The nao la gia _! (Nghe thuat song)!
Chia sẻ bởi Cao Phuoc Dai |
Ngày 29/04/2019 |
58
Chia sẻ tài liệu: The nao la gia _! (Nghe thuat song)! thuộc Bài giảng khác
Nội dung tài liệu:
Thế nào là già?
Là ... thế này !
Có lẽ tôi đã ý thức, và là lần đầu tiên trong đời, về cái con người mà tôi vẫn muốn trở thành.
Ô ! Tôi không nói về thân thể tôi đâu ! Có nhiều lần tôi phải thất vọng khi nhìn mình trong gương !
Các vết nhăn, các vết hằn dưới mí mắt, cái bụng ngày càng phệ ra …
Nhưng tôi trấn tĩnh lại ngay, và làm gì có chuyện tôi rên rỉ trước tấm gương.
Bởi vì những gì tôi đang có hôm nay ... Những người thân thiết, một cuộc sống an bình, các kỷ niệm êm đẹp, …
Chắc hẳn là tôi sẽ chẳng bao giờ đổi chúng để bớt đi vài sợi tóc bạc hoặc một cái bụng bớt phệ …
Càng thêm tuổi tôi càng tôi càng trở nên bạn tốt của chính mình và điều thú vị, đó là ... người bạn này hầu như không bao giờ phản lại tôi.
Tôi chẳng còn khó chịu nữa khi ăn thêm một cái bánh ngọt không cần thiết, khi chưa xếp giường ngay ngắn mỗi buổi sáng thức dậy.
Tôi tự cho phép mình được ăn thêm một chút vào dịp nào đó và làm những điều tôi thích!
Tôi biết quá rõ các bạn thân của tôi, họ đã ra đi trước khi hiểu được sự tự do cao cả mà tuổi già mang lại cho chúng tôi.
Chuyện có dính dáng đến ai đâu, nếu như tôi quyết định ngồi bên máy vi tính cho đến 4 giờ sáng rồi ngủ cho đến trưa ?
Vâng, tôi sẽ nhảy một mình trong căn phòng của tôi, theo điệu nhạc của những năm 60s, vừa nhảy vừa nhớ lại một câu chuyện tình đẹp…
…tôi sẽ đi bách bộ trên bãi biển với cái áo lót không che được cái bụng phệ, và tôi sẽ bơi theo các làn sóng cho dù các mảnh bikini kia nhìn tôi với ánh mắt mỉa mai.
Rồi họ cũng thế, một ngày kia họ cũng sẽ già đi ...
Quả thật là đã có những lúc tôi hơi đãng trí !
Tôi có xu hướng quên đi các kỷ niệm buồn, và chỉ nghĩ đến những kỷ niệm đẹp nhất.
Bởi vì cũng có những kỷ niệm không đẹp mấy dọc theo năm tháng, trái tim tôi đã bị tan nát nhiều lần.
Nhưng làm sao mà trái tim không tan nát cho được khi bạn mất một người thân yêu hoặc khi nhìn thấy một người khác phải đau khổ ?
Nhưng bị đau như thế ... Tôi đã nhận được sức mạnh mà tỏ ra biết thương cảm hơn và sống nhân ái hơn với người khác.
Tôi cảm thấy mình quá được ưu đãi khi đã sống đến tận bây giờ, khi đã có mái tóc điểm bạc cho dù các nụ cười và các nỗi đau buồn mỗi lần lại đào thêm những rãnh sâu trên gương mặt tôi.
Có rất nhiều người không bao giờ biết cười trong đời họ …
và họ đã chết trước khi được hạnh phúc, … trước khi già!
Ngày hôm nay ... tôi cảm thấy được ưu đãi vì có thể nói VÂNG ! Cũng như được nói KHÔNG !
Khi già đi, thật dễ sống tích cực. Chỉ cần quyết định trước về hạnh phúc của mình thôi.
Sáng dậy, tôi có thể nằm dài trên giường mà đếm các phần cơ thể không còn làm việc tốt …
… hoặc ngồi dậy và cám ơn trời về những phần cơ thể còn làm việc tốt.
Tôi chẳng bận tâm nữa về những gì người khác nghĩ.
Tôi cũng chẳng tự hỏi về chính mình nữa.
Thế thì, để trả lời cho câu hỏi của bạn, tôi nhận ra là tôi đã già và thích già.
Tuổi già là một tài khoản. Bạn rút ra được những gì bạn đã tích lũy.
Vậy tôi khuyên bạn là hãy bỏ vào trong trương mục đó những kỷ niệm đẹp và những hạnh phúc mà bạn đã có trong đời.
Và để được hạnh phúc, chỉ cần :
1. Trút bỏ hận thù khỏi trái tim bạn.
2. Giải thoát cái đầu bạn khỏi các lo lắng.
3. Sống đơn giản.
4. Cho nhiều hơn.
5. Sẵn sàng nhận ít hơn.
Ngày hôm nay khi kết toán lại cuộc đời, với tất cả những tốt xấu mà tôi đã trải qua.
Lùi lại một chút….. Tôi coi tuổi già của tôi như một quà tặng.
Là ... thế này !
Có lẽ tôi đã ý thức, và là lần đầu tiên trong đời, về cái con người mà tôi vẫn muốn trở thành.
Ô ! Tôi không nói về thân thể tôi đâu ! Có nhiều lần tôi phải thất vọng khi nhìn mình trong gương !
Các vết nhăn, các vết hằn dưới mí mắt, cái bụng ngày càng phệ ra …
Nhưng tôi trấn tĩnh lại ngay, và làm gì có chuyện tôi rên rỉ trước tấm gương.
Bởi vì những gì tôi đang có hôm nay ... Những người thân thiết, một cuộc sống an bình, các kỷ niệm êm đẹp, …
Chắc hẳn là tôi sẽ chẳng bao giờ đổi chúng để bớt đi vài sợi tóc bạc hoặc một cái bụng bớt phệ …
Càng thêm tuổi tôi càng tôi càng trở nên bạn tốt của chính mình và điều thú vị, đó là ... người bạn này hầu như không bao giờ phản lại tôi.
Tôi chẳng còn khó chịu nữa khi ăn thêm một cái bánh ngọt không cần thiết, khi chưa xếp giường ngay ngắn mỗi buổi sáng thức dậy.
Tôi tự cho phép mình được ăn thêm một chút vào dịp nào đó và làm những điều tôi thích!
Tôi biết quá rõ các bạn thân của tôi, họ đã ra đi trước khi hiểu được sự tự do cao cả mà tuổi già mang lại cho chúng tôi.
Chuyện có dính dáng đến ai đâu, nếu như tôi quyết định ngồi bên máy vi tính cho đến 4 giờ sáng rồi ngủ cho đến trưa ?
Vâng, tôi sẽ nhảy một mình trong căn phòng của tôi, theo điệu nhạc của những năm 60s, vừa nhảy vừa nhớ lại một câu chuyện tình đẹp…
…tôi sẽ đi bách bộ trên bãi biển với cái áo lót không che được cái bụng phệ, và tôi sẽ bơi theo các làn sóng cho dù các mảnh bikini kia nhìn tôi với ánh mắt mỉa mai.
Rồi họ cũng thế, một ngày kia họ cũng sẽ già đi ...
Quả thật là đã có những lúc tôi hơi đãng trí !
Tôi có xu hướng quên đi các kỷ niệm buồn, và chỉ nghĩ đến những kỷ niệm đẹp nhất.
Bởi vì cũng có những kỷ niệm không đẹp mấy dọc theo năm tháng, trái tim tôi đã bị tan nát nhiều lần.
Nhưng làm sao mà trái tim không tan nát cho được khi bạn mất một người thân yêu hoặc khi nhìn thấy một người khác phải đau khổ ?
Nhưng bị đau như thế ... Tôi đã nhận được sức mạnh mà tỏ ra biết thương cảm hơn và sống nhân ái hơn với người khác.
Tôi cảm thấy mình quá được ưu đãi khi đã sống đến tận bây giờ, khi đã có mái tóc điểm bạc cho dù các nụ cười và các nỗi đau buồn mỗi lần lại đào thêm những rãnh sâu trên gương mặt tôi.
Có rất nhiều người không bao giờ biết cười trong đời họ …
và họ đã chết trước khi được hạnh phúc, … trước khi già!
Ngày hôm nay ... tôi cảm thấy được ưu đãi vì có thể nói VÂNG ! Cũng như được nói KHÔNG !
Khi già đi, thật dễ sống tích cực. Chỉ cần quyết định trước về hạnh phúc của mình thôi.
Sáng dậy, tôi có thể nằm dài trên giường mà đếm các phần cơ thể không còn làm việc tốt …
… hoặc ngồi dậy và cám ơn trời về những phần cơ thể còn làm việc tốt.
Tôi chẳng bận tâm nữa về những gì người khác nghĩ.
Tôi cũng chẳng tự hỏi về chính mình nữa.
Thế thì, để trả lời cho câu hỏi của bạn, tôi nhận ra là tôi đã già và thích già.
Tuổi già là một tài khoản. Bạn rút ra được những gì bạn đã tích lũy.
Vậy tôi khuyên bạn là hãy bỏ vào trong trương mục đó những kỷ niệm đẹp và những hạnh phúc mà bạn đã có trong đời.
Và để được hạnh phúc, chỉ cần :
1. Trút bỏ hận thù khỏi trái tim bạn.
2. Giải thoát cái đầu bạn khỏi các lo lắng.
3. Sống đơn giản.
4. Cho nhiều hơn.
5. Sẵn sàng nhận ít hơn.
Ngày hôm nay khi kết toán lại cuộc đời, với tất cả những tốt xấu mà tôi đã trải qua.
Lùi lại một chút….. Tôi coi tuổi già của tôi như một quà tặng.
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Cao Phuoc Dai
Dung lượng: |
Lượt tài: 1
Loại file:
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)