Tả một người thân trong gia đình
Chia sẻ bởi Nguyễn Song Hương |
Ngày 10/10/2018 |
29
Chia sẻ tài liệu: Tả một người thân trong gia đình thuộc Tập đọc 5
Nội dung tài liệu:
Hương
Không phải ca sĩ hay diễn viên, cầu thủ bóng đá hay họa sĩ, thần tượng của tôi thật đơn giản. Đó là mẹ.
Mẹ tôi tên Nguyễn Thị Thanh Thảo, đã được 37 tuổi, vì là giáo viên nên ai cũng gọi mẹ là cô Thảo. Tôi rất yêu mẹ vì mẹ vừa khéo léo, đảm đang lại hóm hỉnh, vui tươi. Mẹ có làn da rám nắng vì phải tần tảo nuôi con, có nụ cười tươi để lộ hàm răng trắng bóng, có đôi mắt long lanh chứa đựng cả biển trời yêu thương... Tôi yêu mẹ và yêu tất cả những gì thuộc về mẹ, nhưng tôi yêu nhất mái tóc đen của người. Mái tóc ấy đen như mun, dày mượt óng à như dòng suối mát, lấp lánh ánh mặt trời. Là giáo viên, mẹ được mọi người kính mến. Tôi đã vô cùng hãnh diện khi nghe các bạn nói: “Bạn ấy là con của cô Thảo đấy!”. Các anh chị lớp lớn trêu: “Cô giáo nhỏ kìa!”. Khiến tôi bật cười. Chỉ còn năm năm nữa thôi, mẹ sẽ vinh dự nhận “huy chương vì sự nghiệp giáo dục”. Suốt 15 năm phấn đấu, đã có ít nhiều bè bạn có quyền cao chức trọng, nhưng mẹ vẫn là giáo viên lớp hai. Mẹ nói:“Mẹ không thích bon chen như những người khác, chỉ mệt mỏi với sự ganh ghét mà thôi.” Mặc dù bận rộn với công việc nhưng mẹ vẫn quan tâm đến chị em tôi. Mẹ dạy tôi phải biết chăm chỉ, hay lam hay làm, lễ phép...Nhờ vậy mà tôi luôn được học sinh giỏi và tôi được nhiều lần đi thi cấp huyện, cấp tỉnh,...Mẹ hy sinh cho chúng tôi nhiều quá! Mẹ lúc nào cũng tiết kiệm, giản dị, còn chúng tôi, mẹ luôn mua sắm đầy đủ. Mẹ cười, nói: “Mẹ mua áo quần cho bằng bạn bè, để họ khỏi chê cười.”
Những lúc nghe mẹ kể về thời thơ ấu cực khổ, tôi lại càng thương mẹ hơn. Suốt đời, tôi sẽ nhớ mãi những câu thơ này:
“Đi khắp thế gian, không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời, không ai khổ bằng cha
Nước biển mênh mông, không đong đầy tình mẹ
Mây trời lồng lộng, không phủ kín công cha...”
Không phải ca sĩ hay diễn viên, cầu thủ bóng đá hay họa sĩ, thần tượng của tôi thật đơn giản. Đó là mẹ.
Mẹ tôi tên Nguyễn Thị Thanh Thảo, đã được 37 tuổi, vì là giáo viên nên ai cũng gọi mẹ là cô Thảo. Tôi rất yêu mẹ vì mẹ vừa khéo léo, đảm đang lại hóm hỉnh, vui tươi. Mẹ có làn da rám nắng vì phải tần tảo nuôi con, có nụ cười tươi để lộ hàm răng trắng bóng, có đôi mắt long lanh chứa đựng cả biển trời yêu thương... Tôi yêu mẹ và yêu tất cả những gì thuộc về mẹ, nhưng tôi yêu nhất mái tóc đen của người. Mái tóc ấy đen như mun, dày mượt óng à như dòng suối mát, lấp lánh ánh mặt trời. Là giáo viên, mẹ được mọi người kính mến. Tôi đã vô cùng hãnh diện khi nghe các bạn nói: “Bạn ấy là con của cô Thảo đấy!”. Các anh chị lớp lớn trêu: “Cô giáo nhỏ kìa!”. Khiến tôi bật cười. Chỉ còn năm năm nữa thôi, mẹ sẽ vinh dự nhận “huy chương vì sự nghiệp giáo dục”. Suốt 15 năm phấn đấu, đã có ít nhiều bè bạn có quyền cao chức trọng, nhưng mẹ vẫn là giáo viên lớp hai. Mẹ nói:“Mẹ không thích bon chen như những người khác, chỉ mệt mỏi với sự ganh ghét mà thôi.” Mặc dù bận rộn với công việc nhưng mẹ vẫn quan tâm đến chị em tôi. Mẹ dạy tôi phải biết chăm chỉ, hay lam hay làm, lễ phép...Nhờ vậy mà tôi luôn được học sinh giỏi và tôi được nhiều lần đi thi cấp huyện, cấp tỉnh,...Mẹ hy sinh cho chúng tôi nhiều quá! Mẹ lúc nào cũng tiết kiệm, giản dị, còn chúng tôi, mẹ luôn mua sắm đầy đủ. Mẹ cười, nói: “Mẹ mua áo quần cho bằng bạn bè, để họ khỏi chê cười.”
Những lúc nghe mẹ kể về thời thơ ấu cực khổ, tôi lại càng thương mẹ hơn. Suốt đời, tôi sẽ nhớ mãi những câu thơ này:
“Đi khắp thế gian, không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời, không ai khổ bằng cha
Nước biển mênh mông, không đong đầy tình mẹ
Mây trời lồng lộng, không phủ kín công cha...”
* Một số tài liệu cũ có thể bị lỗi font khi hiển thị do dùng bộ mã không phải Unikey ...
Người chia sẻ: Nguyễn Song Hương
Dung lượng: 23,50KB|
Lượt tài: 0
Loại file: doc
Nguồn : Chưa rõ
(Tài liệu chưa được thẩm định)