắt anh xuống bếp nấu ăn cho nàng Còn nàng sửa soạn đoan trang Kịp giờ để dến cửa hàng shopping Lúc anh đi đứng thưa trình Không nàng nổi trận lôi đình nguy to Trước giờ anh vẫn đắn đo Nhưng không dám nói lý do với nàng Bây giờ đã có Nghiệp Đoàn Hợp quần sức mạnh gấp ngàn mấy em Thế như lửa đốt kà-lem Có ngon chống mắt mà xem bàn cờ Các cô dừng có ong-đơ Mau mau đổi tánh về thờ quân phu
Vợ và bồ Bồ là phở nóng tuyệt vời Vợ là cơm nguội đáy nồi hẩm hiu. Bồ là nơi tỏ lời yêu Vợ là nơi trút bao nhiêu bực mình. Bồ là rượu ngọt trong bình Vợ là nước ở ao đình nhạt pheo. Nhìn bồ đôi mắt trong veo Trông vợ đôi mắt trong veo gườm gườm. Bồ tiêu thì chẳng tiếc tiền Vợ tiêu một cắc thì liền kêu hoang Bồ giỗi thì phải xuống thang Vợ giận bị mắng, bị phang thêm liền Một khi túi hãy còn tiền Thì bồ thắm thiết kề liền bên anh Một mai hết sạch sành sanh Bồ đi vợ lại đón anh về nhà Bồ là lều, vợ là nhà Gió lớn, lều sụp, mái nhà còn kia Vợ là cơm nguội của ta Nhưng là đặc sản thằng cha láng giềng...
Sự tích con gái Xưa kia ở tuốt trên trời Ngọc Hoàng
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Phan Đức Trung
Dung lượng: 73,00KB|
Lượt tài: 0
Loại file: doc
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)