Tập san "Mái Trường dấu yêu"
Chia sẻ bởi Nguyễn Văn Lòng |
Ngày 24/10/2018 |
54
Chia sẻ tài liệu: Tập san "Mái Trường dấu yêu" thuộc Excel
Nội dung tài liệu:
NGÀY ẤY
1979
Mùa thu ấy, tôi ra trường sư phạm
Một mùa thu phải tự túc toàn phần
Một mùa thu dân làng nơi biên giới
Lại chịu nhiều “Màu sắc” của chiến tranh.
Dù có khổ, nhưng vững vàng tay phấn
Luôn sẵn lòng dìu dắt các em thơ
Tình yêu ấy không thể nào đong, đếm được
Bởi cuộc đời có cả biển ước mơ.
Lớp em học chỉ là tranh, tre, nứa, lá
Nhưng dạt dào tình nghĩa tuổi hoa mơ
Lớp em học không phải tầng lầu, máy lạnh
Nhưng tràn đầy sức trẻ tới tương lai.
Áo quần em có khi lắm bùn, lắm đất
Bởi vì em chân sẩy xuống mương làng
Nhưng mắt em vẫn sáng, vẫn trông chờ con chữ
Lòng tôi sao vô cảm được ai ơi ?!!
Sách để học mười lăm em một bộ
Vở thì thôi ! Năm tập kẻ ô li
Nhưng cũng đủ “chống chèo” qua năm học
Không thành danh nhưng cũng phải thành người.
Rất đơn giản, nhưng không thể nào quên được
Thoáng một chiều nổi nhớ chợt bâng khuâng
Nghị Đức, Đức Linh! Của tôi ngày ấy,
Sao dạt dào.............................
Ngày ấy, rất dễ thương ? !.
Một thoáng chiều thu
15/ 10/ 2012
N.C
Tổ: Sinh- Hóa- T.Dục_ THCS Lê Văn Tám
Tự trào
Ai cũng bảo nhà giáo nghèo
Cái nghề “chuột chạy cùng sào” mới vô
Cực nhọc tới tận đêm khuya
Bên trang giáo án vẫn chưa hài lòng
Chuyện nhà sắp xếp chưa xong
Việc trường, chuyện lớp lại mang về nhà
Nhưng mà ai đã kinh qua
Mới hay nhà giáo thật là vinh quang
Yêu nghề danh lợi không màng
Chỉ mong hậu thế mở mang tâm hồn
Dù cho vất vả trăm lần
Tiếng “thầy” nghe vẫn ân cần biết bao!
Lê Thị Loan
THẦY TRÒ – NGÀY ẤY VÀ BÂY GIỜ
Viết tặng cậu học trò nhỏ bé của tôi
"Nắng trãi vàng sân trường bé nhỏ Gió xạc xào rung khẽ hàng cây Lòng em chợt nao nao nỗi nhớ Bóng người Thầy đáng kính nơi đây Ngày ấy, khi em còn nhỏ lắm Cùng bạn bè ríu rít bên Thầy Vui làm sao những ngày họp đội Nắng vàng trong tiếng hát thơ ngây..." Không hiểu sao tôi lại yêu hình ảnh thầy và trò trong bài thơ ấy đến vậy. Có lẽ vì thế mà hơn 20 năm trôi qua,từ thời còn là một cô bé tung tăng cấp sách đến trường, tôi vẫn còn nhớ như in từng lời trong bài thơ ấy. Và có lẽ cũng chính vì thế mà tôi đã chọn theo sự nghiệp trồng người. Hơn mười năm đứng trên bục giảng. Chỉ mới hơn mười năm thôi mà tôi đã có thể gọi những ngày đầu làm cô giáo là "ngày xưa" rồi. Bởi...ngày ấy và bây giờ có quá nhiều thay đổi. Ngày ấy, tôi - cô giáo mới ra trường về dạy học ở một ngôi trường vùng biển- trường THCS Phước Thể của Huyện Tuy Phong, xa nhà đền vài cây số. Hàng ngày tôi phải đạp xe đi về. Mặc cho nắng gió của xứ Tuy Phong, vẫn thấy yêu con đường mình đã chọn vô cùng. Học trò đa số phải một buổi đi học và một buổi làm việc phụ giúp gia đình. Khi gặp khó khăn trong học tập thì luôn chẳng ngại ngần gọi " Cô ơi bài này em giải hoài mà không được". Cô trò lại cùng nhau làm cho đến khi các em hiểu tường tận mới thôi. Những buổi chiều cuối tuần mùa nước biển cạn nổi lên những gò đá, các em rủ nhau đi đào chem chép rồi lại cùng nhau lội băng qua sông Đá Hàn sang nhà cô nấu cháo. Nồi cháo nóng hổi ấm áp bao tình cảm cô trò thân thương. Những tâm sự vui buồn cần cô sẻ chia góp ý cũng thi nhau tuôn trào. Hay những hôm đã tan học rồi, nhìn lại vẫn thấy một em đỏ hoe đôi mắt chưa rời khỏi bàn, tôi vừa hỏi là em đã chợt khóc oà: " Cô ơi, nhà em...". Bị học trò làm phiền nhiều như thế nhưng sao vẫn thấy thương yêu đến lạ. Học trò ngày nay đa số được ba mẹ nâng niu nhiều hơn. Các em có nhiều thời gian hơn cho việc học. Có em thậm chí còn chưa chạm tay làm đến công việc nhà nào, dù nhỏ. Nhưng dường như các em cũng bận rộn hơn ngày trước. Bởi các em phải học rất nhiều. Khi gặp khó khăn, các em cũng ít khi hỏi Thầy, hỏi bạn. Chỉ cần một cái Click chuột máy tính là mạng Internet đã mở ra trước mắt các em một kho tàng kiến thức. Nhưng các em có biết rằng
1979
Mùa thu ấy, tôi ra trường sư phạm
Một mùa thu phải tự túc toàn phần
Một mùa thu dân làng nơi biên giới
Lại chịu nhiều “Màu sắc” của chiến tranh.
Dù có khổ, nhưng vững vàng tay phấn
Luôn sẵn lòng dìu dắt các em thơ
Tình yêu ấy không thể nào đong, đếm được
Bởi cuộc đời có cả biển ước mơ.
Lớp em học chỉ là tranh, tre, nứa, lá
Nhưng dạt dào tình nghĩa tuổi hoa mơ
Lớp em học không phải tầng lầu, máy lạnh
Nhưng tràn đầy sức trẻ tới tương lai.
Áo quần em có khi lắm bùn, lắm đất
Bởi vì em chân sẩy xuống mương làng
Nhưng mắt em vẫn sáng, vẫn trông chờ con chữ
Lòng tôi sao vô cảm được ai ơi ?!!
Sách để học mười lăm em một bộ
Vở thì thôi ! Năm tập kẻ ô li
Nhưng cũng đủ “chống chèo” qua năm học
Không thành danh nhưng cũng phải thành người.
Rất đơn giản, nhưng không thể nào quên được
Thoáng một chiều nổi nhớ chợt bâng khuâng
Nghị Đức, Đức Linh! Của tôi ngày ấy,
Sao dạt dào.............................
Ngày ấy, rất dễ thương ? !.
Một thoáng chiều thu
15/ 10/ 2012
N.C
Tổ: Sinh- Hóa- T.Dục_ THCS Lê Văn Tám
Tự trào
Ai cũng bảo nhà giáo nghèo
Cái nghề “chuột chạy cùng sào” mới vô
Cực nhọc tới tận đêm khuya
Bên trang giáo án vẫn chưa hài lòng
Chuyện nhà sắp xếp chưa xong
Việc trường, chuyện lớp lại mang về nhà
Nhưng mà ai đã kinh qua
Mới hay nhà giáo thật là vinh quang
Yêu nghề danh lợi không màng
Chỉ mong hậu thế mở mang tâm hồn
Dù cho vất vả trăm lần
Tiếng “thầy” nghe vẫn ân cần biết bao!
Lê Thị Loan
THẦY TRÒ – NGÀY ẤY VÀ BÂY GIỜ
Viết tặng cậu học trò nhỏ bé của tôi
"Nắng trãi vàng sân trường bé nhỏ Gió xạc xào rung khẽ hàng cây Lòng em chợt nao nao nỗi nhớ Bóng người Thầy đáng kính nơi đây Ngày ấy, khi em còn nhỏ lắm Cùng bạn bè ríu rít bên Thầy Vui làm sao những ngày họp đội Nắng vàng trong tiếng hát thơ ngây..." Không hiểu sao tôi lại yêu hình ảnh thầy và trò trong bài thơ ấy đến vậy. Có lẽ vì thế mà hơn 20 năm trôi qua,từ thời còn là một cô bé tung tăng cấp sách đến trường, tôi vẫn còn nhớ như in từng lời trong bài thơ ấy. Và có lẽ cũng chính vì thế mà tôi đã chọn theo sự nghiệp trồng người. Hơn mười năm đứng trên bục giảng. Chỉ mới hơn mười năm thôi mà tôi đã có thể gọi những ngày đầu làm cô giáo là "ngày xưa" rồi. Bởi...ngày ấy và bây giờ có quá nhiều thay đổi. Ngày ấy, tôi - cô giáo mới ra trường về dạy học ở một ngôi trường vùng biển- trường THCS Phước Thể của Huyện Tuy Phong, xa nhà đền vài cây số. Hàng ngày tôi phải đạp xe đi về. Mặc cho nắng gió của xứ Tuy Phong, vẫn thấy yêu con đường mình đã chọn vô cùng. Học trò đa số phải một buổi đi học và một buổi làm việc phụ giúp gia đình. Khi gặp khó khăn trong học tập thì luôn chẳng ngại ngần gọi " Cô ơi bài này em giải hoài mà không được". Cô trò lại cùng nhau làm cho đến khi các em hiểu tường tận mới thôi. Những buổi chiều cuối tuần mùa nước biển cạn nổi lên những gò đá, các em rủ nhau đi đào chem chép rồi lại cùng nhau lội băng qua sông Đá Hàn sang nhà cô nấu cháo. Nồi cháo nóng hổi ấm áp bao tình cảm cô trò thân thương. Những tâm sự vui buồn cần cô sẻ chia góp ý cũng thi nhau tuôn trào. Hay những hôm đã tan học rồi, nhìn lại vẫn thấy một em đỏ hoe đôi mắt chưa rời khỏi bàn, tôi vừa hỏi là em đã chợt khóc oà: " Cô ơi, nhà em...". Bị học trò làm phiền nhiều như thế nhưng sao vẫn thấy thương yêu đến lạ. Học trò ngày nay đa số được ba mẹ nâng niu nhiều hơn. Các em có nhiều thời gian hơn cho việc học. Có em thậm chí còn chưa chạm tay làm đến công việc nhà nào, dù nhỏ. Nhưng dường như các em cũng bận rộn hơn ngày trước. Bởi các em phải học rất nhiều. Khi gặp khó khăn, các em cũng ít khi hỏi Thầy, hỏi bạn. Chỉ cần một cái Click chuột máy tính là mạng Internet đã mở ra trước mắt các em một kho tàng kiến thức. Nhưng các em có biết rằng
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Nguyễn Văn Lòng
Dung lượng: |
Lượt tài: 5
Loại file:
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)